Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 5 : Tội càng thêm tội

Hà Duy Tâm cứ tưởng mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy bởi vì bước khởi đầu đã khá thuận lợi, anh đi theo sự chỉ dẫn của một cô thư kí, đi đến một căn phòng kính lớn. Cánh cửa vừa mở, anh bước vào trong, đầu tiên khá sững sờ bởi đây là phòng họp lớn hơn nữa còn có rất nhiều cổ đông lớn ngồi bên trong. Bọn họ ai cũng đưa mắt nhìn Hà Duy Tâm, ánh mắt khinh thường lẫn soi mói. Cũng phải, bởi vì anh dù sao cũng chỉ là một trưởng phòng quan hệ công chúng nhỏ nhoi của một công ty nhỏ nhoi mà thôi. Nhưng anh là nhân vật nhỏ nhoi là thế, cần gì chủ tịch phải triệu tập một đống cổ đông lại như vậy? Hà Duy Tâm cảm thấy mình đứng bất động lâu quá cũng không được hay nên gượng gạo giới thiệu. “Chào chủ tịch, chào các vị. Tôi là Hà Duy Tâm, trưởng phòng bộ phận quan hệ công chúng của công ty ZI.”- Hạ Dĩ Tường ngồi ở vị trí trọng tâm nhất, bên cạnh anh còn có một người đàn ông khác mặc bộ vest đen sang trọng, hắn ngồi tựa lưng vào ghế sau, hai tay đan vào nhau để ở trước ngực, nhìn bộ dáng cực kì nhàn hạ nhưng cái loại bá khí toát ra từ con người hắn thực sự khiến người khác phải dè chừng. Nếu như từ Hạ Dĩ Tường là khí chất của người trai gieo mình trong bão tố thì từ Hạ Dĩ Niên lại là sự cao quý của vương tử, một loại khí chất bình sinh hiếm thấy. anh em hai người quả thật là một văn một võ. Hạ Dĩ Tường chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện với Hạ Dĩ Niên: “Trưởng phòng Hà ngồi đi.” Hà Duy Tâm đi đến chiếc ghế được chỉ định và ngồi xuống, Hạ Dĩ Tường lại tỏ vẻ thân thiện với cấp dưới, cười nói với cậu: “Trưởng phòng Hà đường xá xa xôi tới đây chắc cũng mệt mỏi, hôm nay cứ tạm ở lại khách sạn Pover.” Hạ Dĩ Tường nói xong, cô thư kí xinh đẹp phía sau bước lên đưa cho Hà Duy Tâm một xâu chìa khóa. Hà Duy Tâm nhận lấy, trong lòng cảm thấy vị chủ tịch này cũng dễ nói chuyện, hy vọng là thành công thuyết phục ngài ấy cho trợ cấp vốn. Nghĩ vậy, Hà Duy Tâm lại hắng giọng nói: “Chủ tịch, lần này tôi đến là vì tình hình của công ty ZI chúng tôi không mấy khả quan. Gần đây nguồn vốn lưu động trong công ty đã cạn kiệt, quá trình sản xuất và may mặt bị đình trệ nghiêm trọng, lần này tới đây là hy vọng chủ tịch có thể cung ứng nguồn vốn để công ty có thể duy trì hoạt động kinh doanh.” Hạ Dĩ Tường nghe xong, sắc mặt có chút ngạc nhiên: “Vậy sao? Có chuyện này sao?”- Sau đó quay qua nhìn một lượt các cổ đông có mặt khiến ai nấy đều chột dạ cuối đầu, có điều đến cuối cùng ánh mắt của anh vẫn không nhìn tới Hạ Dĩ Niên: “Sao không một ai nói cho tôi biết chuyện này hết vậy?” ZI là chi nhánh kép, là một nhánh thu nhập của Hoàng Thịnh, vậy mà tin tức ZI thiếu vốn lại chủ tịch lại chẳng hề hay biết, nếu không cung ứng vốn kịp lúc ngộ nhỡ công ty phá sản thì sao? Đây là tội lớn, là tội lớn đó… Hạ Dĩ Niên lúc này cầm viết lên viết gì đó lên giấy, vẻ mặt thản nhiên không màng thế sự giống như vừa rồi không liên quan gì tới hắn cả. Hạ Dĩ Tường trầm ngâm lúc lâu rồi đập bàn cái rầm nói: “Vậy để tôi cung ứng vốn cho các cậu, việc này phải diễn ra càng nhanh càng tốt, thúc đẩy tiến trình sản xuất của ZI. Các vị cổ đông có ý kiến gì không?” Các cổ đông nhìn nhau, rồi một người thay mặt chần chừ nói: “Nếu đã là quyết định của chủ tịch, chúng tôi tất nhiên không dám có ý kiến.” Hạ Dĩ Tường cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Được, vậy cứ vậy đi.” “Được vậy thì tốt quá, cảm ơn chủ tịch.”- Mọi việc dễ dàng hơn Hà Duy Tâm nghĩ, vị chủ tịch này cũng đâu khó khăn gì như trong lời đồn. “Chờ chút đã.” Người từ nãy giờ luôn ra vẻ không màng thế sự rốt cuộc cũng lên tiếng, chỉ ba chữ phát ra mà khiến người ngồi trong phòng phải khiếp sợ không thôi. Bọn họ đều biết chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy… Hạ Dĩ Tường chau mày, nghiến răng nói: “Chú có ý kiến sao vừa nãy không nói?” – Đợi anh chốt quyết định rồi mới lên tiếng, phải chăng anh đã làm gì đắc tội chú mà chú để anh bẽ mặt thế này đây? Hạ Dĩ Niên nhướng mày, khóe miệng hơi mỉm cười khó hiểu: “Vừa rồi anh chỉ hỏi các cổ đông, em không phải cổ đông, đương nhiên không dám lên tiếng.” Hạ Dĩ Tường nín bặt, được rồi, mình lại thua cái tên lí sự này. “Có gì thì nói đi.” Hạ Dĩ Niên hơi nâng khóe môi tạo thành một nụ cười, thế nhưng đôi mắt lại không hề chứa ý cười càng làm mọi người trong phòng thầm khiếp sợ. “Đây không phải thời điểm thích hợp để cung ứng nguồn vốn. Thứ nhất, vụ scandal của Judy ít nhiều cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta trong mắt công chúng, tuy rằng phiền toái từ dư luận đã được giảm bớt nhưng chưa dứt hẳn, vào thời điểm này chúng ta cung ứng nguồn vốn cho ZI, chuyện lớn như vậy sẽ khiến nhiều người để ý tới.” Hà Duy Tâm nắm chặt nắm đấm để ở dưới bàn, thầm nghiến răng nghiến lợi rủa thầm. ‘Chuyện lớn như vậy’ … lớn cái rắm. Hạ Dĩ Niên lại ung dung nói tiếp: “Thêm nữa là Hoàng Thịnh đang chuẩn bị cho bộ sưu tập thu đông ra mắt vào tháng tới, vào thời điểm then chốt này chúng ta nên tập trung vào việc thiết kế và sản xuất, nếu giải quyết vấn đề cho công ty ZI sẽ khiến nhân viên bị phân tâm, từ đó làm giảm sút kết quả hoạt động, đó là vấn đề thứ hai. Sau cùng…”- Hạ Dĩ Niên ngừng lại đôi chút rồi quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hà Duy Tâm khiến anh bất giác đổ mồ hôi lạnh: “Hoàng Thịnh mỗi năm đều tổ chức hội nghị để phân chia nguồn vốn lưu động cho mười sáu chi nhánh kép, mỗi chi nhánh là mười hai tỷ, số tiền này chỉ dùng cho khâu sản xuất và lương bổng còn lại được giữ lại ở công ty làm nguồn vốn lưu động, chỉ dùng khi cần đến. Chưa tính tới thu nhập mà sản phẩm đem lại chúng tôi vẫn chưa thu về thì nguồn vốn lưu động của ZI đã cạn kiệt, trưởng phòng Hà, cậu có thể giải thích về việc này không? Trong phút chốc bầu không khí trong phòng càng nặng nề, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Hà Duy Tâm khiến cậu cảm thấy vô cùng khó thở, Hà Duy Tâm trước giờ là trưởng phòng quan hệ công chúng, khả năng ăn nói rất cao siêu nhưng vấn đề là khả năng chất vấn của Hạ Dĩ Niên khiến anh á khẩu cả buổi trời cũng không trả lời được. “Chuyện này…” Hạ Dĩ Tường cũng không để ý đến vấn đề này, đúng là mỗi dịp đầu năm Hoàng Thịnh sẽ cung ứng đầy đủ nguồn vốn lưu động cho mười chi nhánh kép, thế mà sao chính chi nhánh kia vẫn hoạt động bình thường thì ZI đã bị cạn kiệt vốn? Hạ Dĩ Tường hắng giọng nhìn Hà Duy Tâm, giọng nói nghiêm nghị: “Hà trưởng phòng, về chuyện này đúng là nên có một lời giải thích hợp lý.” Hà Duy Tâm cứ ngập ngừng mãi cũng không biết nên giải thích thế nào, Hạ Dĩ Niên vốn dĩ cũng không cho cậu có cơ hội giải thích, hắn chỉ trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Chủ tịch, em nghĩ ngài nên cho tiến hành rà soát diện rộng trong công ty ZI, em nghi ngờ bộ phận hội đồng của ZI có người lạm dụng của công.” Các cổ đông nhìn nhau xì xào bàn tán, Hạ Dĩ Niên lại tựa lưng vào ghế tiếp tục bày ra dáng vẻ không dính đến thị phi nhìn Hà Duy Tâm, đúng lúc Hà Duy Tâm vô tình đụng phải ánh mắt của hắn, Hạ Dĩ Niên đột nhiên mỉm cười. Một nụ cười mà y như cái lưỡi của con rắn độc khiến Hà Duy Tâm suýt chút nữa là sợ tới mức đứng bật dậy. Hạ Dĩ Tường lúc này mới lên tiếng: “Nếu như đã không đưa ra được lời giải thích, vậy mời trưởng phòng Hà tạm về khách sạn nghỉ ngơi, về việc cung ứng vốn cũng nên trì hoãn lại, đợi tin tức từ kiểm sát viên rồi tính tiếp. Mọi người có thể tan họp.” Hà Duy Tâm còn có thể nói gì hơn, vốn dĩ sự việc đã thành công nào ngờ giữa đường lại xuất hiện tên Trình Giảo Kim cản trở. Lúc cậu vừa đi ra khỏi cửa phòng họp, liền cảm thấy không cam tâm, biết Hạ Dĩ Niên đang đi phía sau liền quay lại giải bày: “Cậu hai, giám đốc của công ty ZI chúng tôi là người chính trực, tuyệt đối sẽ không tham ô như lời cậu nói. Còn về việc cạn kiệt nguồn vốn là vì…vì đầu năm nay công ty bị khủng hoảng nên buộc phải sử dụng nguồn vốn để giải quyết khủng hoảng trước mắt.” Hạ Dĩ Niên đứng lại nghe Hà Duy Tâm nói hết câu, từ đầu tới cuối cũng không hề để lộ ra một chút biểu cảm nào, chỉ là giờ phút này trong giọng nói của hắn tràn ngập ý mỉa mai: “Theo như tôi được biết, khi chi nhánh kép bị khủng hoảng thì bộ phận phải gấp rút gửi email báo cáo về tình trạng khủng hoảng cho tập đoàn mẹ biết, đằng này tôi lại không hề nhận được bất kì văn bản nào, nếu như nương theo lời giải thích vừa rồi của trưởng phòng Hà đây thì là tội càng thêm tội đó.” Hạ Dĩ Niên né người Hà Duy Tâm rồi rời đi một mạch, để lại một Hà Duy Tâm đứng đó nghiến răng nghiến lợi, tức mà không biết nói gì. Lời đồn quả là không sai, cậu hai của Hạ gia vốn dĩ không phải là cổ đông càng không có chức vụ gì trong Hoàng Thịnh nhưng chuyện lớn nhỏ gì trong tập đoàn đều là do người này nắm quyền giải quyết. Như vậy thì chủ tịch chẳng khác gì bù nhìn, cứ cắn răng nghe theo lời của Hạ Dĩ Niên như vậy, không khéo có ngày cái tập đoàn Hoàng Thịnh này cũng tan tành. … Khu chợ ở thôn Hương Lâm chính là nguồn sống của cả thôn, ngư dân cũng nhờ vào nó mới có cơm gạo ăn. Nơi đây tập trung mua bán từ lúc hừng sáng cho đến khi mặt trời lặn, Dương Anh Thi phụ bà Lí đem mớ cá vừa kéo được ra chợ bán cả đường đi cô không ngừng kêu than trong lòng, mùi tanh của cá sắp khiến cô ngất đi rồi. Từ trước tới giờ Dương Anh Thi cô chưa từng phải động tay vào mấy việc nặng nhọc như vậy, thân là chủ tịch Yunus việc nặng nhất cô làm cũng chỉ có cầm bút mà thôi. “Cá tươi đây, mọi người mời vào mua.” Khác hàng kéo vào nờm nợp, trong phút chốc gian hàng của bà lý đã nhiều khách tới mức bà làm không kịp, thấy vậy Dương Anh Thi mới vào phụ một tay. Phải làm mới biết thì ra công việc này cũng không khó khăn gì. … Gần đây có mấy người từ bộ công an xuống cùng Hạ Dĩ Niên để thay mặt một người mua lại cả thôn Hương lâm, họ muốn dùng mảnh đất này để xây dựng một cao ốc lớn. Đồng nghĩa với việc này là tất cả người trong thôn Hương Lâm đều phải tản cư, đây chính là lệnh của bộ trưởng bộ công an, quá đáng hơn là họ bắt ngư dân phải dọn đi mà chẳng chịu bất kì khoản phí bồi thường nào. “Làm sao đây, thôn Hương Lâm này trước giờ vẫn là nơi để ngư dân kiếm sống, bây giờ tập đoàn Hoàng Thịnh quy hoạch lại thì…thì sau này chúng ta biết kiếm sống ở đâu đây?”- Trưởng thôn Trần Tính giọng nói ngập ngừng lại vô cùng lo lắng, ông vừa hay hung tin liền trở về mời tất cả người trong thôn ra thông báo. Sau khi nghe tin sắc mặt người nào người nấy xám xịt như mây trời. Dương Anh Thi cũng có mặt, chỉ là cô đứng ở phía xa thản nhiên tựa lưng vào gốc cây để nghe cuộc bàn luận. A Nguyên đi tới bên cạnh cô, trông cậu đầy vẻ bực bội: “Có tiền thì hay lắm sao?” Dương Anh Thi im lặng không nói gì. “Đã di tản lại không bồi thường bất kì khoản phí nào, đây chính là ức hiếp người khác. Thiếu gì chỗ, tại sao lại phải xây cao ốc ở đây chứ?”- A Nguyên bất mãn. “Vậy thì quá đáng lắm rồi.”- Lúc này Dương Anh Thi mới lên tiếng, cô còn tưởng Hoàng Thịnh mua lại mảnh đất này làm gì, lại chỉ muốn xây cao ốc? Cảnh sắc của thôn Hương Lâm đẹp đẽ như vậy, yên bình như vậy, có thể nói là so với cảnh sắc của tiên cảnh cũng chỉ kém vài phần. Thử tưởng tượng sau này sẽ có một tòa nhà lớn mọc lên, xe hơi ra vào liên tục, thì chắc chắn bãi biển này sẽ thành bãi rác cho coi. Dương Anh Thi lại muốn nhúng tay vào việc này. Hừ, gia đình A Nguyên có ơn với cô là một, người dân nơi đây chất phác lại tốt bụng là hai, nơi đây là nơi cô một lần nữa sống lại là ba. Ba lý do này cũng đủ để Dương Anh Thi cô ra mặt rồi… “A Nguyên, chuyện này để chị lo.” Tác giả: Nhắm lo được không? Haha, ngươi sẽ lận đận cho coi, Dĩ Niên mau về đội của ta.