Long Phượng Tình Trường
Chương 58
Ngày thứ ba, Ly Quang đến chào tạm biệt. Phụ thân liền đãi khách ở Thất Diệp đường, tôi cùng với chư tướng đi theo.
Mặc dù phụ thân nhận lễ vật của Ly Quang, nhưng lại gởi trả về giaonương(cá mập cái) , chỉ nói những nữ tử này xa nhà lâu ngày, ở thành TuLa so với thành San Hô khác nhau rất nhiều, vẫn là nên trở về quê cũ mới tốt.
Lại tặng một phần lễ trọng cho Giao Vương(vua cá mập), thản nhiên nói: “Ly Quang điện hạ có điều không biết, tộc Tu La cùng ThiênGiới mấy đời ân oán nối tiếp, làm sao để liên lụy Giao Vương? Về hiệpước liên minh theo bổn vương thấy, vẫn là không có thì hay hơn.”
Ly Quang ở trong thành Tu La mấy ngày, những giao nhân đi theo thấy hắncùng tôi suốt ngày đi cùng nhau, chắc phải cực thân thiết, hiệp ước nàychắc hẳn sẽ thành, nhưng giờ lại thấy phụ thân tôi cự tuyệt ngay trướcmặt, tất cả đều kinh ngạc không thôi.
Ngược lại, Ly Quang mộtthân áo trắng như tuyết, dịu dàng như ánh trăng, vẫn nét cười nhàn nhạtnhư xưa: “Tu La vương không cần phải khiêm tốn, chuyện kí kết liên minh, thật không thể miễn cưỡng. Tiểu vương lần này đến đây, chỉ là vì ngưỡng mộ phong thái của Tu La Vương, thật tâm viếng thăm. Vả lại, tiểu vươngcùng Loan công chúa là bạn cũ, cũng nên tới chào hỏi Tu La vương cùngcông chúa điện hạ.”
Tôi nghe hắn xưng hô như vậy, chỉ thấy mộtcảm xúc kỳ quái nói không nên lời, so với trước đây xa lạ không ít.Nhưng thấy hắn cười ấm áp với tôi, trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều.
Tôi xin phụ thân đi tiễn Ly Quang, phụ thân phái một đội binh Tu La theolàm hộ vệ, tôi nhạo ông làm chuyện thừa, ông lại nói: “Tình thế bây giờkhông thể như lúc xưa, Thiên Giới loạn thành một đoàn, nhưng lỡ nhưThiên đế mượn cơ hội này gây rối, không thể không đề phòng.”
LyQuang cũng không chịu để tôi tiễn, từ chối một hồi, tôi năn nỉ mãi,không chịu nổi đành cùng giao nhân và hộ vệ Tu La rời khỏi thành Tu La.
Hắn cùng tôi đi ở phía trước, cách xa dòng người theo sau hơn một trượng,đạp nước mà đi. Im lặng được một khắc, cuối cùng hắn cũng nói: “ThanhNhi, lần này từ biệt, không biết đến khi nào gặp lại, ta…Ta vốn thô lỗ,thầm nghĩ cùng nàng bên nhau, nhưng tình thế bây giờ, ngay cả ta cũngkhông biết tương lai ra sao, chỉ muốn nàng nhớ tấm lòng của ta, tươnglai…nếu còn tương lai…”
Làm bạn với hắn mấy ngày, làm cho tôicàng nhớ về chuyện lúc trước. Khi đó tự nhiên thoải mái, không hề ràngbuộc lẫn nhau. Không giống như bây giờ, Nhạc Kha về lại Thiên giới, Giao tộc cùng Thiên giới đại chiến, thắng thua chưa phân, tộc Tu La và Thiên giới lại mấy đời thù hận nối tiếp nhau, ba người chúng tôi rõ ràngkhông có khả năng gặp lại. Mỗi lần nghĩ đến, lòng tôi lại băng khoăn,không biết nên làm như thế nào.
Có lúc tôi lại ích kỷ mong rằngNhạc Kha và Thiên đế không có quan hệ, hắn chỉ là tam thái tử của ĐôngHải. Dù sao Đông Hải Long Vương cũng có nhiều con, giống như là Điền Trì Giao Vương, sau khi lớn lên, tự nhiên ở khúc sông Hoàng Hà hay TrườngGiang, tôi và hắn còn có thể gặp lại. Nhưng nay cho dù hối hận, cũngkhông cứu vãn được gì.
Có đôi khi lại nghĩ đến tình cảnh bi thảmcủa trắc phi Côn Luân, chỉ thấy nữ nhi nếu chọn sai phu quân sẽ thànhsai lầm cả đời, bị cầm tù, thật sự đáng thương, may mắn còn có con traicứu nàng, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Tôi thấtvọng, lắc đầu, cắn răng nói: “Tương lai…chuyện tương lai, không ai nóichính xác được. Nhưng ta đối với huynh chỉ là tình huynh muội. Ta…ta yêu Nhạc Kha lâu rồi.”
Ánh mắt hắn xẹt qua vẻ buồn bả rồi nhanhchóng biến mất, cười nói: “Chuyện này ta thật đã nhìn ra.” Cười tự giễu: “Nhưng trong lòng còn hy vọng, mong một ngày nàng thấy ta tốt, chấpnhận chung sống cùng ta.”
Tôi thật không ngờ hắn lại suy nghĩ như vậy, thầm cảm động, vừa ấm áp mà lại chua xót, nắm lấy tay áo hắn, áynáy nói: “Ly Quang, ta biết ngươi dịu dàng chăm sóc, đối với ta thànhtâm thành ý. So sánh huynh và Nhạc Kha, thì người ta chọn phải là huynhmới đúng, nhưng trái tim có lí do riêng của nó, ta không thể làm chủ.”Trong lòng chợt nhớ mình bị Nguyệt Lão buộc dây tơ hồng. Nếu trái tim có lí do riêng, thì những đôi trai gái yêu nhau trên thế gian, vì sao phải cần Nguyệt Lão se chỉ hồng mới đạt được nhân duyên.
Chuyện giữa tôi và Nhạc Kha, phải chăng nguyên nhân cũng là do dây tơ hồng?
Ý nghĩ này tuy vớ vẩn nhưng lại như một mũi nhọn đâm vào lòng, làm tôi hơi thất thần.
Ly Quang xoa đầu tôi, nhẹ giọng nói: “Ta hiểu. Nhưng giờ nàng ở thành TuLa, còn hắn lại là trưởng tử của Thiên đình, nếu tương lai giao tộckhông còn chiến tranh, tộc Tu La và Thiên Giới lại không thể hóa giải ân oán, nàng và hắn nhất định không có cơ hội, Thanh Nhi…Thanh Nhi, nàngcó thể đồng ý làm vợ ta không?”
Tôi ngước nhìn hắn, nam tử ởtrước mặt dịu dàng như dòng suối ấm, tựa như lần đầu tiên gặp mặt, khiến cho người ta kinh ngạc. Rõ ràng là đã qua mấy ngàn năm, nhưng hắn vẫnsâu sắc chưa từng thay đổi, tôi làm sao có thể không cảm động. Tôi há to mồm, cổ họng như có gì đó nghẹn lại khó chịu, lúc sau vẫn không thể nói được. Tôi và Nhạc Kha nếu không thể nào có kết quả, liệu tôi có lựachọn lại một lần nữa không?
Lòng tôi nhất thời rối loạn, nhưngnhìn ánh mặt hắn ảm đạm, tĩnh mịch như tro tàn thì gật đầu, ừ nhẹ. Đôimắt hắn vốn tối tăm nặng nề chợt sáng lên, cười nói: “Thanh Nhi, ta biết khả năng này rất nhỏ, nhưng lại bằng lòng chờ đợi. Nàng có thấy ta thật khờ không?”
Tôi nói thầm: huynh thích ta như vậy, một chữ ngốclàm sao đủ? Chuyện ngu dại này, không kém phụ thân A Tu La. Nhưng lạikhông dám nói ra miệng, sợ không cẩn thận, nụ cười trên mặt hắn lại biến mất. Tôi khẽ cười dặn hắn: “Giao tộc cùng Thiên Giới giao chiến, mộtbên trên trời, một bên dưới nước rốt cuộc là chịu thiệt một chút, nếu có thể huynh nên khuyên Giao vương__” chợt ngừng lại, cảm thấy khả năngnày quá thấp, tôi từng chứng kiến sự chuyên quyền độc đoán của Giaovương, sao có thể nghe theo Ly Quang.
Cảm thấy khổ sở thay hắn,lắc đầu cười nói: “Huynh xem ta nói lời ngốc ngếch gì rồi. Nếu không thể khuyên Giao vương, huynh nên tìm cách khác. Quan trọng là trong tìnhhuống nào, cũng phải tự bảo vệ mình. Muội vẫn sẽ ở thành Tu La, haichúng ta còn dịp gặp lại.”
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ nhu hòa, cúi đầu nói: “Thanh Nhi, nàng nói như vậy, ta cảm thấy giống như tiểu thêtử dặn phu quân đi xa nên cẩn thận, nếu đây là sự thật thì thật là tốtbiết bao.”
Tiễn Ly Quang rời đi, trong lòng tôi thấy phiền muộnbuồn bã, tùy ý đạp sóng trên mặt biển, cảm thấy trời đất mênh mông, biển xanh bát ngát, lòng càng buồn phiền.
Trong đội hộ vệ đi phíasau, một gã tráng sĩ Tu La trẻ tuổi bước lên nói: “Bẩm công chúa, lúc đi Vương đã căn dặn mau chóng hộ tống công chúa về cung, không thể ở bênngoài quá lâu.”
Những ngày ở cùng phụ thân, ông chưa bao giờ ralệnh với ta. Tôi nghĩ Tu la hộ vệ này dám giả truyền quân lệnh, liền nằm xuống mặt biển, đầu gối lên hai tay, xấu xa nói: “Ta đi nãy giờ, thấyhơi mệt, nếu ngươi muốn về ngay thì cõng ta đi?”
Thanh niên kiatrong mắt xẹt qua ánh lên vẻ đùa cợt, khuôn mặt nghiêm túc, khom ngườinói: “Nam nữ khác biệt, thân thể công chúa tôn quý, hạ thần không thểvấy bẩn.”
Tôi nghe hắn tự xưng hạ thần, không giống hộ vệ chuyênchức, cảm thấy kí quái. Chỉ có võ tướng, trọng thần mới có thể tự xưngnhư thế. Hộ vệ này xưng thuộc hạ, chẳng nhẽ nam tử này không phải hộ vệ, mà chính là võ tướng của phụ thân Tu La? Tôi không khỏi híp mắt, nhìnhắn kĩ chút.
Trước mặt là nam tử cao lớn, làn da khá đen, khôngtrắng như nam tử ở Thiên Giới, nhưng tóc đen răng trắng, hai mắt đều lànét cười, có vài phần giống phong thái quang minh chính đại, thẳng thắng vô tư của phụ thân Tu La.
Từ trước đến nay tôi đều thích mẫunam tử giống phụ thân, cẩn thận nhìn lên, bỗng nhiên sinh thiện cảm, vìthế nhỏ nhẹ hỏi: “Ta thấy ngươi không giống hộ vệ, chẳng lẽ là trọngthần võ tướng?”
Hắn cười ấm áp giống như ánh nắng, rất dễ làmngười ta muốn thân cận. Chỉ nghe hắn cao giọng nói: “Tiểu thần là bộ hạcủa Tu La vương, thống lĩnh quân tiên phong của Tu La, Hùng Lực.”
Tôi hết hồn, mặt nóng bừng, ngượng ngùng nói: “Hùng Lực tướng quân đừngtrách móc. Hôm nay trong lòng Thanh Loan không được thoải mái, nhất thời quên mất cấp bậc lễ nghĩa, xin Hùng Lực tướng quân tha thứ, đừng nhắcchuyện này trước mặt phụ thân.”
Hắn thấy khó hiểu: “Công chúa đalễ. Nhưng tiểu thần thấy Vương rất yêu thương công chúa, chuyện nhỏ nhưvậy, sao công chúa phải sợ?”
Tôi lắc đầu: “Không phải thế. Khôngphải Thanh Loan sợ phụ thân, mà tại phụ thân Tu La một ngày phải xử lýngàn việc, bận rộn chính sự, với lại xưa nay ông lại tôn trọng chiếntướng dưới quyền, nếu biết ta vô lễ với tướng quân, sẽ không được vui.Thanh Nhi không thể thay phụ thân giải tỏa ưu phiền, làm sao lại làm ông không vui được?”
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
10 chương
2383 chương
37 chương
111 chương