Long Ngạo Chiến Thần
Chương 127 : Ai dám trêu đùa
Đao mang kinh thiên.
“Răng rắc.”
Diệp Nhất Đao bị đao mang kinh thiên chém giết trong nháy mắt, Long Ngạo không chần chừ chút nào, không chỉ thu linh hồn mà còn đưa cả thi thể của hắn vào trong không gian Long ấn.
“Chủ nhân, lấy thực lực của ngươi bây giờ, ba hồn nô trợ giúp cho ngươi cực kì nhỏ.”
Long Ngạo không biết Long Phúc có ý gì, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
“Chủ nhân, ta định lấy ba hồn nô này dung hợp với thi thể, tin chắc rằng có thể luyện ra thi nô, tu vi có thể đạt tới cảnh giới Thoái Biến.(*)
Nghe câu này, lòng Long Ngạo lập tức vui vẻ, bởi vì trong lòng hắn biết rất rõ võ giả Thoái Biến có ý nghĩa gì.
Long Ngạo đương nhiên hiểu rõ Long Phúc làm vậy là có ý gì, đơn giản chỉ là muốn luyện chế ra một thi nô cho bản thân, từ đó tọa trấn Long gia.
Long Ngạo càng hiểu rõ hơn, dựa vào thực lực của hắn bây giờ, ba hồn nô đúng là hoàn toàn không có tác dụng gì, tiếp tục giữ lại thì chính là phí phạm, đã như vậy thìchi bằng dung hợp thành một thể với Diệp Nhất Đao, luyện chế ra một thi nô Thoái Biến.
“Long Phúc, tất cả đều nhờ vào ngươi đấy.”
“Chủ nhân yên tâm.”
Trong phút chốc nói chuyện với Long Phúc đã có vài bóng người chạy ra, trong số đó có sứ giả của vương quốc Hỏa Diệm, còn có sứ giả của vương quốc Lôi Đình, từng người nhìn những thi thể vừa biến mất, sắc mặt đều vô cùng khiếp sợ.
“Long Ngạo, mau giao thi thể của Diệp Nhất Đao ra.”
Hoàn toàn không quan tâm tới lời của sứ giả vương quốc Hỏa Diệm, Long Ngạo hừ lạnh một tiếng, nói:
“Ta đánh với hắn, sống chết do trời, nếu đã thua thì phải chấp nhận.”
Sắc mặt mấy sứ giả vương quốc Hỏa Diệm âm trầm tới cực điểm, nếu là trước kia bọn họ sẽ ra tay không chút do dự, nhưng bây giờ ngay cả người mạnh nhất là Diệp Nhất Đao còn bị giết, thử hỏi bốn mươi người trong trận chiến hai nước thì người nào có thể thắng được tên này?
Võ giả Dung Hợp chém giết Diệp Nhất Đao?
Diệp Nhất Đao là nhân vật siêu việt đứng thứ mười một trong Bách Chiến bảng, là một võ giả Quy Nhất đỉnh phong.
Đừng nói là võ giả Dung Hợp nho nhỏ, cho dù là võ giả Quy Nhất cũng không thể giết chết Diệp Nhất Đao.
Chính vì vậy, người của vương quốc Hỏa Diệm chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì, từng người chỉ biết trừng mắt tức tối nhìn Long Ngạo, cuối cùng đều rời đi hết.
Hỏa Lang cũng khiếp sợ tới cực điểm, bởi vì Long Ngạo giết chết Diệp Nhất Đao nên đã đứng vào vị trí thứ mười một trong Bách Chiến bảng, đây là định nghĩa gì vậy?
Võ giả Dung Hợp mà đứng vào hàng thứ mười một của Bách Chiến bảng, việc này có thể nói là trước giờ chưa từng có.
“Long Ngạo.”
Long Ngạo phất tay, không cho Hỏa Lang có bất cứ cơ hội mở miệng nào, hắn lạnh giọng nói:
“Hỏa Lang, đừng chọc ta, nếu không dù ngươi là sứ giả vương quốc Lôi Đình thì ta cũng sẽ giết không tha.”
Nếu trước kia Long Ngạo dám nói như vậy nhất định sẽ bị mọi người trêu chọc và dè bỉu.
Nhưng tình huống bây giờ, ai dám nói hơn một câu?
Một tên điên ngay cả Diệp Nhất Đao cũng bị giết chết, thử hỏi ai dám đi trêu chọc hắn?
Hỏa Lang liếc nhìn thật sâu, xoay người mang theo mọi người rời đi, cho tới lúc này Băng Phách vẫn chưa phản ứng kịp, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, Băng Phách không chỉ không chút xoắn xuýt mà ngược lại còn rất hứng khởi nói:
“Long huynh, chúc mừng huynh đã đứng vào hạng thứ mười một của Bách Chiến bảng.”
“Long huynh, huynh thật sự là thâm tàng bất lộ(*), không chỉ là Long võ giả, chỉ riêng thực lực cũng đủ để kiêu ngạo với võ giả khác rồi, ta hiện tại có thể chắc chắn huynh sẽ được ca ngợi là đệ nhất Tiên Thiên.”
Long Ngạo chỉ cười không nói gì.
Trong lòng Long Ngạo rất rõ ràng, chỉ nói riêng tới thực lực của bản thân, hắn căn bản không thể giết Diệp Nhất Đao, thậm chí cũng không phải là đối thủ của Long Tĩnh, nhưng nếu có sự trợ giúp của Long Cường và Huỷ Diệt Ấn quyết, Huyết ẩm Bát thức thì đừng nói là Long Tĩnh, cho dù giết Diệp Nhất Đao cũng là việc có thể làm được.”
“Long huynh, có một vấn đề ta muốn hỏi huynh.”
Long Ngạo gật đầu nói:
“Ngươi hỏi đi.”
“Long huynh, nếu như ta đoán không sai, tuổi tác của huynh không quá hai mươi, nếu đã vậy tại sao tóc của huynh…?”
Tóc bạc trắng, tuổi tác lại không hơn hai mươi, chuyện này xảy ra vô cùng quỷ dị.
Đối với chuyện tóc mình bạc trắng, Long Ngạo cũng không để ý lắm, còn về sự việc lúc đầu, cũng không giấu giếm gì kể sơ một lượt.
Sau khi nghe xong, Băng Phách không hỏi tiếp nữa, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra một tia kì lạ, nam tử si tình như vậy, thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người làm được?
“Long huynh, thứ cho ta nói thẳng, lấy thực lực của huynh bây giờ, dù không có đồng bạn cũng có thể tung hoành Tiên Thiên võ giả, vì vậy đợi ta kêu gọi mọi người lui khỏi trận tranh bá, trận chiến hai nước lần này vương quốc Lôi Đình thắng chắc.”
Long Ngạo khoát tay nói:
“Băng Phách, trận tranh bá sau này ta sẽ không tham gia nữa, vì vậy vương quốc Hỏa Diệm và vương quốc Lôi Đình ai thắng ai thua, do bọn họ tự giải quyết lấy.”
“Long Ngạo, huynh đừng như vậy.”
“Lòng ta đã quyết, ba ngày tới đây ta sẽ tu luyện, mặc kệ là vương quốc Lôi Đình và vương quốc Hỏa Diệm ai thắng thì ta và ngươi cũng là bạn.”
Băng Phách nhìn thật lâu, gật đầu, dặn dò đôi câu rồi xoay người rời đi.
Sau khi giết Diệp Nhất Đao, Long Ngạo không định tiếp tục đánh cướp hồn lệnh nữa, lý do rất đơn giản, chính vì Băng Phách là bạn, hắn sẽ lui ra khỏi trận chiến hai nước.
Cũng không rời khỏi chiến trường Lôi Đình, Long Ngạo tìm một nơi yên tĩnh, lẳng lặng tu luyện.
Phần Minh ấn.
Lầu đầu sử dụng Phần Minh ấn, Long Ngạo cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt trước uy lực của Phần Minh ấn, dựa vào sức mạnh to lớn của Phần Minh ấn, thậm chí có thể giết võ giả Quy Nhất đỉnh phong, chỉ điểm này thôi cũng khiến Long Ngạo có chút vội vã.
Long Ngạo biết rõ bây giờ mình lấy Phần Minh ấn ra sử dụng thì vẫn chưa đạt tới cảnh giới Đại Thành, một khi tu luyện tới trạng thái đỉnh phong thì việc giết võ giả Quy Nhất chỉ như chớp mắt.
Phải biết rằng, bây giờ tu vi của Long Ngạo chỉ vừa mới đột phá cảnh giới Dung Hợp, nếu tu vi có thể đột phá cảnh giới Quy Nhất thì thực lực đến lúc đó sẽ đạt tới cảnh giới gì nữa.
Chính vì vậy, Long Ngạo bắt đầu tu luyện Phần Minh ấn, ba ngày thấm thoát lặng yên trôi qua như thế.
Trận tranh bá của hai nước đã kết thúc, cuối cùng vương quốc Lôi Đình giành chiến thắng, suy cho cùng Diệp Nhất Đao bị giết, trong bốn mươi người, Hỏa Lang gần như có thể xưng vương xưng bá rồi, chính vì vậy hoàng thất Lôi Đình vô cùng hưng phấn.
Vương quốc Hỏa Diệm bị giết mười hai người, ảo não mà rời đi.
Trong đại điện.
Đám người Hỏa Lang không dám nói gì, mặc dù Long Ngạo chỉ ở cảnh giới Dung Hợp, nhưng lại có thể giết chết Diệp Nhất Đao, chỉ điểm này thôi, thử hỏi có ai dám giả mù mà đi trêu tên sát thần này, họa có kẻ điên.
Trong đó người khiếp sợ nhất vẫn là Cổ Bách, vì hắn không hề nghĩ rằng Long Ngạo chỉ cảnh giới Dung Hợp mà có thể giết Diệp Nhất Đao, xếp vào hạng mười một của Bách Chiến bảng, thứ khái niệm gì nữa không biết?
Vốn tưởng Long Ngạo sẽ chết trên chiến trường, nhưng bây giờ thì sao?
Chính vì vậy, sau khi biết tin Long Ngạo giết chết Diệp Nhất Đao, Triệu Mãng lập tức truyền lệnh toàn lực giúp sức kiến tạo Xích Hỏa trấn.
***
(*) Thoái Biến: Lột xác.
(*) Thâm tàng bất lộ: Trình độ cao thâm mà không lộ ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
136 chương
501 chương