Chương 14:Không có ai yêu nữa vẫn có thể yêu mình. Cuộc sống như chuyến tàu Ngọc Minh không thể khống chế, chở thẳng cô về phía trước. Ngày tháng qua đi, sân ga vẫn xa vời như đường chân trời, phiêu đãng đủ, cô đơn đủ, chàng trai trong trái tim cô hoá ra chẳng thể trở thành bến đỗ cuối cùng. Cả một đêm dài vùi mình trong nước mắt, Ngọc Minh tỉnh dậy và cô hiểu mình không còn thuộc về nơi này. Cười chua xót, Minh cầm điện thoại và gọi cho Linh. “ Minh à. Chị nghe em!” Giọng nói Ngọc Minh nghẹt lại, có chút khàn khàn cô nói: “ Chị Linh à. Chị quen biết nhiều, chị có thể tìm nhà giúp em được không?” “ Minh. Em ốm đấy à? Sao thế?” “ Em không sao. Chị giúp em với, em chẳng biết nhờ ai cả...” “ Được rồi. Để chị xem.” Thở dài, Linh tắt máy. Vương Duy quay sang quan sát Linh rồi cất tiếng hỏi: “ Có chuyện gì vậy em?” “ Em Minh, em ấy nhờ em tìm nhà hộ.Nghe giọng em ấy lạ lắm anh ạ. Hình như có chuyện gì thì phải!” Duy buông chiếc Mac đang sáng đèn xuống, chống tay suy nghĩ anh đáp lời cô: “ Em gọi cho em ấy hỏi xem đang ở đâu. Có cần chuyển ngay không để ăn sáng xong mình qua giúp. Lúc mới sang, ba có nhờ bên Sứ Quán xin cho anh một phòng tập thể, ở cùng dãy nhà với Thiện. Nhưng ở bên đó buổi tối phải về trước 12h nên anh không quen.” “ Ghê. Anh định làm thỏ khôn đào ba hang thì cứ nói thẳng, em cũng có bảo sao đâu!” “ Trời. Suốt ngày kè kè ở cạnh em rồi còn đào thêm hang làm chi nữa?” “ Ai mà biết được..!” Nói rồi Linh gọi hẹn Ngọc Minh. Khi hai người họ tới căn nhà mà Minh đang ở, ánh mắt Duy không giấu được ngạc nhiên và sửng sốt. Cao giọng, anh hỏi cô: “ Sao em lại ở đây? Em và anh Sơn quen nhau?” Ngọc Minh cũng ngạc nhiên, ánh mắt cô sáng lên hỏi lại anh đầy lúng túng: “ Dạ. Anh cũng quen anh ấy?” Cười mỉm, Vương Duy quan sát căn nhà và lắc đầu: “ Không. Mà là ba anh quen anh ấy! Anh từng theo ba đến đây nên mới biết căn nhà này. Con người anh ấy khó gần, anh không khoái lắm!” Cả Duy và Linh đều chăm chú theo dõi nét mặt của Minh như muốn chờ cô nói. Hai bàn tay Ngọc Minh đan vào nhau, cô cúi đầu dịu dàng đáp lời họ: “Em và anh ấy....đã từng quen. Còn từ hôm nay thì lại thành người xa lạ. Chuyện tình cảm, không ai nói trước được điều gì! ” Linh hiểu ý liền lên tiếng phá đi không khí ngại ngùng đang có giữa ba người: “ Thôi em ạ. Chúng ta còn nhiều việc phải làm. Khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Đừng nuối tiếc cánh cửa đã đóng làm gì, tương lai còn dài. Em vẫn còn trẻ...” Khoé môi cô cong lên, lời nói đầy cay đắng: “ Chị yên tâm. Em hiểu mình phải làm gì mà.” Ngẩng đầu cười với hai người họ, ánh mắt cô như được phủ bởi một tầng sương. Đồ đạc của cô không nhiều, chỉ có hai chiếc vali như ngày đầu cô đến. Bàn tay vuốt lại tấm gradap giường, Ngọc Minh đứng dậy nhìn lại từng nơi quen thuộc trong căn nhà, từ chiếc bàn học, những chồng tạp chí Xtygamez của Sơn, Vouge của cô và những tờ báo lá cải khác họ đã từng cùng đọc. Khung cửa sổ với tấm rèm màu xanh dương, nơi mà anh vẫn thường vòng tay ôm cô từ phía sau bằng cánh tay ấm chắc, nơi đó họ cùng đưa mắt nhìn về Tower sáng đèn với London Eyes kỳ vĩ. Những nốt đàn được cô phủ một tấm khăn trắng lên....cây dương cầm rồi trở thành một điều tiếc nuối mà cô mãi mang theo. Tất cả những gì thuộc về nơi đây xin gửi lại. Đặt chiếc Iphone màu trắng bạc cùng chiếc thẻ ngân hàng lên kệ giường, Minh quay người và bước nhanh ra khỏi căn nhà. Linh kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng còn cô....chỉ biết lặng người quay lưng về phía thương yêu.   Sau một giấc ngủ dài, Sơn đã tỉnh lại. Nheo mắt nhìn thứ ánh sáng lạ lẫm quanh mình, anh thấy mẹ anh đang cười. Nắm chặt bàn tay con trai, bà Loan dịu dàng nói: “ Con tỉnh rồi. Tốt quá. Con trai mẹ mạng lớn, sẽ không sao, không sao hết!” “ Điện thoại của con đâu?” Nhíu mày, bà trách khéo anh: “ Cái thằng này. Vừa tỉnh đã đòi điện thoại. Bác sĩ dặn phổi của con bị tổn thương nên phải tránh tín hiệu điện tử, không thể gọi điện thoại.” Sơn nghiến răng, anh cau mày và tự chửi thầm chiết tiệt rồi nhắm mắt lại. Thấy con như vậy, bà Loan khẽ lay người anh và hỏi khẽ: “ Sao thế? Có gì thì để mấy ngày nữa con bình phục rồi nói sau. Con muốn ăn gì để mẹ về làm?” Đôi mắt vẫn nhắm lại, anh khàn giọng: “ Con không sao. Mẹ đừng lo lắng quá. Mẹ mang cháo cho con nhé!” “ Ừ. Được rồi, bố con phải đi công tác. Chắc chỉ đêm nay là về thôi. Con cứ nghỉ đi, có gì thì gọi y tá. Mẹ sẽ về nấu cháo cho con. Con ở đây một mình được chứ?” Anh mở mắt nhìn mẹ mình rồi gật đầu. Nhìn theo bóng mẹ rời đi, ánh mắt anh buồn bã chuyển hướng về khung cửa sổ trong phòng. Mới có bẩy ngày thôi mà tựa như anh đã ở đây một thế kỷ. Trong lòng anh không thôi có cảm giác bất an.... Ngay khi dọn tới căn hộ mới, Ngọc Minh hoàn toàn biến thành một người khác. Trầm mặc. Cô có tất cả tật xấu của một người thất tình vẫn có: chán ăn, lười nhác ra ngoài, ngồi hàng giờ trong căn phòng tối. Nhìn Minh, Linh thở dài rồi nắm chặt tay cô và dịu giọng: “ Nếu em muốn hành hạ bản thân thì cũng phải đứng giữa chốn đông người để cảm nhận nỗi cô đơn rõ nhất. Em cứ ở lì trong phòng chị lo lắm. Vì một người đàn ông, có đáng hay không? Trở dậy, chị dẫn em đến China town chơi.” Ngọc Minh ngước nhìn Linh rồi khẽ gật đầu. Cô trở dậy thay đồ, ánh mắt vẫn vô hồn như lúc trước. Trong từng bước chân giữa China Town ồn ào và huyên náo, Minh hoàn toàn tách biệt trong thế giới được pha đủ thứ ngôn ngữ  giữa Tây- Tầu. Linh nắm lấy bàn tay Ngọc Minh rồi nhìn cô sau đó lại đưa mắt về phía trước. Minh cũng quay sang Linh, dịu dàng cô cất tiếng hỏi: “Nếu một ngày nào đó, khi thức dậy và nghĩ về ngày hôm qua, cảm thấy mất mát, chị có khóc không?” “ Có thể không.” “ Nhưng em lại muốn khóc.” Bước chân dừng lại, Cao Linh quay sang nhìn sâu vào đôi mắt ngập nước của Minh chậm rãi nói từng từ rành rọt: “ Ngoan nào.Vì đã có bắt đầu nên sẽ có kết thúc. Chỉ là bản thân em không muốn, không dám nghĩ và không chấp nhận điều ấy. Vì em rất sợ làm tổn thương người khác. Nhưng lại luôn bị tổn thương bởi một ai đó. Nhưng em ạ, hình như nếu đã sống trong đời, thì một là em phải làm người ta đau, hoặc là họ sẽ làm em đau. Đó là điều không tránh khỏi. Có đôi khi, em chấp nhận buông tay không phải vì em không muốn tiếp tục, mà là em không còn sự lựa chọn. Từ bỏ một thói quen luôn khiến bản thân hụt hẫng và mất đi một người lại càng khiến mình đau lòng hơn.  Cái thế giới trước mắt chúng ta có quá nhiều mâu thuẫn, ngờ vực. Mà em hay chị thì cũng giống nhau, lại đang mù mờ trong mớ hỗn độn ấy, không biết là gì cho đúng. Chỉ biết hành động theo cảm tính, theo cách mà mình biết rằng sẽ có nhiều người hài lòng, dù tận sâu, rất sâu nơi lồng ngực bên trái, có cảm giác nhói đau. Nhưng nếu hành động theo cách khác, sẽ thấy dễ chịu hơn sao? Ngốc vẫn là ngốc mà thôi. Vậy nên, nghe lời chị, nước mắt sẽ khiến mắt em sưng vù và xấu xí. Em phải xinh đẹp, phải yêu bản thân mình thật nhiều. Đàn ông, họ sẽ chỉ yêu một cô gái biết tự yêu lấy chính mình. Vì xét cho cùng, nếu không biết yêu bản thân thì cô gái đó lấy tư cách gì đòi yêu anh ta?” Gật đầu với Linh, Minh mỉm cười tỏ đã hiểu. Họ lại tiếp tục bước đi về phía những chiếc đèn lồng đỏ đang phát sáng. Một thứ ánh sáng le lói nhưng khiến người ta có cảm giác ấm áp... Người phụ nữ cố cao giọng gọi với hai cô gái vừa bước qua. Ngọc Minh dĩ nhiên không để ý nhưng Linh lại giật mình. Tuy không phải là người giỏi tiếng Trung nhưng những năm tháng ở cạnh Duy cô cũng ít nhiều nghe hiểu. Cô nắm tay Minh, cả hai cùng xoay người nhìn về người phụ nữ vẫn còn đang thở không ra hơi. Bước về phía cửa hàng của bà, Linh hỏi cô: “ Em quen cô ấy? Cô ấy gọi em đấy.” Ngọc Minh cúi đầu chào. Cô đã nhớ ra, đó là người cô đã gặp khi cùng Hữu Thiện tới đây. Cô vẫn nhớ khi đó mình chọn một chiếc vòng bạc hình con rắn nuốt đuôi. Bất giác cô vần chuỗi hạt ngọc trên tay, ánh mắt đau đáu một nỗi đau khó nói. Người phụ nữ chăm chú nhìn cô, giọng nói của bàn trầm xuống. Linh nghe gật đầu và quay sang Minh dịch lại: “ Cô ấy hỏi em vẫn ổn chứ? Tuy rằng đại nạn đến nhưng vẫn chưa tan.” Ngọc Minh nghe xong không giấu được sự kinh hãi, cô há miệng ngạc nhiên hỏi lại: “ Cháu...có chuyện không may sẽ xảy đến với cháu sao?” Linh dịch lại rồi chăm chú nghe người phụ nữ nói tiếp. Có chút ngập ngừng, thoáng bối rối khi thấy ánh mắt của hai cô gái trước mặt nhưng bà vẫn lên tiếng. Linh xiết chặt bàn tay của Minh và nói khẽ: “ Cô ấy nói cô ấy không rõ, nhưng cô ấy thấy vận khí rất xấu đeo bám em. Nói em nên mua một miếng bạch ngọc đeo trên người để trừ tà.” Cúi chào người phụ nữ, họ cùng bước đi. Linh thở dài rồi khẽ nói: “ Em đừng tin vào mấy chuyện đó nhé! Chỉ là tín ngưỡng thôi, đừng giữ trong lòng.” Ngọc Minh vẫn nằng nặc kéo tay Linh tới một cửa hàng bán đồ cổ gần đó chọn cho mình một miếng bạch ngọc rất sáng, nhẵn. Cô đeo luôn lên cổ và nhìn Linh cười. Chia tay Linh, cô bắt xe bus về căn nhà mới thuê. Về đến cổng khu nhà cô gặp Thiện. Anh cười với cô, nụ cười của anh rạng rỡ giữa tiết trời London ấm áp. “ Mắt em sắp thành gấu trúc rồi. Có khi phải chuyển vào sở thú thôi.” Nhìn anh, cô ngại ngùng lí nhí: “ Em không sao. Thật đấy!” “ Haizz. Em không sao, nhưng mà anh thì có sao đấy!” Tròn mắt nhìn anh, cô ấp úng hỏi lại: “ Anh?” “ Ừm. Một bướm Nam Mỹ nhẹ nhàng vỗ cánh một chút ở vùng nhiệt đới, sẽ gây ra một cơn lốc xoáy ở North Texas. Hôm nay em rơi một giọt nước mắt, có thể khiến cho Brazil hứng chịu một cơn hồng thủy, cũng có thể khiến cho mùa đông năm sau có bão tuyết. Sự vui buồn của em có liên quan tới thế giới, đương nhiên sẽ liên quan tới anh.” Ngọc Minh bật cười, cô ngượng ngùng khẽ nói: “ Cảm ơn anh, Hữu Thiện. Cảm ơn anh rất nhiều. Được gặp anh là may mắn của em. Nhờ anh em mới có thêm những người bạn tốt. Em sẽ lại là em, vui tươi. Thật đấy! Không cần quan tâm tới những ngày trước khi trăng tròn, chỉ cần biết những ngày sau khi trăng tròn, mỗi ngày sẽ là một ngày tươi đẹp.” Đưa tay khẽ chạm vào tóc cô, anh nhanh chóng thu tay về rồi lấy từ bao lô ra một túi thịt bò khô rất lớn đưa cho cô: “ Lúc nào buồn thì hãy dùng cái này. Anh đảm bảo em sẽ quên hết tất cả.” “ Thịt bò khô ạ? Có cay lắm không ạ?” “ Em không ăn được cay?” “ Dạ. Có ăn được, nhưng chỉ một chút. Anh chắc chắn ăn cái này sẽ quên buồn chứ ạ?” Khoé môi Hữu Thiện nhoẻn cười, gật đầu anh trầm giọng: “ Thật đấy! Tin hay không tuỳ em.” Nháy mắt với cô, rồi cả hai người họ cùng bước vào khu nhà. Trong từng bước chân, Minh nghe thấy trái tim mình tự thì thầm lên tiếng: “ Minh Minh, không còn ai yêu nữa vẫn có thể tự yêu lấy chính mình.” Cánh cửa phòng khách sạn mở ra, người đàn ông vẫn đứng im quay lưng lại với người vừa bước vào. Giọng nói trầm nhưng không mang cho người ta cái cảm giác ấm áp. Ngược lại, lạnh lùng pha chút tàn nhẫn. “ Anh chuyển tiền vào tài khoản cho em sáng nay. Em nhận được rồi chứ?” Bước về phía người đàn ông vừa nói, đôi bàn tay búp măng của Trà không chịu yên phận. Cô vòng tay ôm chặt người đang đứng, ngả đầu vào vai anh, giọng nói đầy nũng nịu: “ Anh biết em không cần tiền mà! Nói xem, anh muốn em làm gì cho anh nào?” Hải Nam khẽ xoay người lại. Khoé môi cười khẩy, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô gái trong lòng mình. Anh cất tiếng: “ Chỉ cần em quan tâm tới bệnh nhân mới được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt số 3. Cho cậu ta dùng Deferasirox chắc là được đi?” Ánh mắt cô khẽ sáng lên, nhìn anh dò hỏi cô khẽ cười: “ Em không nghĩ anh biết nhiều đến vậy. Xem ra muốn hạ độc anh chẳng dễ chút nào.” Ngừng một lát, cô nói tiếp: “ Cậu ta bị trúng ba vết đạn, đúng là phải truyền máu rất nhiều nhưng em nghĩ vẫn chưa tới mức vượt quá lượng sắt xây dựng trong cơ thể. Dùng Deferasirox để giảm lượng sắt dư thừa có hơi quá không?” “ Ngoan. Cứ làm theo lời anh dặn. Chẳng lẽ em không được học rằng lượng sắt dư thừa rất dễ gây hại cho tim, gan hay sao.....” Vế sau của câu nói đã được Hải Nam nuốt lại, tất nhiên anh hiểu rất rõ Hoàng Sơn bị dạ dày. Và Deferasirox kích thích dạ dày rất lớn! Hoàng Sơn nếu đã không thể chết vậy chi bằng cho cậu ta sống không bằng chết xem sao.