Sóng dữ đánh cả lên bờ, thân tháp rung mạnh. Tôi ở trong tháp bị chấn động đến trời đất đảo điên, chỉ nghe tiếng giao đấu không ngừng ở bên ngoài, ngẫu nhiên có thể bị nằm úp sấp ở bên cửa sổ nhỏ mà nhìn được một cái, chỉ thấy trời đất mù mịt, một mảnh tối đen như mực chỉ có ánh sáng bí hiểm từ viên đá tím ở giữa đầu giao nhân vương lóe lên, giống như có thể câu hồn đoạt phách, khiên cho người ta phải nghẹt thở, khao khát lao về phía ánh sáng tím kia, để mặc cho ông ta sai khiến. Đầu tôi vừa chuyển, thầm nghĩ không tốt, ánh mắt đã bị dán chặt vào ánh sáng tím kia, một khắc cũng không dời đi được, nếu không phải đang ở trong tháp, chắc cũng đã bị ánh sáng tím kia thuần phục. Thân thấp bị chấn động một chút thì ngưng lại, có tiếng ca thầm thấp vang lên chập chờn ở bên tai, phảng phất như mẹ đang thì thầm, uốn lượng an ủi nhẹ nhàng quanh tôi, tinh thần thả lỏng, không khỏi bị mơ hồ một trận. Tôi đột nhiên giật nảy mình, lồng ngực như bị dồn máu khí huyết sôi trào, oa phun ra một ngụm máu, ôm lấy ngực, lập tức ngã ngồi ở trên nền đất, muốn loại bở đi ý nghĩ xằng bậy này. Nhưng trước mặt lại hiện lên bóng dáng của cha và mẹ, tuổi tác và diện mạo họ như nhau, nam tử hiên ngang, nữ tử hào hiệp, đúng là một đôi bích nhân. Đột nhiên bóng dáng ấy như ảo ảnh trong nước tan đi, lại hiện ra cảnh mẹ ôm một đứa bé sơ sinh, đứa bé kia như ngọc đáng yêu, cha Tu La vẻ mặt dịu dàng, liếc mắt một cái là có thể thấy được toàn bộ khí chất vương giả, cúi đầu xuống, đưa tay trêu đùa đưa bé nho nhỏ kia, trong miệng lại dịu dàng nói: "Loan nhi, Loan nhi nhanh nhanh lớn lên." Giống như hướng về phần trí nhớ bị chôn sâu, giờ khắc này ầm ầm chạy ra, trong lòng tôi vừa chua sót vừa ấm áp, bên tai lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào, chỉ đang chăm chú nhìn bóng dáng của cha và mẹ. Đứa bé sơ sinh kia từ từ lớn lên, quấn một cái lượt trên đầu, mạc một chiếc quần lụa mỏng nhỏ màu xanh, pháp lực rất yếu, nhưng mỗi lần thi triển ra, nhất định đều được cha Tu La khen ngợi, giống như pháp lực của bé chính là pháp thuật thần kỳ của Thiên giới. Đứa bé nho nhỏ kia cũng cho rằng chính mình cũng rất lợi hại, cực kỳ dương dương tự đắc. Mỗi ngày cha và mẹ đều làm bạn với bé, đứa bé kia từ bỏ đi trẻ con tròn trịa, dần dần hiện ra diện mạo mi thanh mục tú. Nhưng tính tình vẫn không thay đổi, cực kỳ linh hoạt phấn chấn, toàn thân mặc một bộ áo xanh thường thường ăn mặc xiên vẹo sức sẹo, gây chuyện sinh sự khắp nơi, mỗi lần cha nàng đều đi phía sau giải quyết tốt mọi hậu quả, nhưng vẫn không nỡ trách nàng một câu. Trong lòng tôi có sự sợ hãi không buông xuống được. Rõ ràng đang thanh tỉnh lại có chút hồ đồ, giống như mình chính là đứa bé nho nhỏ kia, lớn lên ở bên cạnh cha mẹ, nhưng lại có một tiếng nói thì thầm nho nhỏ: đều không không phải như vậy. Bên tai lại vang lên tiếng ca trầm thấp rồi lại cao vút, giống như là dây cung bị kéo căn, đột nhiên buông ra, cũng không biết là tên cướp từ nơi nào đến, đăm chết cả cha và một bằng cung tên đó, trong lòng tôi không tin được tại sao hai người lại bị một vũ khí ở phàm giới bắn chết, lại vẫn nhịn không được mà đi nhìn xem, nhưng chỉ thấy hai người nằm giữa vũng máu, nhất thời trong lòng lại thấy đâu thương vô cùng, có buông lỏng nguyên khí đang nén, lại phun ra một ngụm máu lớn. Hiện tại xung quanh đều là mùi máu tươi, tôi lại thanh tỉnh tức thì, cảnh giác mãnh liệt, -- rõ ràng đây là tiếng ca ảo thuật của giao nhân. Tại giữa biển xanh, lệnh cho một đám người bị lạc đi bản tính, mặc cho hắn sử dụng. Trong lòng tôi tựa như có hai hình bóng đáng giằng xé nhau, tuy biết rõ một hình bóng trong đó chính là từ một cái cảnh vô căn cứ, nhưng cười vui sướng, cha Tu La dịu dàng ném viên minh châu lên cao, đều làm cho tôi không nỡ. Hiện thật tàn khốc lạnh lẽo, thế mà hiện giờ có thể tránh được mỡ ra, giống như tôi chưa bao giờ xuất hiện trên núi Đan Huyệt vậy, mà tôi lại như ma xui quỷ khiến, không thể tự kiềm chế, hướng về phía sự ấm áp kia. Ở trong thân thể cảm thấy kích động lại thấy bồi hồi, giống như chuyện từ lúc trước, tôi đánh nhau với ác thú tại núi Nữ Sàng, bụng dưới lại dâng lên một luồng khí nóng, trong lòng tôi không chút nghĩ ngợi, dẫn luồng khí nống trong cơ thể, đột nhiên xuất ra một chưởng, hiện lên một tia sáng, cửa sổ nho nhỏ kia lập tức bị đánh rớt xuống, phần tiên lực này lớn mạnh đến không thể tưởng tượng nỗi, liên miên bất tuyệt, vượt hơn một vạn năm tu vi của tôi, mà phải gần như tu vi của mười vạn năm. Tôi ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, không rõ trong cơ thể mình lại có tiên lực mạnh mẽ như thế? Trong tình trạng này, vậy là giống như trước kia bị phong ấn lại, hôm nay đánh bừa mà trúng, được ảo thuật của giao nhân vương phá đi phong ấn? Đột nhiên nghe được một tiếng ca ở sâu dưới tận đáy biến dần dần vang lên, giống như đóa hoa ngọc liên từ dưới đáy biển từ từ nỗi lên trên mặt nước, từ từ nở rộ ra, gió thổi nhè nhẹ, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng, làm trôi sạch tà niệm trong tận đáy lòng, giống như tiếng ca đã gội rữa toàn bộ âm khí dơ bẩn, loại bỏ đi những thứ ồn ào lộn xộn, đó là lúc tiếng ca của của giao nhân vương cũng ngưng lại. Trong lòng tôi mừng như điên, đứng là giọng ca của Ly Quang. Lúc trước tôi đã nghe hắn ca hát vô số lần, chỉ cảm thấy tiếng ca của hắn trong sáng thuần khiết trong suốt như một dòng suối nhỏ. Giao nhân vương gầm lên: "Nghịch tử, con dám dùng tiếng ca hóa giải ảo thuật của ta? Còn chưa quay trở về?" Tôi bò về phía trước, ghé vào trước của sổ quan sát, khói mù đã tan đi, giống như hoàng hôn từ từ buôn xuống, màu sắc xinh đẹp đó so với bình thường thì ảm đạm hơn, Ly Quang mặc áo choàng lụa mỏng màu trắng làm bằng tơ sống giao nhân, đang nhàn nhạt trồi lên từ dưới biển. Hắn dần lại tiếng ca, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Phụ vương, từ trước đến nay giao tộc đều sinh sống trong nước, chúng ta thật sự không cần phải mở rộng thêm lên trên lục địa, biến phàm nhân thành giao nhân. . . . . . . Lại nói, đánh nhau với Thiên tộc, làm hao tổn nguyên khí, phụ vương tội gì phải làm vậy?" Giao nhân vương đưa bàn tay lên phất ra, phẫn nộ quát: "Quay trở về đi! Thật không có tiền đồ, đã bị con chim ở điểu tộc làm cho mờ mắt rồi!" Tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ con chim trong lời nói của giao nhân vương là chỉ tôi sao? Thấy tức giận trong lòng, chỉ cảm thấy giao nhân vương này thật không biết phân biệt, hoàn toàn không biết phân biệt rõ phải trái như thế nào, lại thấy Ly Quang đang thương có một người cha đáng hận như vậy, cảm thấy bất bình thay cho hắn. Nhưng tôi bị nhốt bên trong tháp, không có khả năng tự bảo vệ mình, dĩ nhiên cũng không giúp được hắn, chỉ ở thể ở trong tháp lo lắng thôi. Giao nhân vương đánh Ly Quang, trên đỉnh đầu tôi vang lên giọng nói lạnh lùng của thái tử: "Giao nhân vương thống nhất mọi người ở thành san hô, vẫn còn chưa hiểu hết sao? Vậy mà còn không bằng thái tử Ly Quang đã hiểu rõ mọi việc. Khơi mào chiến tranh vô ích giữa hai tộc, giao tộc có thể chiếm được ưu thế không?" Giao nhân vương ngửa mặt lên trời cười dài, chỉ vào Ly Quang nói: "Bổn vương sinh ra một tên nhát gan vô dụng này, tự dưng đến phá hỏng kế hoặc lớn của bổn vương. Nếu bổn vương có thể sinh ra một đứa con như Lăng Xương điện hạ, cũng coi như là cái phúc của bổn vương." Lời nói này của ông ta ngoài mặc là khích lệ Lăng Xương, nhưng xem xét kỹ lại, rõ ràng là đang vũ nhục Lăng Xương. Lăng Xương ở cung Hoa Thanh nổi tiếng là tùy ý làm càn, cũng không có ai tán gẫu truyền ra bên ngoài. Nhưng hắn chỉ làm ở trong cung Hoa Thanh, từ trước đến nay thái tử điện hạ vẫn duy trì tôn nghiêm ở bên ngoài, ôn nhã hưu lễ, làm cho người khác nhìn không ra sự bạc tình của hắn. Tôi ở trong tháp nghe được lời nói đó, âm thầm suy đoán thái tử Lăng Xương đã tức giận đến gần như nỗi điên, không chừng sắp tái phát nữa rồi. Không đoán được thân tháp lại chấn động, tôi bị xốc nảy ở bên trong hai lần, nghe được Đồng Sa điện hạ quát: "Giao nhân to gan, dám trêu trọc Vương huynh, chán sống sao?" Lai không nghe được nữa tiếng lữa giận của Lăng Xương. Hắn nhã nhặn cười nói: "Theo bổn vương thấy, thái tử Ly Quang so với giao nhân vương hiểu rõ tình thế hơn rất nhiều. Từ trước đến nay giao nhân đề sống sâu dưới đáy biển, muốn đấu với Thiên giới, cũng phải xem là mình có năng lực hay không. —— bất quá chỉ dựa vào một khối đá, ảo thuật ai không biết? Chỉ là chút tài mọn mà thôi." Trước mắt tôi bỗng chốc lại tối sầm xuống, lần trước ở điện Tước La tôi đã nếm qua ảo thuật của hắn một lần, may mắn là chưa từng mặt đối mặt với hắn, thật không cần phải lo lắng. Chỉ lo quan sát giao nhân vương và Ly Quang ở phía đối diện. Cũng không biết thái tử điện hạ đã làm cái gì, bọn nam tử giao nhân ở phía sau giao nhân vương mất khống chế, mất tâm hồn, giơ lên vụ khí tôi với tộc nhân của mình, bọn giao nhân không phong bị đều bị chém, lúc vũ khí chém xuống, ác quái trong nước nghe được mùi máu tươi, nỗi lên trên mặt nước, chỉ động một cái liền cắn dứt người tên giao nhân kia, nhất thời nước biển xanh đều bị nhuốm đỏ, Ly Quang lắc đầu thở dài, trên mặt đều biểu tình đau lòng cùng áy náy. Hắn thu hết thần sắc của giao nhân vương ở trong mắt, nhất thời tức giận gần chết, lại đi lên tát hai cái tát tai. Lúc nãy Ly Quang đã bị ông ta tát một cái, mặt bên trái đã sưng phồng lên, bây giờ lại bị ông ta đánh thêm hai cái, hai bên mặt đều sưng phồng lên. Trên mặt hắn lại không thấy vẻ tức giận, chỉ đau sót nói: "Phụ vương, ngài đánh con không sao cả, nhưng hôm nay cho dù có đánh con, con cũng phải nói. Thái tử Thiên tộc cũng biết sử dụng ảo thuật, có thể thấy được Thiên tộc đã phòng bị giao tộc từ lâu rồi. Thỉnh phụ vương hãy suy nghĩ kỹ lại, trước tiên trở về điện ghi lại phần sách ảo thuật đã bị trộm, có thể liên quan đến sự việc này? Nếu như phụ vương vẫn còn khư khư cố chấp, xin thứ cho sự lỗ mãng của con, mang theo những tộc nhân không muốn chiến tranh tìm một vùng biển an tĩnh sinh sống." Giao nhân vương giận dữ, mắng: "Ăn cây táo, rào cây sung, còn chưa có đánh nhau mà đã nản lòng trước rồi. Giao tộc ta dạy ngươi như thế nào? Còn không mau cút đi?" Tôi quen biết Ly Quang đã mấy ngàn năm, chưa bao giờ thấy qua hắn bị mắng đến như vậy, hắn luôn luôn lựa lời khuyên nhủ tôi. Bây giờ nhìn thấy giao nhân vương nhục nhã hắn như vậy, tuy đó là cha ruột của hắn, trong lòng vẫn cảm thấy khổ sở thây cho hắn, ghé sát vào bên cửa sổ thúc giục nói: "Ly Quang, cha huynh đã không chịu để huynh ở lại giao tộc, sao còn không mau đi?" Ly Quang ở đối diện giống như nghe thấy lời nói của tôi, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Thiên tộc bên này, cũng không thấy bóng dáng của tôi, rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt. Trong lòng tôi vô cùng thất vọng, nguyên nhân là những lời nói tôi cố sức la lên, nhưng cái tháp Trấn Tiên này không biết cái quỷ Tiên Thuật gì, luôn luôn không biết vì nguyên do gì mà giọng nói luôn nhỏ đi gấp bội lần, truyền ra cũng không truyền xa. Thân tháp giật giật, ở bên trong tôi bị lung lay hai cái, truyền đến tiếng đe dọa của Đồng Sa điện hạ: "Con chim ngốc kia, đừng có phí sức nữa! Nếu như ngươi lại la lên lần nữa, muốn mật báo cho tình lang của ngươi, cẩn thận ta dán giấy niêm phong cái tháp này, trấn núi ngươi bên dưới ở một ngọn núi ở một chỗ hoang sơ." Tôi giận dữ, đá một cước vào góc tường đá, la lên: "Đồng Sa ánh mắt ngài có vấn đề à? Ánh mắt nào của ngái thấy Ly Quang là tình lang của ta rồi hả? Huynh ấy là huynh trưởng của ta, là huynh trưởng." Đồng Sa cúi đầu cười nói: "Kỳ quái, một con chim ngốc, một tên giao nhân, cũng có thể xem là huynh muội, con chim ngốc, không phải đầu óc ngươi có bệnh chứ, ngờ nghệch nhận bừa đi?" Tôi giận dữ, nếu không có bị vây ở đây, cũng đã đánh xé cái tên Đồng Sa kia. Dồn nén tức giận trong lòng, đánh ra một chưởng, chỉ nghe thấy âm thanh ầm ầm vang lên, một tầng trong Trấn Tiên tháp này bị tôi đánh thủng một lỗ to như cái hang động. Tôi ngơ ngác nhìn cái hang động, lại cúi đầu nhìn bàn tay mình một cái. . . . . . . Cái động này, là do tôi đánh thành sao?