Long Ngạo Chiến Thần
Chương 77 : Huyết thệ
Không ai biết rõ thiếu niên này rốt cuộc làm được bằng cách nào.
Lập tức đột phá cảnh giới Diễn Hóa, đây là cái khái niệm gì chứ?
Tất cả mọi người ngay tại đó cùng há hốc mồm, thân thể Long Ngạo đột nhiên động, Cửu Châm Phong Thần mang đến sự tăng cấp, không chỉ có là cảnh giới được nâng lên, thực lực và tốc độ cũng đồng loạt tăng vọt.
“Răng rắc.”
Không biết có phải là quá mức khiếp sợ hay không, tứ đại trưởng lão cũng không có phản ứng kịp, Huyết ẩm Cuồng đao trong tay Long Ngạo đã hung hăng bổ ra, đao mang chung quanh vạch phá phía chân trời với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, một đao chém giết tứ đại trưởng lão.
Một đao chém giết bốn vị cao thủ Diễn Hóa?
Nhìn thấy cảnh này, những người còn lại hoàn toàn há hốc mồm.
"Long Ngạo, ngươi muốn chết! "
Đồ Lôi nổi giận gầm lên một tiếng, thoáng cái đã tổn thất bốn vị trưởng lão, Đồ Lôi làm sao mà không phẫn nộ, thân là võ giả Dung hợp, thực lực Đồ Lôi vượt Long Ngạo rất xa, không thể so sánh.
Cảnh giới Dung hợp, trước hết đem thế dung hợp với linh lực bên trong chính mình, hơn nữa hình thành linh mang.
Không dám có chút chủ quan, Long Ngạo hơi nghiêng thân tránh thoát Đồ Lôi, hướng phía Liễu Mộc lao tới rất nhanh, người chưa tới sát khí khủng bố đã tới trước.
"Long Ngạo, nếu ngươi dám tới, ta lập tức giết Vương Vũ Âm."
Căn bản không nhìn Liễu Cơ và Liễu Mộc uy hiếp, Long Ngạo với chuyện sinh tử đã không để ý, có thể cùng với người thương của mình cùng chết cũng là một chuyện vô cùng lãng mạn.
Chính vì thế, Long Ngạo dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt Liễu Cơ và Liễu Mộc, giọng giống như địa ngục giận dữ hét:
"Nếu không muốn chết thì buông nàng ra cho ta!"
Giờ khắc này Long Ngạo thật giống như tử thần, bởi vì trong lòng hắn biết rất rõ, Cửu Châm Phong Thần chỉ có thể kéo dài mười phút. Nói cách khác, mười phút sau thực lực của hắn sẽ biến mất, thậm chí có khả năng giảm xuống, một khi bị Cửu Châm Phong Thần cắn trả thì thực sự là không có cơ hội nữa rồi.
Liễu Cơ và Liễu Mộc hoàn toàn bị dọa đến ngây ngốc, căn bản hai người không nghĩ đến tu vi đối phương có thể lập tức đột phá cảnh giới Diễn Hóa, hơn nữa một đao chém chết tứ đại trưởng lão.
Một tay Liễu Cơ liền kéo Vương Vũ Âm đi, mà lúc này thân thể Đồ Lôi cũng xông tới, người chưa tới song chưởng đã hung hăng bổ tới.
"Cút ngay cho ta."
Song chưởng chạm vào nhau, linh lực tứ tán, thân thể Long Ngạo lập tức bị đánh bay, Vương Vũ Âm lại rơi vào trong tay Đồ Lôi, hắn cười lạnh khinh bỉ nói:
"Long Ngạo, cho dù ngươi đột phá cảnh giới Diễn Hóa thì thế nào? Trong mắt ta ngươi vẫn là một tên vô dụng rác rưởi."
Long Ngạo bay ngược ra, căn bản không có nhiều lời nói nhảm, lại lần nữa lao tới, trấn hồn ấn phối hợp Huyết Ẩm Bát Thức, song trọng công kích phía dưới, cũng mang cho đối phương áp lực trầm trọng.
Lúc này, Diệp Hạo cũng ra tay theo.
"Long Ngạo, ta sẽ làm cho ngươi hối hận cả đời."
Diệp Hạo đi đến trước mặt Vương Vũ Âm, một chưởng bổ lên trên đỉnh đầu Vương Vũ Âm, vì Long Ngạo đã kịp thời đuổi tới đón đỡ, nếu không chỉ cần là một chưởng này cũng đủ để chém nát đỉnh đầu Vương Vũ Âm.
Biết rằng đỉnh đầu chính là nơi yếu ớt nhất của võ giả, Vương Vũ Âm bị một chưởng bổ trúng lập tức ngất đi, sống hay chết cũng không biết.
"A! Diệp Hạo, ta muốn giết ngươi."
Đón lấy Vương Vũ Âm chậm rãi ngã xuống, sắc mặt Long Ngạo hoàn toàn thay đổi, thân thể đều đang run rẩy. Nhẹ nhàng để Vũ Âm nằm trên mặt đất, hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng thống khổ, bay thẳng đến hai người kia.
"Ha ha ha, Long Ngạo, ngay cả người mình yêu nhất ngươi cũng không bảo vệ nổi, lại còn dám như thế, thật sự là không biết sống chết."
Long Ngạo cầm trong tay Huyết ẩm Cuồng đao, sát khí tung hoành, đồng thời hướng phía Diệp Hạo và Đồ Lôi bắn đi, nửa đường hắn đột nhiên chuyển hướng vọt tới phía Liễu Cơ và Liễu Mộc, đầu sỏ gây nên chuyện đều là hai người, nếu không phải hai người bắt Vũ Âm đi, tin rằng Vũ Âm sẽ không chết.
Thực lực của Liễu Mộc và Liễu Cơ sao có thể là địch thủ của Long Ngạo, thậm chí đến cơ hội phản ứng đều không có, cũng đã bị Huyết ẩm Cuồng Đao chém trúng, từ đó kẻ địch chỉ còn lại có hai người, Đồ Lôi và Diệp Hạo.
Mười phút chớp mắt đã trôi qua.
Trong lòng Long Ngạo vô cùng không cam lòng, ánh mắt sát khí lạnh lùng nhìn đối phương, giờ khắc này Long Ngạo căn bản không quan tâm gì nữa, hắn cầm Huyết ẩm Cuồng đao trong tay, hướng về phía Diệp Hạo bổ tới.
Long Ngạo đã nghĩ kỹ, kể cả mình chết cũng muốn giết Diệp Hạo trước. Về phần Đồ Lôi, Long Ngạo không phải người ngu, đương nhiên biết rõ với thực lực của mình bây giờ, cho dù sử xuất Cửu Châm Phong Thần cũng không có khả năng chiến thắng Đồ Lôi, muốn giết Diệp Hạo, Đồ Lôi sẽ đồng ý sao?
Hôm nay tứ đại trưởng lão của Lưu Vân Tông đã bị chém giết, thậm chí đến đường đệ và chất nhi cũng đều bị chém giết. Nói cách khác, hiện tại Lưu Vân Tông chỉ còn lại có một người là Diệp Hạo, nếu Diệp Hạo cũng bị giết, như vậy Lưu Vân Tông thật có thể chỉ còn một người cô đơn.
Ngay lúc Đồ Lôi chuẩn bị ra tay, cách đó không xa bỗng phóng tới rất nhiều thân ảnh, đảo mắt đã lao tới nơi, chính là Âu Dương Phi và Đường Lâm vừa kịp thời chạy đến. Với tư cách đường chủ Hộ quốc đường, cả hoàng thất Tinh Vân cũng chỉ có hai người có thể điều động lực lượng Hộ quốc đường, một là hoàng đế Âu Dương Phong, một là Đường Lâm.
"Đồ Lôi, ngươi đang chơi với lửa đó."
Nhìn thấy mọi người bỗng nhiên xuất hiện, sắc mặt Đồ Lôi và Diệp Hạo quả thực khó xem tới cực điểm, bởi vì hai người cũng tuyệt đối không ngờ Hộ quốc đường đã điều động tất cả mọi người xuất binh, toàn lực bảo vệ Long Ngạo, một khi Hộ quốc đường cố ý đối phó Lưu Vân Tông, như vậy tông môn chỉ có một con đường chết.
"Đây là ân oán Lưu Vân Tông và Long Ngạo, chẳng lẽ hoàng thất Tinh Vân và Hộ quốc đường muốn nhúng tay vào hay sao?"
"Ta chọc vào con em ngươi.”
Căn bản không đem đối phương để vào mắt, Âu Dương Phi trực tiếp mở miệng mắng, nói:
"Mẹ kiếp, lúc trước đã nói ân oán Diệp Hạo và Long Ngạo, Lưu Vân Tông sẽ không nhúng tay, nhưng bây giờ ngươi vô sỉ ra tay đối phó Long huynh đệ, hơn nữa hại chết đệ muội, chỉ bằng vào điểm này hoàng thất Tinh Vân ta và Hộ quốc đường đã muốn nhúng tay, Đồ Lôi, ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, hôm nay Lưu Vân Tôn chắc chắn vong."
Lưu Vân Tông tất vong.
Đồ Lôi căn bản sẽ không hoài nghi lời nói của đối phương, dù sao thực lực đối phương còn tại đó. Sắc mặt Đồi Lôi trở nên âm trầm, trong chốc lát hắn không biết nên nói cái gì.
"Âu Dương đại ca, đường chủ, việc này giao cho ta giải quyết, được không?"
Nghe được chuyện đó, Âu Dương Phi và Đường Lâm đều có chút ngạc nhiên, liếc mắt thật sâu nhìn thiếu niên trước mặt, hai người đều gật gật đầu, bởi vì hai người quả thực quá rõ tính cách của thiếu niên, một khi quyết định chuyện gì hình như rất khó thay đổi.
"Đồ Lôi, Diệp Hạo, Long Ngạo ta nhìn trời cắt tóc hạ huyết thệ, ngày sau ta sẽ đích thân đến báo thù, diệt Lưu Vân Tông ngươi, nếu như làm không được ta thề không làm người."
Nói xong, trong cơ thể Long Ngạo cưỡng ép bức ra một giọt tinh huyết bổn mạng, trước mặt mọi người cắt tóc hạ huyết thệ. Huyết thệ, trong lời thề của võ giả Thiên Vũ Đại Lục đáng sợ nhất lời thề, một khi đã thề thì không thể không thực hiện hoặc là vi phạm, nếu không sẽ bị huyết mạch cắn trả, chết không có chỗ chôn.
Nghe được thiếu niên cắt tóc hạ huyết thệ, trong lòng Đường Lâm và mọi người lập tức kinh ngạc, hình như muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy thiếu niên trước mặt đứng ngạo nghễ, liền đem lời nói đó miễn cưỡng nuốt vào. Chuyện đã đến mức này bọn hắn hình như cũng không có cách nào nói thêm gì nữa.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
136 chương
501 chương