Lồng Giam Và Dương Cầm
Chương 17
Edit: Thỏ
Mạc Độc Chước hôn cuồng dại hơn, nhiệt độ trong phòng cũng nóng bỏng dần. Vạt áo ngủ thùng thình không thể che hết da thịt của Sầm Lệnh Thu, dưới ánh đèn càng tôn lên nước da trắng nõn, tựa như gốm sứ, mềm như sữa bò, thậm chí hơi trong suốt có thể trông thấy mạch máu li ti.
Nụ hôn rơi rải từ mắt cá chân đến khuỷu chân, lại đến đùi trong. Sầm Lệnh Thu yên lặng quay đi, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở. Tóc mái rũ xuống theo độ nghiêng của cơ thể, che khuất một nửa gò má ửng đỏ vì bối rối của y, mơ hồ có thể nhìn thấy lông mi đen như rẽ quạt đổ thành một mảnh đường cong bóng mờ.
Môi y hồng phơn phớt, giờ phút này tựa như cá mắc cạn, vì để hít lấy không khí trong bể cá nhỏ nên phải cam chịu đôi chút.
Khóe mi Sầm Lệnh Thu ửng đỏ như muốn nhuộm thắm cảnh xuân đêm nay.
Mạc Độc Chước không hề kích thích nơi tư mật nhất của Sầm Lệnh Thu mà thay vào đó là từng bước dạo đầu, từng nụ hôn ướt át rơi trên eo người bên dưới. Chỗ này khá nhạy cảm nên lúc Mạc Độc Chước dừng lại ở eo, hắn có thể cảm nhận được cơn run rẩy đang lớn dần.
Hắn bắt lấy đôi tay Sầm Lệnh Thu đặt lên đầu, giam ở đó, bắp chân chống giữa hai đùi Sầm Lệnh Thu, buộc y phải dạng chân ra. Hắn đột nhiên ngậm lấy nụ anh đào trên ngực y khiến tiếng rên rỉ yêu kiều tràn ra khóe miệng. Mạc Độc Chước cười thành tiếng, quanh quẩn trong đầu chỉ còn tiếng thở dốc và sự cuồng nhiệt mà thôi, hắn từng chút khiến Sầm Lệnh Thu phải oằn mình khuất phục.
Tuy không nhìn biểu cảm của Sầm Lệnh Thu nhưng hắn thừa biết, bấy giờ y xấu hổ vô cùng, muốn chạy trối chết.
Đầu lưỡi khéo léo vờn lấy nụ hoa, khi nhanh khi chậm, hắn ước mong đêm nay sẽ kéo dài vô tận. Chậm một chút, chậm một chút nữa, mút mát như ngày còn là trẻ thơ. Chỉ thế thôi đã khiến Mạc Độc Chước trầm luân, không thể kìm chế bản thân mình.
Sầm Lệnh Thu liếc nhìn lọn tóc đang rũ xuống bên tai hắn, không gian vang lên tiếng liếm mút rất nhỏ từ ngực y, thật sự y không muốn nhìn hay cảm thụ những thứ thuộc về sắc tình, tuy nhiên mọi sự ập đến càng thêm mãnh liệt.
Hàm răng đối phương cắn vào đầu nhũ khiến Sầm Lệnh Thu đau đớn, y bất giác rên lên hai tiếng, lập tức bị Mạc Độc Chước bắt lấy.
Mạc Độc Chước một bên gặm mút, một bên nặng nề cười, còn dịu dàng hỏi y có đau không.
Sầm Lệnh Thu không nói lời nào, chỉ nhắm mắt không nhìn đến hắn.
“Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi. Thơ cổ miêu tả đậu đỏ, nhưng đậu cũng không đỏ bằng một nửa em đây.” (*) Thanh âm Mạc Độc Chước vang lên có chút khàn khàn và trầm thấp, bỗng nhiên hắn nói năng đứng đắn thế này chỉ khiến Sầm Lệnh Thu càng thêm xấu hổ.
(*) Sầm Lệnh Thu là người văn hoa, để lấy lòng y ở những chương trước nên hắn phải nghiên cứu thơ ca, nghệ thuật; nhưng đọc thơ cổ rồi so sánh trong lúc nóng bỏng thế này như troll người vậy =))))))
“Lăn!”
Âm cuối rưng rưng bật ra rất nhỏ, kỳ thực y cũng không thật sự đuổi Mạc Độc Chước lăn đi.
“Em yêu, tình trong như đã mặt ngoài còn e.”
“…”
“Em chính là loại người này đấy!”
“…”
Khi hắn sắp hôn lên đôi môi Sầm Lệnh Thu, y bèn nghiêng đầu tránh né.
Đây là ý gì hắn đương nhiên hiểu, lúc trước để giải quyết nhu cầu sinh lý nên hắn bao nuôi vài ả tình nhân, chỉ giải tỏa, không hôn môi.
Tựa như ai cũng đều biết rằng, ta có thể làm tình với người xa lạ nhưng không thể âu yếm hôn môi. Vốn chỉ là quan hệ thể xác, cũng không thể chơi quá sâu.
Mạc Độc Chước cảm thấy hơi khó chịu: “Tránh gì hửm? Làm tình đã làm, còn không cho anh hôn?”
Đương lúc Sầm Lệnh Thu trốn tránh, hắn nâng cằm y lên, buộc y phải hé miệng hôn môi với hắn.
Đầu lưỡi Mạc Độc Chước chiếm đất công thành, quấn chặt lấy đầu lưỡi của đối phương. Cọ xát, vờn nhau, sau đó đảo qua khoang miệng; ngay lúc hai môi tách rời còn kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài, nước bọt vương trên khóe môi càng thêm gợi cảm.
Bọn họ âu yếm nhau, hơi thở dồn dập khiến lồng ngực Sầm Lệnh Thu kịch liệt phập phồng. Thậm chí lúc trầm mê nhất, y mở mắt ra nhìn Mạc Độc Chước.
Mạc Độc Chước hôn nghiêm túc lạ kỳ, chuyên tâm nhắm mắt mà diễn tả tình yêu, cũng không hề biết bấy giờ Sầm Lệnh Thu đang nhìn hắn.
Nhìn chăm chú hồi lâu, Sầm Lệnh Thu cảm thấy gương mặt của hắn ta vừa đẹp trai, vừa ngạo mạn. Y nhớ lại lúc Mạc Độc Chước cười rộ sẽ rất du côn, lúc giận dữ trông thật ghê gớm, nhưng bộ dạng lúc nghiêm túc vẫn hấp dẫn y nhất. Quả nhiên đàn bà càng nhìn gần sẽ không thấy đẹp, nhưng đàn ông phải nhìn thật gần mới thấy đẹp đúng không?
Sầm Lệnh Thu chợt nhớ rất nhiều chuyện cũ, y nhớ buổi tối hôm đó Mạc Độc Chước đấm y, hoặc lúc y sốt nửa tỉnh nửa mê đã có một người dịu dàng chăm sóc.
Y nhớ khoảnh khắc Mạc Độc Chước thổ lộ với mình, hắn ngang ngược ép bức y bằng câu nói ‘bổn đại gia mẹ nó thích em, tôi sẽ đối xử tốt với em, nghĩ cho kỹ đi.’
Y nhớ lúc mình trốn khỏi nhà Mạc Độc Chước, sau đó gã cục mịch này đuổi đến tận cửa y, mang theo 99 đóa hoa hồng mỹ lệ và chân thành, giống như muốn dâng những gì tốt đẹp trên thế giới này cho y vậy.
Y nhớ tới lần thứ ba Mạc Độc Chước xâm phạm mình, bởi vì mất kiểm soát nên y đã khóc; thế mà hắn ta dừng động tác, hơn nữa còn nhận lỗi sai, rằng ngoại trừ giam cầm ép buộc thì tôi không cho em những gì em muốn.
Hoặc giây phút y chơi piano ở Hội Trường Vàng, hắn nhìn y bằng đôi mắt thèm thuồng, say đắm.
Lúc tham quan viện bảo tàng Hofburg, rõ ràng Mạc Độc Chước không biết gì về nghệ thuật nhưng vẫn cố gắng bắt kịp chủ đề với y, hao hơi tổn sức tìm cách khiến y hết giận.
Bao gồm việc bị Carl hạ nhục, gièm pha, tuy y tức giận nhưng không cách nào phản bác, khi đó Mạc Độc Chước đã bảo vệ và trả đũa thay y.
Những hồi ức hiện lên khiến hốc mắt Sầm Lệnh Thu nong nóng, chóp mũi có hơi chua xót. Đương lúc ý loạn tình mê, Sầm Lệnh Thu cũng vụn dại đáp trả nụ hôn kia.
Mạc Độc Chước cảm thấy sững sờ, không dám tin mà mở mắt. Chỉ thấy đôi bên lặng im đối mặt, sau đó Mạc Độc Chước có hơi cảm động rồi.
“Sầm Lệnh Thu, anh mẹ nó thích em lắm.”
“Em biết.”
“…Anh yêu em.”
“…Ừm.”
Khoảnh khắc ba chữ ‘anh yêu em’ được thốt ra, Mạc Độc Chước cũng run lên một chút.
Trước khi gặp được Sầm Lệnh Thu, hắn chỉ xem tình yêu là trò ong bướm, cũng như thứ tình cảm dành cho Lạc Tâm Yến chỉ là bỡn cợt nhất thời. Hắn nào ngờ sẽ có một ngày mình sẽ cam nguyện cùng ai đó sống chung, cam nguyện đối xử một người toàn tâm toàn ý, hoặc hắn sẽ thực sự yêu mến một người, dù có hèn mọn vẫn không sao.
Khi hắn nhận ra điều này, đột nhiên hắn thấy chung sống với ai đó hết đời cũng không nhàm chán lắm.
Mạc Độc Chước tiếp tục hôn Sầm Lệnh Thu, có lẽ cả hai đều động tình nên nụ hôn chính là mồi lửa, nó đã khiến củi cháy bùng lên, da thịt kề nhau càng thêm rạo rực.
Bàn tay rảnh rỗi của hắn luồn vào áo ngủ Sầm Lệnh Thu, lả lướt, vuốt ve.
“Em yêu, anh sẽ khiến em sướng chết.” Hắn vừa nói vừa dời đầu xuống đôi chân y.
Sầm Lệnh Thu dường như ý thức được Mạc Độc Chước muốn làm gì.
“Không! Đừng đụng chỗ đó…”
“Tại sao?” Mạc Độc Chước cố ý phả hơi thở nặng nề lên, sau đó dùng ánh mắt trêu chọc nhìn người đối diện.
“Quá… Quá hạ lưu…”
“Hạ lưu? Lẽ nào em không vui sao?”
Có được phản ứng thành thật của Sầm Lệnh Thu, hắn bắt đầu ra sức làm việc.
Mạc Độc Chước cũng là đàn ông, đương nhiên hắn biết chỗ nào nhạy cảm rồi. Bên trên nhanh chóng vang lên tiếng thở dốc của Sầm Lệnh Thu, lọt vào tai hắn nghe tuyệt diệu vô cùng.
“Không muốn…”
Sầm Lệnh Thu chỉ thấy lý trí trong đầu dần dần sụp đổ, y biết Mạc Độc Chước và mình đã đi quá xa, y cũng nhắc nhở bản thân chuyện này là không thể. Nhưng khoái cảm ập tới cọ rửa ý thức thành một mảnh mông lung, y chợt thấy người yêu làm những việc này cho nhau cũng không phải rất quá đáng. Huống chi y cũng là đàn ông, bị Mạc Độc Chước dẫn dụ như thế, ai còn có thể chịu được?
“A…” Bởi vì kích thích nên y oằn mình rên lên, cảm xúc như cơn sóng lớn cuộn trào.
Y vô thức tóm lấy tóc của Mạc Độc Chước, còn hắn vẫn đang khẩu giao cho y. Vừa rồi nó rất cương, nhưng giờ chỉ thấy vô cùng dễ chịu. Dục vọng thúc giục Sầm Lệnh Thu phải tuôn chảy, nhưng Mạc Độc Chước đã nhanh chóng dùng ngón tay chặn lấy đỉnh đầu kia.
“Em yêu, em không thể bắn trước. Em sướng nhưng anh khổ sở lắm đây.”
Cao trào bị cắt ngang thật sự khó chịu, Sầm Lệnh Thu cảm thấy bụng mình như có lửa đốt lên.
“Anh… muốn gì?”
“Chồng em muốn gì, em còn hỏi?”
Người ngay thẳng không nói vòng vo, hắn nói ngay: “Chỗ này muốn anh không?”
Dị vật xâm nhập khiến Sầm Lệnh Thu phải cảnh giác: “Không được… Đừng… A… Mau lấy ra!”
Mạc Độc Chước chơi xấu bóp lấy hạ bộ Sầm Lệnh Thu, đồng thời nhắc nhở rằng nếu y cự tuyệt hắn sẽ không buông tay.
“Sao nào? Muốn hay không muốn?”
Sầm Lệnh Thu đấu tranh tâm lý rất dữ dội, tuy lý trí đã thức tỉnh từ nơi sâu nhưng y cũng khó lòng giằng co với dục vọng. Mạc Độc Chước cau mày nhìn dáng vẻ phân vân của y, thừa biết y sắp thỏa hiệp rồi.
Sầm Lệnh Thu cắn răng, bởi vì đau nên trán liên tục vã ra mồ hôi lạnh: “Khó chịu lắm… A, anh nhẹ thôi…”
“Thôi chết, quên mất mua gel bôi trơn.” Mạc Độc Chước thấy hơi áy náy, nhưng cảm giác ấy đã vội vã tan thành khói mây. “Hay mấy ngày không làm nên nó chặt lại? Em yêu, vậy em phải ngoan rồi. Để anh mở rộng lỗ nhỏ, chút nữa em mới không quá đau.”
Vốn dĩ Mạc Độc Chước muốn bỏ thêm ngón thứ tư, nhưng thấy Sầm Lệnh Thu rên lên vì đau nên hắn mủi lòng không làm nữa. Nghĩ đến bề ngang ba ngón tay cũng tương đương với kích thước của mình, vì vậy hắn rút tay đi, thay vào đó là một cự vật nóng bỏng đâm vào nơi sâu nhất.
Khoái cảm tê dại khiến Mạc Độc Chước như tan ra, hắn bất giác thở dài thỏa mãn.
“A… Đau quá…”
Thấy Sầm Lệnh Thu nhăn nhó vì đau, Mạc Độc Chước đưa tay vuốt ve mái tóc y như an ủi, một tay khác đè lấy eo Sầm Lệnh Thu, chậm rãi đong đưa.
“Vậy anh chậm một chút…”
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
47 chương
57 chương
28 chương
135 chương
30 chương
20 chương