London còn xa lắm!
Chương 15
Chương 15: Lật mở.
Vẫn biết đừng bao giờ mãi theo đuổi 1 người không thương mình. Nó giống như yêu 1 người trong gương, thấy tận tường, nhìn rõ nét nhưng chạm vào người đó là điều không thể...Vậy nhưng cô bác sĩ trẻ vẫn cố chấp, mặc kệ quá khứ của người đàn ông đó ra sao, mặc kệ hiện tại anh ta thế nào. Như một con thiêu thân chỉ biết lao đầu vào ánh sáng. Với Trà, Hải Nam là một thứ ánh sáng, dù xa cách nhưng nếu không tiến lại sao biết mình có thể đạt được hay không?
Khoác áo Blouse, cô bước về phía phòng bệnh của Sơn, trên tay là khay thuốc đã được kê sẵn.
“ Đến giờ bệnh nhân uống thuốc rồi.”
Hoàng Sơn liếc nhìn cô bác sĩ trẻ rồi dời mắt đến khay thuốc trước mặt. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng tiếp nhận những viên thuốc đủ màu và cốc nước vẫn còn độ ấm. Tận mắt nhìn thấy Sơn uống thuốc xong, Trà mới cất bước dời đi. Khuôn mặt vẫn đầy nhợt nhạt. Anh biết, vết thương này sẽ không lấy đi sinh mạng nhưng phải trải qua giây phút thống khổ trong viện chẳng khác nào coi như mình đã chết. Không lâu sau, mẹ anh mang cháo vào. Nhìn con trai đầy âu yếm, bà dịu dàng dỗ dành:
“ Cố gắng ăn một ít đi con. Không ăn sẽ không có sức.”
Nhìn mẹ, Sơn gật đầu. Vừa nuốt xuống chưa được nửa vơi bát cháo, dạ dày anh cuộn lên cơn đau dữ dội. Bàn tay bấu chặt vào thành giường, đôi mắt sọng đỏ, Sơn không ngừng nôn ra bằng hết. Sợ chạm vào vết thương của anh, mẹ anh không dám vỗ lưng anh. Bà chỉ biết đưa cho con trai cốc nước
“ Sao thế này. Uống qua chút nước ấm xem sao.”
Chiếc cốc rơi vỡ choang trên nền gạch men lạnh lẽo. Anh vẫn tiếp tục không chống đỡ được cảm giác buồn nôn đang ập đến. Bà Loan hoảng hốt vội chạy đi tìm bác sĩ.
Ngay sau đó, y tá đã đến tiêm thuốc chống nôn tạm thời cho anh. Đôi mắt hằn lên những tơ máu đỏ. Gương mặt vốn chẳng còn sức sống, giờ thoáng nhìn cũng khiến người ta kinh sợ. Anh chỉ biết dựa người, lặng nghe bác sĩ và mẹ mình trao đổi. Bác sĩ Khôi, người trực tiếp phẫu thuật cho anh cầm đơn thuốc và khàn giọng nói:
“ Có lẽ cơ thể cháu có phản ứng lại với thuốc. Chứ đây toàn là những loại thuốc bổ, không gây hại đến bệnh tình.”
Quay sang cô y tá đứng cạnh, ông nói tiếp:
“ Lấy thuốc cho cậu ấy uống lại một lần nữa xem sao. Nếu còn tiếp tục nôn thì phải đổi sang phương án khác.”
Gật đầu với bác sĩ trưởng, y tá đưa thuốc cho Sơn. Ánh mắt anh không còn linh hoạt như ngày thường. Anh vẫn để những viên thuốc nằm trên tay mình nhìn chăm chú. Cho đến khi nghe mẹ nhắc nhở Sơn mới nuốt hết vào. Cùng lúc ấy, ba anh và trợ lý bước vào. Thấy đông người, ông tỏ ra lo lắng:
“ Thằng bé sao thế? Có chuyện gì à anh Khôi?”
Quay sang ông Hiệu, bác sĩ Khôi khẽ nói:
“ Không sao. Sự cố ngoài ý muốn nhưng ổn thôi. Chú cứ yên tâm, chỉ cần cô chú tẩm bổ cho thằng nhỏ nhiều vào, chẳng mấy là ra viện.”
Vỗ vai ba Sơn, ông cùng y tá rời đi. Thái thấy nét mặt Sơn tái xanh, anh bước lên và khẽ cười:
“ Cậu không khỏi nhanh anh sợ là có người sinh bệnh theo đấy.”
Sơn không cười nổi. Mệt mỏi, ngực anh vẫn chịu một sức ép rất lớn. Cơn nôn dữ dội lúc trước khiến anh dùng lực quá nhiều khiến toàn cơ thể lúc này trở nên giã rời. Nhìn ba mình, anh yếu ớt nói khẽ:
“ Điện thoại của con đâu?”
Ông Hiệu thở dài, lắc đầu ông khẽ nói:
“ Ba không mang theo. Lúc sang bên kia ba có gặp qua bạn gái con.”
Ánh mắt anh cố mở ra, nhìn ba mình đầy dò hỏi. Ông ngồi xuống cạnh giường và nói tiếp:
“ Ừm. Con bé rất ngoan và lễ phép. Ba có nói nó cứ yên tâm học và thi tốt, sẽ dặn con gọi cho nó sau.”
“ Ba có nói con bị thương không?”
“ Không. Sợ nó lo lắng nên ba chỉ nói con không về Anh nữa. Và nó cũng chỉ còn hai tháng nữa là kết thúc chương trình học rồi.”
Ba anh chưa kịp nói thêm gì thì mẹ anh đã mang tô cháo khác vào ép Sơn phải ăn. Thái nhận tô cháo từ bà Minh rồi trầm giọng:
“ Chú dì cứ về nghỉ đi. Cháu ở đây với em được rồi.”
“ Cháu vừa xuống máy bay vẫn còn mệt. Cứ để dì ở đây với em. Hai chú cháu về nhà nghỉ đi.”
Sơn nhìn mẹ, anh xót xa:
“ Mẹ mấy ngày không ngủ rồi? Đã bảo con không sao mà. Ba mẹ về nhà đi. Để anh Thái ở lại với con được không?”
Gật đầu với con, hai ông bà rời khỏi viện. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Sơn đưa tay về phía anh họ mình và nói giọng nài nỉ:
“ Em mượn điện thoại được không?”
“ Ăn hết tô cháo rồi tính sau.”
Ánh mắt rũ xuống. Nhận tô cháo từ tay anh, Sơn ăn hết sạch rồi ngẩng đầu nhìn Thái cười
“ Giờ cho em mượn được chưa?”
Nhanh chóng, anh gọi đến một số máy quen thuộc nhưng tiếng máy tắt báo số máy không còn sử dụng. Không giấu được tâm sự trong lòng, nhìn người đang ngồi cạnh mình, anh gặng hỏi:
“ Anh gặp cô ấy rồi chứ?”
“ Ừm. Anh còn tưởng gái Hàn.”
“ Em gọi cho cô ấy không được. Trước khi về, anh thấy cô ấy vẫn tốt chứ?”
“ Anh không biết. Vì chưa kịp nói gì thì chú đã đuổi anh ra xe để nói chuyện riêng với cô ấy. Nhưng anh thấy chú Hiệu có vẻ khá quí cô bé.”
Đưa trả điện thoại cho anh mình, Sơn khép hờ đôi mắt. Anh đã dặn cô ấy đợi anh về. Chỉ mong cô gái ngốc của anh sẽ tin vào lời hứa ấy!
Cánh cửa vừa mở ra, Cao Linh giật mình vì cứ ngỡ mình gặp phải quỉ dữ. Đá đôi giầy về phía góc nhà, cô buông bỏ túi xách xuống chiếc giường của Minh và cao giọng:
“ Anh Duy phải đi thực tế ít ngày. Chị sang ở với em, không phiền chứ?”
Minh đưa nước cho Linh rồi lắc đầu. Đôi mắt cô vẫn sưng vù, chẳng khá khẩm hơn hai ngày trước là bao. Quơ tay thấy túi thịt bò khô trên giường, Linh vừa đưa vào miệng vừa đưa mắt nhìn nơi mình đang nằm:
“ Trời đất. Lạy em, có phải cho người ở không đấy? Sao đâu đâu cũng là vỏ túi thịt bò khô thế này? Nói. Mấy ngày nay không ăn cơm đúng không? ”
Ngọc Minh ngả mình nằm xuống cạnh chị, cô khẽ cười:
“ Anh Thiện bảo em ăn cái này hết buồn. Em chẳng thấy hết buồn, chỉ thấy rất hợp khẩu vị. Cứ nhìn thấy cơm là em sợ lắm. Không ăn nổi.”
“ Ôi em tôi. Không ăn cơm thì cũng phải ăn cái gì đó có chất dinh dưỡng một tý chứ. Chị biết là em đau lòng, nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua, chỉ cần em có đủ tuyệt vọng.
Chúng ta sẽ đôi lần hứng chịu về cho riêng mình những nỗi đau ngoài sức chịu đựng. Chia tay chưa bao giờ là đau khổ nhất, mất đi người đó mãi mãi trên thế gian mới là nỗi thống khổ triền miên. Thật tâm mà nói, đối với một người từng rất yêu dù họ đi qua chúng ta tàn nhẫn đến đâu, từ lòng từ bi của một người từng được yêu tha thiết chúng ta sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy người ấy đau khổ mà hả lòng. Có lẽ vì người ấy hạnh phúc ta cũng đớn đau mà không hạnh phúc thì nỗi xót xa càng nhiều. Thế nên, chia tay cũng được nhưng hãy hứa là sẽ sống bình yên đâu đó trên hành tinh này. Vậy thì em cũng phải sống tốt, phải yêu cuộc của chính bản thân em.”
Ngừng một lát, Linh hỏi tiếp:
“Đời còn dài. Giai còn nhiều lắm em gái ạ! Con cóc ba chân khó tìm chứ hai đùi đàn ông kín khắp phố. Nên em sao phải tiếc vì một chuyện đã qua. Nếu cho em cơ hội em có dám liều mình yêu lại một người làm em đau không ?”
Ngọc Minh gật đầu, cô mỉm cười với chị và dịu dàng:
“ Có lẽ em dám. Không phải anh ấy làm em đau mà là tự em làm đau chính mình. Nhưng em không thể ép bản thân mình thôi nhớ anh ấy, thôi nghĩ về anh ấy. Em sợ lắm. Cảm giác sợ hãi khiến em quên mất mình là ai...”
“Là số phận trớ trêu hay do em ngu khờ đến tận cùng?”
“Không, phụ nữ mà chị, có trải qua vô vàn thăng trầm trong cuộc sống, vấp ngã tì hằn bao nhiêu lần thì em cũng chỉ yêu duy nhất một người_là anh ấy. Em đã từng bịa ra vô vàn lý do, giả sử khi anh ấy phản bội em, em sẽ khóc, bước đi và cất sâu nỗi đau đó trong lòng nhưng chắc chắn em chưa bao giờ thôi yêu. Chị biết không ba anh ấy nói với em rằng: để cảm nhận được mùi vị hạnh phúc đôi khi chúng ta phải đánh đổi rất nhiều, rất rất nhiều.
Em chẳng yêu lại ai cả, em vẫn đang yêu tiếp người em từng yêu."
Linh buông hững hờ hai từ “ ngu ngốc” rồi đứng dậy bước về phòng tắm. Khi trở ra, đập vào mắt cô là hai chiếc vali của Minh vẫn nằm bất động ở đầu giường y chan mấy ngày trước. Cao giọng, cô hỏi:
“ Này. Em không có việc gì làm thì mang quần áo ra treo đi. Để thế này dễ nhàu lắm.”
Ngọc Minh vẫn nằm, ánh mắt cô nhìn lên trần nhà một màu trắng thê lương. Đáp lời chị, cô nói:
“ Em đặt vé rồi. Đêm mai em sẽ về.”
Linh sửng sốt, cô nhẩy chồm lên giường và lay người Minh:
“ Em điên đấy à. Vậy thì em chuyển qua đây làm cái gì? Ở luôn bên kia cho lành. Chị chết vì em mất....”
“ Chị....Nếu ở đó, trước khi chị chết vì em thì em đã chết vì nhớ anh ấy! Em không cam lòng. Sao thế gian lắm đau khổ, để những hằng hà thời gian cũng không ngăn nổi một người thôi yêu một người. Là bất công, bất công cho em lắm.”
Linh túm lấy cái gối rồi đập vào lưng Minh và hét lớn:
“ Này thì bất công. Chị thật sự muốn biết thằng cha đó thế nào khiến em biến thành như bây giờ. Điên quá. Tốt nhất, em lục tung cả Hà Nội để tìm anh ta cho chị, sau đó cầm gót giầy nện vào khuôn mặt đẹp trai tử tế của anh. À không, còn phải phù phù nước miếng lên người anh ta nữa.”
“ Eo. Em ghê chị quá nhá. Chắc anh Duy sợ quá nên mới trốn chị đi xa.”
Giọng Linh đanh lên:
“ Đừng có mà nhắc đến con người ấy với chị. Đi tàu điện ngầm hằn phải tới nơi vậy mà vẫn chưa thấy gọi về cho chị. Đàn ông đều là lũ bỏ đi. Dậy, chúng mình đi siêu thị mua đồ về đập phá. Gọi cả Hữu Thiện nữa.”
Minh ngoắc tay Linh và ngồi dậy. Tiếng cười họ giòn tan trong nắng xuân rót mật.
Hà Nội.
Hít một hơi thật sâu, sắc mặt của Sơn có vẻ khá hơn nhưng tinh thần của anh vẫn trì trệ như trước. Cả một đêm trằn trọc, anh chỉ muốn thoát khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Bệnh khiến anh dường như biến thành một đứa trẻ, lúc nào cũng cau có, làm nũng. Tính khí thất thường của anh khiến mẹ anh phiền lòng không thôi.
Vẫn là ca trực buổi sáng, Trà tiếp tục mang thuốc tới phòng Sơn. Đặt thuốc vào tay anh, cô lạnh lùng cất tiếng:
“ Đến giờ uống thuốc rồi.”
Ánh mắt Sơn vô hồn, anh chăm chú nhìn vào những viên thuốc trên tay mình. Trà thấy dần mất kiên nhẫn, tiếp tục nói:
“ Anh mau uống đi, còn nhìn gì nữa? Chưa thấy thuốc bao giờ à?”
Sơn ngẩng đầu nhìn người con gái trước mặt. Gương mặt anh tuy tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn sắc như diều hâu. Chuyển thuốc từ tay phải sang tay trái. Từng cử chỉ của anh đều được Trà thu vào mắt. Cô cứ nghĩ anh sẽ vốc thuốc vào miệng, nhưng ai ngờ nhanh chóng dùng tay phải anh túm gọn cổ tay cô và vặn ngược chiều kim đồng hồ. Giọng anh lạnh lùng:
“ Nói. Ai sai cô ?”
Trà dãy dụa và hét lớn:
“ Anh nổi điên gì thế? Có mau buông ra không thì bảo?”
Nghiến răng, anh gằn từng tiếng một:
“ Nói mau, ai sai cô đến đây?”
Dùng hết sức vặn chặt cổ tay Trà xuống. Đau đớn khiến cô la lớn ầm ĩ. Chỉ nhanh chóng bác sĩ đã chạy đến. Ông Khôi thấy con gái mình đang bị Sơn vặn tay vội tiến tới...nhưng chưa kịp động vào, anh đã quắc mắt nhìn về phía những người đứng xung quanh:
“ Các người có tin nếu lại gần đây tôi bẻ gẫy tay cô ta không?”
Tiếp tục dồn ánh nhìn về phía Trà, anh không hề có ý ngừng lại:
“ Nếu cô không nói tôi sẽ đành phải phế cánh tay ngọc ngà của cô. Nhắc để cho cô biết, 15 tuổi tôi từng giành huy chương bạc Karatedo toàn thành phố. Từ đó đến nay, khả năng chỉ có hơn chứ không kém.”
Đôi mắt ngập nước, Trà xụi lơ trước đau đớn, cô vội gật đầu và nói trong nghẹn ngào:
“ Tôi nói, tôi nói. Nhưng anh hãy buông tay tôi ra được không?”
Sơn đẩy mạnh tay cô ta ra, rồi anh dựa vào thành giường và thở dốc. Trà được ba mình đỡ, cô oà khóc:
“ Ba. Không phải con, thật sự không phải con...”
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn hai người họ. Vỗ nhẹ lưng con gái, bác sĩ Khôi dịu dàng an ủi:
“ Không sao, không sao. Có gì bình tĩnh nói xem nào.”
“ Là Hải Nam, là anh ấy sai con cho Deferasirox vào trong thuốc của bệnh nhân để kích thích dạ dày....”
Bà Loan vừa bước vào cửa, nghe thấy vậy sửng sốt rồi tụt huyết áp và ngất. Thái đi theo sau, nắm chặt tay thành hình nắm đấm. Anh đang định bước đi thì Sơn đã yếu ớt gọi anh lại
“ Anh định đi tìm công an?”
“ Phải bắt nó lại. Muốn ăn cơm tù thì đành để nó thoả mãn thôi.”
“ Đừng anh. Anh làm thủ tục chuyển viện cho em. Em muốn sang Vinmec nằm. Ở đây ồn quá. Chuyện bắt bớ tùm lum để sau đi. Cậu ta cũng thê thảm lắm rồi...”
Sau khi thu xếp xong cho dì của mình, Thái trở lại bên giường Sơn và khàn giọng, anh nói:
“ Nhà mình đối xử với nó có tệ bạc gì đâu, sao nó lại có thể làm thế cơ chứ? Mất hết cả tính người. Thằng chó má.”
“ Có lẽ, khi con người ta rơi vào quẫn bách nên thấy mọi con đường đều mù mịt. Anh nghĩ xem, trong một năm cậu ta gặp phải bao chuyện xúi quẩy. Thực ra, từ ngày còn đi học, chúng em tuy là bạn thân nhưng em biết cậu ấy vẫn không vui với em. Có lẽ, một phần vì em luôn đạt hết tất cả những gì cậu ấy muốn! Ngay cả việc đi du học, cậu ấy cũng khát khao nhưng không may em lại là người được chọn. Cái chết của Mai có lẽ là sự đả kích đến tận cùng rồi. Dù không ai nói ra, nhưng em hiểu Hải Nam nghĩ em gián tiếp hại chết em gái cậu ta. Xem như lần này, em trả hết nghĩa tình cho nhà họ rồi. Nhắm mắt làm ngơ đi anh.”
“ Em điên rồi. Anh không để yên chuyện này được. Nghĩ đến việc ngày ngày tới ngân hàng nhìn bộ mặt thối nát của nó, anh không chấp nhận được.”
“ Thế anh định làm gì? Bố mẹ bên đấy cũng đâu còn trẻ nữa. Chẳng lẽ khiến ông cụ bên nhà lên cơn đau tim mà chết? Dù sao cũng còn nốt năm nay bác ấy về hưu. Dù sao họ cũng đã từng đối xử với em rất tốt. Cũng quan tâm em không khác gì ba mẹ em vậy. Em không muốn nhìn họ phải hận em. Xét cho cùng, con gái vừa mới chết, con trai lại vào tù thì sẽ ra thể thống gì?”
Tỏ rõ thái độ gay gắt, Thái nói với Sơn:
“ Được. Không tống nó vào tù nhưng ít nhất cũng không thể để nó được yên. Nếu không đánh nó một trận, anh sẽ không hả dạ.”
Sơn cười:
“ Đúng là máu mủ vẫn hơn. Anh xem, em chỉ bị thương mà anh đã xót xa như vậy. Xem người ta, em gái chết thử hỏi sao không hận được? Vậy tuỳ anh. Em không ý kiến. Chỉ xin nhẹ tay, cho cậu ta con đường sống là được rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
61 chương
237 chương
17 chương
330 chương