Lộng Triều
Chương 1837
Hứa Tất Thành thầm mắng Lô Vệ Hồng quá xảo quyệt. Hạng mục khổng lồ này ra mặt không phải việc tốt gì, Lô Vệ Hồng đẩy mình và La Duệ đến báo cáo, Hứa Tất Thành vốn đã thấy có chút vấn đề. Nhưng hắn cũng biết Lô Vệ Hồng đã báo cáo việc này với bí thư tỉnh ủy Lăng Chính Dược, mình còn cùng Lô Vệ Hồng tham gia báo cáo nên sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Không ngờ Triệu Quốc Đống giống như không biết Lăng Chính Dược coi trọng hạng mục này, vẫn nghiêm túc nói ra những điều trước đó từng nói. Mặc dù có chuẩn bị nhưng ở tình huống này nếu muốn lừa gạt Triệu Quốc Đống thì đó chính là tự chuốc họa vào thân.
Hứa Tất Thành cảm thấy mình nuốt nước bọt cũng khó khăn. Vấn đề Triệu Quốc Đống đưa ra đúng là cần hoàn thiện, nhưng chủ yếu mới hoàn thiện trên quy hoạch, chưa chính thức đưa vào kế hoạch hạng mục, thậm chí còn chưa được bên đối tác đồng ý, còn có nhiều điều mới là trên giấy.
Chủ tịch Triệu thấy rõ điểm này và không hề khách khí phê bình.
La Duệ cũng thấy buồn bực. Mặc dù trước khi tới hắn vẫn nghĩ Triệu Quốc Đống không có gì đặc biệt hơn người, nhất là có La Băng làm trung gian nên tâm trạng hắn càng phức tạp hơn. Đây không phải là muốn dựa vào mối quan hệ kia, mà là hắn cho rằng Triệu Quốc Đống là người háo sắc nên khi gặp Triệu Quốc Đống cũng thiếu kính trọng.
Nhưng hắn lại phát hiện trạng thái tâm lý của mình đúng là không ổn. Ở không khí đặc biệt này chút bất mãn khó chịu trước đó rất nhanh đã biến mất, nhất là thấy phó chủ tịch thường trực tỉnh Dương Kính Quang cùng với chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triểnắn tỉnh Trương Hoành Vĩ cũng lặng lẽ ngồi bên không nói, Hứa Tất Thành lại đổ mồ hôi ròng ròng, vẻ mặt khó coi, La Duệ cũng không nhịn được thấy lo lắng.
- Nói đi, tôi sao cảm thấy Thị ủy, ủy ban Thông Thành các anh không coi ý kiến của ủy ban tỉnh vào đâu.
Triệu Quốc Đống dựa lưng ra sau, bình tĩnh nói:
- Tôi nhớ ủy ban tỉnh đã có kết luận về hạng mục này, Sở tài nguyên môi trường tỉnh và Cục bảo vệ môi trường cũng đưa ra không ít vấn đề. Tôi đã yêu cầu Văn phòng ủy ban chuyên môn chuyển xuống cho Thị ủy, ủy ban Thông Thành các anh, để các anh xem làm như thế nào giải quyết mấy vấn đề này. Lão Mai, Thông Thành đã nhận được thông báo chưa?
Mai Cửu Vinh mới từ ngoài tiến vào, trong tay còn có một tập văn bản. Nghe thấy Triệu Quốc Đống nói như vậy, y vội vàng nói:
- Đã đưa tới, Thị ủy, ủy ban Thông Thành đã nhận được. Lúc ấy sau khi hội nghị thường trực ủy ban diễn ra tôi lập tức bảo văn phòng gửi xuống.
- Lão Hứa, vậy đây là thành quả công việc trong thời gian này của các anh ư?
Triệu Quốc Đống gõ gõ tập tài liệu.
- Tôi hình như không thấy thứ thực tế nào cả.
Hứa Tất Thành nuốt nước bọt đầy khó khăn rồi nói:
- Chủ tịch, có một số công việc chúng tôi đã triển khai, nhưng ngài cũng biết không phải một hai ngày là lấy ra được, còn có một ít chúng tôi còn cần phối hợp với đối tác. Chúng tôi đã chính thức gửi văn bản cho tập đoàn Basf và Thạch Hóa, yêu cầu bọn họ dựa theo ý kiến của ủy ban tỉnh và cơ quan chức năng liên quan đưa ra mà làm ra phương án. Ồ, có lẽ gần đây sẽ có câu trả lời thuyết phục. Chúng tôi cũng tiến hành trao đổi thẳng thắn, bọn họ cũng tán thành ý kiến mà tỉnh đưa ra cho nên …
- Cho nên các anh đi trước một bước hả?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
Hắn có thể hiểu được tâm trạng vội vàng của Thông Thành. Lô Vệ Hồng đã báo cáo ngắn với hắn, do nguyên nhân thời gian nên hắn không nói gì nhiều, chỉ yêu cầu bên Thông Thành phải dựa theo ý kiến của tỉnh, cơ quan chuyên môn mà đưa ra phương án. Lô Vệ Hồng cũng đáp ứng. Nhưng hắn không ngờ bọn họ lại làm như vậy.
- Lão Hứa, tôi không phải nói các anh. Không sai, hạng mục này rất khả quan, rất quan trọng đối với Thông Thành thậm chí ccaar An Nguyên. Nhưng đây không phải hạng mục khác mà là hạng mục hóa chất, quy mô lớn như vậy nên liên quan tới rất nhiều phương diện. Chính quyền không thể không thận trọng đối đãi. Hạng mục lớn như vậy nếu khởi động gần như không thể nghịch chuyển, hoặc là nói muốn dừng lại có thể mang lại tổn thất cực lớn về kinh tế và ảnh hưởng chính trị. Vì thế chúng ta thà đồng ý cân nhắc chu đáo vào bây giờ để chặn hết mọi khả năng bất lợi. Đây là trách nhiệm với dân chúng Thông Thành, cũng là trách nhiệm của Đảng ủy, chính quyền địa phương.
Giọng điệu của hắn thoáng nghiêm khắc hơn.
Hắn đương nhiên biết Lô Vệ Hồng đã báo cáo chuyên đề với Lăng Chính Dược, Lăng Chính Dược cũng tỏ vẻ hứng thú với hạng mục này. Dù sao hạng mục đầu tư mấy chục tỷ, có ảnh hưởng với các ngành liên quan, ngay cả Triệu Quốc Đống cũng động tâm. Nhưng là người từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đi ra, hắn biết vấn đề bảo vệ môi trường với các hạng mục hóa chất khổng lồ đều là khảo nghiệm lớn.
Tập đoàn nước ngoài cũng tốt, tập đoàn nhà nước khổng lồ cũng tốt, bọn họ không tiếc đầu tư cho sản xuất nhưng muốn bọn họ bỏ tiền đầu tư cho bảo vệ môi trường thì bọn họ sẽ túm chặt túi tiền.
Tập đoàn nước ngoài có lẽ còn bởi vì không quá quen tình hình Trung Quốc nên thu liễm đôi chút nhưng tập đoàn nhà nước lại ỷ vào tài lực hùng hậu của mình nên diễu võ dương oai với chính quyền địa phương. Mà các tập đoàn này đều muốn tránh né trách nhiệm bảo vệ môi trường, nói qua loa cho xong, nếu không sẽ đẩy vấn đề bảo vệ môi trường cho chính quyền địa phương. Mà nhiều lúc chính quyền địa phương vì muốn kéo đầu tư thúc đẩy kinh tế phát triển nên đành phải thừa nhận.
Triệu Quốc Đống từ lâu đã có qua lại với các tập đoàn nhà nước. Theo hắn nhớ thì lúc hắn gặp Thái Chánh Dương thì y đang đàm phán khá căng thẳng về vấn đề bảo vệ môi trường của nhà máy điện Hoa Dương – An Đô với phó tổng giám đốc tập đoàn Đông Năng khi đó là Đổng Minh Đường.
Sau đó Triệu Quốc Đống tới Bộ năng lượng công tác cũng qua lại nhiều với tập đoàn nhà nước, hắn hiểu rõ tâm lý của các tập đoàn nhà nước. Chính quyền địa phương khi theo đuổi số liệu Gdp thì không thể không dựa vào các tập đoàn nhà nước khổng lồ đầu tư. Vì thế khi đối mặt với tập đoàn nhà nước thì chính quyền địa phương thường thiếu tự tin, tiến tới đánh mất nguyên tắc khi đàm phán.
Mà hạng mục này của Thông Thành lại là hợp tác giữa tập đoàn nước ngoài và tập đoàn nhà nước, quy mô đầu tư lớn như vậy. Vì thế mấy tập đoàn kia đương nhiên là có tự tin, An Nguyên dám đặt điều kiện với tôi ư? Vậy tôi làm khó các anh, xem ai kéo dài được chứ. Lúc cần thiết có thể tung tin sẽ đổi sang đầu tư ở nơi khác xem An Nguyên có hoảng hốt không, xem cuối cùng ai nhờ ai. Chẳng qua Triệu Quốc Đống làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia hơn năm nên phương pháp đó không có hiệu quả mấy.
Hắn quen nhìn các trình tự phức tạp của các hạng mục khổng lồ, hắn đương nhiên biết rõ sự phức tạp của hạng mục với vốn đầu tư trên 30 tỷ. Công tác điều tra chuẩn bị ít nhất bắt đầu từ một hai năm trước, nói cách khác ít nhất riêng tiền phân tích điều tra đã không dưới mười triệu, đây còn chưa tính hao tổn nhân lực, tinh lực. Hạng mục này dù là bên Đức hay Thạch Hóa đều sớm xác định thì đâu dễ dàng thay đổi được.
Nói cách khác trừ khi điều kiện cơ bản của hạng mục có thay đổi còn bình thường rất khó một lần nữa điều chỉnh, nhất là ở hạng mục yêu cầu rất cao về nguồn nguyên liệu và vận chuyển thì càng là như vậy.
Vì thế trong hội nghị thường trực ủy ban lần trước Triệu Quốc Đống đưa ra yêu cầu chính quyền địa phương không nên quá mức để ý tới vấn đề hạng mục, phải kiên quyết cho thấy thái độ của mình. Nếu như cảm thấy chính quyền địa phương có điểm không tiện thì có thể trình lên cho ủy ban tỉnh, ủy ban tỉnh sẽ đứng ra “phối hợp, giải quyết”
Nhưng bây giờ xem ra Thông Thành quá chú trọng hạng mục này, đương nhiên không bài trừ vài nhân tố khác. Triệu Quốc Đống cân nhắc khả năng phía sau là lớn hơn.
Hắn không muốn có xung đột ở vấn đề này với Lăng Chính Dược, nhưng chỉ riêng các tài liệu mà hạng mục cung cấp thì cơ quan chuyên môn lo lắng là tất nhiên. Nếu như hạng mục này vì phê duyệt mà có quyết định của thả rồi qua cửa ở tỉnh, rồi muốn Tổng cục bảo vệ môi trường cùng Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia giữ cửa cho anh đó chính là vô trách nhiệm.
- Được rồi lão Hứa, chuyện này tôi đề nghị Thị ủy, ủy ban Thông Thành một lần nữa thận trọng cân nhắc chứng thực ý kiến mà Sở tài nguyên môi trường, Cục bảo vệ môi trường đưa ra. Tôi sẽ yêu cầu Sở tài nguyên môi trường, Cục bảo vệ môi trường thành lập tổ thẩm định phục vụ hạng mục này của các anh. Nhưng tôi phải nhấn mạnh tiêu chuẩn bảo vệ môi trường không thể giảm, đây là vấn đề nguyên tắc.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Anh về có thể chuyển ý kiến này của tôi với Lô Vệ Hồng, tiến độ công việc và hiệu sất không được mâu thuẫn với kiên trì nguyên tắc.
Hứa Tất Thành có chút uể oải gật đầu, xem ra hôm nay đi công không. Hắn cũng có chút buồn bực, chẳng lẽ nói ở vấn đề này bí thư Lăng chưa nói chuyện với chủ tịch Triệu?
Không phải như vậy mới đúng. Nếu không chính là … Hứa Tất Thành không dám nghĩ tiếp nữa, nếu là như vậy thế thì hạng mục này chính là một mồi lửa.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương