Edit: Gấu Đại Tỷ Beta: Gấu Beo - -----------  Nhóm bạn cùng phòng tới, cả căn phòng lập tức ồn ào náo nhiệt.  Mặc dù mấy cô gái đều muốn gặp Trần Nhiên, nhưng lúc nhìn thấy anh thì cả đám đều vô cùng câu nệ, nói cũng không dám nói nhiều.  Trần Nhiên chào hỏi các cô, mọi người chỉ dám gật đầu liên tục nói: "Chào anh, chào anh."  Sinh nhật này của Trình Âm thật sự rất hài lòng, cùng bạn bè ăn lẩu, có Triệu Duy Lâm mang bánh kem đến, Trần Nhiên bị cô bôi bánh kem lên mặt mà không dám giãy giụa.  Đến buổi tối mọi người đều phải về, Trình Âm nghĩ đến chuyện hôm sau Trần Nhiên phải đi Russia, niềm vui trong ngày sinh nhật lại bị không khí chia tay này hòa tan.  Bạn trai Khương Oánh San phải về trường nên hai người tự gọi xe đi.  Triệu Duy Lâm phụ trách đưa Tạ Dĩnh về, rồi sáng mai mới quay về trường.  Những người còn lại đi cùng Trình Âm.  Tới cổng trường, Hà Lộ Nguyệt cùng Tần Tuyết Toàn tự giác đi về phòng trước để lại Trình Âm và Trần Nhiên nói chuyện trước cổng trường.  Nhưng có nói gì đâu.  Dù sao người cũng phải đi, có nói gì cũng không ở lại được.  Đứng mãi trong gió lạnh, sắp đến lúc ký túc xá đóng cửa, Trình Âm mới nói chuyện mà vẫn nghĩ mãi: "À, sau khi anh đến Russia, em có thể...... có thể......"  "Cái gì?"  Trình Âm hình như phải lấy hết dũng khí mới nói ra khỏi miệng: "Em có thể không cần rụt rè không?"  Mặc dù bây giờ cô là bạn gái danh chính ngôn thuận của Trần Nhiên nhưng cô vẫn thấy rất xấu hổ.  Xấu hổ lúc mà muốn gọi điện cho anh, xấu hổ khi muốn nhắn tin cho anh mà sợ lại làm phiền.  Tóm lại, cô hình như chưa đánh vỡ vách ngăn mỏng manh giữa hai người, trái tim vẫn hoàn toàn chưa rơi xuống đất.  "Rất nhiều lần em muốn gọi điện cho anh, muốn gửi tin cho anh nhưng em lại ngại."  Chờ mãi hóa ra bối rối vì chuyện này.  Trần Nhiên vỗ về nhẹ nhàng lên gương mặt đỏ của cô, nhẹ nhàng nói: " Em cần gì phải rụt rè với anh, em càng không rụt rè......"  Cảm giác nói chuyện này trước đám đông không hay lắm nên Trần Nhiên khom lưng kề sát bên tai Trình Âm nói nói: "Anh càng thích."  Hai mắt Trình Âm sáng ngời.  "Đây là anh nói nhé!"  "Ừ."  Trần Nhiên cho cô câu trả lời chắc chắn.  Nhưng mà từ xưa đến nay sáu chữ "Đây là anh nói nhé" đại diện cho lực sát thương vô cùng.  Đặc biệt là được nói ra từ miệng phụ nữ.  Vào ngày đến Mát-xcơ-va, Trần Nhiên xuống máy bay, mở điện thoại tin nhắn cuồn cuộn tới không dứt, điện thoái thiếu chút nữa bị đơ.  Ngay cả đồng đội bên cạnh cũng không nhịn được mà hỏi: "Trần Nhiên, cậu nói thật cho tôi, có phải cậu nợ tiền chạy tới Russia nên chủ nợ mới oanh tạc điện thoại của cậu như thế."  Trần Nhiên loát từng cái từng cái xem, làm lơ lời đồng đội.  "Tiết học về Mao thật sự quá chán!!"  "Tan học em muốn ra phố ăn vặt bên ngoài trường mua chân gà nướng, anh muốn ăn không?"  "À, em quên mất anh không ăn đồ bên ngoài, vậy nhìn em ăn nhé."  "Ha ha ha vừa rồi có nam sinh viên đá bóng ở sân thể dục, bóng thì không đá mà đá luôn cả giầy của mình đi."  "Em buồn cười chết mất, cậu ta đang nhảy lò cò đi tìm giày."  "Em nhớ anh."  "Ha ha ha bạn cậu ta cướp giày của cậu ta chạy khắp nơi."  "Ai, Lát nữa lại phải học khái luận về báo chí rồi."  "Giáo viên dạy Khái luận báo chí là một thầy giáo bụng như cái mô hình địa cầu."  "Mọi người nói đàn ông tới trung niên sẽ béo như thế, không biết anh thế nào o_o"  "Quên đi, nếu anh béo ra em cũng không chê, ai đến lúc trung niên chả mập chứ."  "Nhưng em sẽ không béo, em mãi mãi vẫn là tiên nữ."  Rất nhiều tin nhắn, chiềm đầy cả màn hình.  Nhưng Trần Nhiên vẫn thấy được tin nhắn quan trọng nhất.  Anh vừa đi vừa nhắn tin trả lời.  "Anh cũng nhớ em."  - Những ngày không có Trần Nhiên bên cạnh, Trình Âm ngoài đọc sách rồi trêu đùa con chó của dì quản lý ký túc ra cũng không có chuyện gì đặc biệt.  Mắt thấy các bạn cùng phòng yêu đương với bạn trai, cả ngày ngọt ngào hẹn hò, cô lại càng cảm thấy mình giống như một con cá mặn.  Đặc biệt là vào các buổi tối cuối tuần, đám chị em cùng phòng hẹn hò với bạn trai mà cô chỉ có thể nằm trong ký túc xá một mình đọc sách, thật cô đơn.  Nhoáng cái đã tới nghỉ đông, Trần Nhiên ban đầu cũng được nghỉ nhưng mấy ngày tiếp theo thời tiết rất ác liệt, các chuyến bay phải hoãn lại nên kỳ nghĩ cũng giảm hơn nửa rồi.  Nhìn thời tiết thay đổi cập nhật theo từng ngày, trong lòng Trình Âm cũng trở nên lạnh hơn.  Còn có mấy ngày ngắn ngủi, bay qua bay lại rất tốn thời gian ảnh hưởng tới trạng thái nên trong đội kiến nghị không về nước.  Kết quả này Trình Âm đã sớm đoán được rồi cho nên lúc Trần Nhiên gọi điện về cô đánh đòn phủ đầu ngay làm cho Trần Nhiên không mở miệng được.  Đương nhiên, Trình Âm vẫn cười hì hì nói, còn nói nhà mình ăn tết phải đi đến rất nhiều họ hàng nên có về cũng không gặp được anh.  Sau đó bắt anh phải mừng tuổi thật nhiều.  Trần Nhiên không về nhưng Trình Âm nhận được rất nhiều ảnh chụp anh gửi.  Thấy điện Krem-li trước hoàng hôn, mặt trời mọc trên quảng trường Đỏ, còn có hoa viên suối phun Alexander.  Đại khái anh đi chơi rất vui.  Mỗi một bức ảnh đều cười vui vẻ rạng rỡ chỉ có người tâm tình thoải mái vui vẻ mới có thể chụp như thế được.  Đối lập với anh, Trình Âm cảm thấy kỳ nghỉ đông này của mình trôi qua cực thảm.  Nếu cô không phải sinh viên thì tốt qua, cô có thể đi theo Trần Nhiên.  Nhưng nghĩ lại, mặc dù không phải sinh viên thì cũng sẽ giống mọi người phải đi làm, sáng đi chiều về sao có thể giành thời gian đi cùng Trần Nhiên được.  Cuộc sống thật sự nhàm chán.  Trình Âm thậm chí còn lấy số điện thoại của thầy Râu xồm định gọi hỏi, con gái lớn tuổi tập đấu kiếm lần nữa có khả năng vào đội tuyển quốc gia hay không.  Đương nhiên lý trí của Trình Âm không cho phép cô gọi cuộc điện thoại này, sợ Râu Xồm bị kích thích mà cạo râu đi mất.  Cô nằm ở trên giường quay cuồng, không cẩn thận chạm vào điện thoại, trực tiếp gọi video cho Trần Nhiên.  Trình Âm còn chưa kịp phản ứng thì Trần Nhiên cũng đã chấp nhận. Đầu bên kia màn hình, mặt Trần Nhiên vì lạnh mà hơi đỏ lên, đang đi ở con đường mà Trình Âm không biết.  "Làm sao vậy?"  Trình Âm lật người chống cằm lên trên gối đầu nhìn Trần Nhiên qua điện thoại "Sao không nói câu nào?" Trần Nhiên đi chậm lại đứng dưới quầng sáng, "Nhớ anh"  Trình Âm chun chun mũi không trả lời câu hỏi của anh.  "Russia thích không?"  Trần Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua cung điện tráng lệ "Russia là một nơi rất tốt." Anh nghĩ đến chuyện gì đó cong môi lên, "Nếu em ở đây thì càng tốt hơn."  Trình Âm: "!"  Cô muốn đi Russia!  Đi ngay luôn!  Nhưng ba mẹ Trình Âm không có thời gian đi với cô, mà Trình Thanh thì vừa nghe đã biết ngay ý định của cô rồi.  Nếu đi cùng thì anh thành bóng đèn à!  Trình Thanh không làm việc buôn bán không có lời như vậy, lạnh mặt từ chối.  Trình Âm lại tìm mấy người bạn nhưng không có ai muốn đi Russia.  Vào mùa đông như này, đến Russia có khác gì chiến đấu vì dân tộc à, so xem ai có thể chống lạnh hơn hơn hả?  Mọi người phía Nam đều tỏ vẻ không đồng ý.  Trình Âm thậm chí còn có ý nghĩ trộm mua vé máy bay đi Russia.  Nhưng khi ngủ dậy, nhìn thấy ba mẹ đọc sách trong phòng khách cô đành im lặng đánh mất suy nghĩ này.  Đừng nhìn ba mẹ cô bình thường lịch sự nhã nhặn, nếu biết cô một mình chạy đi nước ngoài tìm bạn trai thì bọn họ chắc chắn sẽ làm ra chuyện làm nhục cái sự nhã nhặn đấy.  Nhưng có thể làm được gì đâu chứ.  Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi xuống cả bầu trời xám xịt, chùm hết cả lá cây, cũng không kịp chờ mà rơi xuống vai người đi đường.  Tim Trình Âm cũng giống như ấm nước đun sôi, lúc thì như lông ngỗng rơi trong tuyết lớn, lúc thì như hoa đào bay trong mùa xuân.  Cả một ngày tâm trạng biến đổi nghiêng trời lệch đất, đều bị tác động bởi một người.  Trình Thanh đẩy cánh cửa khép hờ ra, thấy Trình Âm đang ngồi rẩu rĩ cạnh cửa sổ không nhịn được thở dài.  "Không có tiền đồ."  Trình Thanh ném một củ khoai nướng và đi vào.  "Khoai lang đỏ cho em."  Trình Âm không quay đầu lại, "À, để trên bàn đi."  "Tự ra lấy."  Trình Thanh quay đầu đi ra ngoài, đi được hai bước lại xoay người nói, "Anh thấy em rảnh rỗi không có việc gì làm thì đến thư viện đọc sách đi, nếu không em sắp hóa thành hòn vọng phu rồi đấy."  "Anh đang nói cái gì!" Trình Âm căng thẳng nhảy xuống từ cửa sổ, cầm lấy gối đầu mà đánh "Ai là hòn vọng phu! Anh đừng nói linh tinh!"  Trình Thanh không nói mà tránh bị gối đầu của Trình Thanh đánh.  "Em tự tin đến mức nào mà cảm thấy anh không nhìn ra cái dảng vẻ tư xuân này của em! Được rồi được rồi! Vẫn đánh à! Em dừng lại ngày! Ai Trình Âm à, có đàn ông chống lưng cho em lên gan lớn có phải không! Dừng tay! Em xuống giường ngay cho anh!"  Cuối cùng Trình Âm vẫn bị Trình Thanh kéo từ trên giường xuống, khăn quàng cổ còn chưa kịp đeo đã bị kéo tới thư viện.  "Không có việc gì thì đọc nhiều sách vào, nhìn em xem suốt ngày chỉ nhớ tới đàn ông, có tiền đồ chút được không?"  Trình Âm liếc ánh mắt xem thường rồi xoay người vào thư viện.  Thật ra cô cũng không có gì làm thật, hai ngay nay mấy đứa bạn đều về quê hết, còn đúng hai ngày không có việc gì nên Trình Thanh ném cô tới thư viện cũng được, ít nhất nhiều người sẽ vui hơn.  Trình Âm tìm được khu truyện tranh, chọn quyển truyện mới ngồi trên sô pha đọc sách.  Điện thoại bỗng tích một tiếng, Trình Âm đoán là Trần Nhiên gửi tới.  Mở ra thấy quả nhiên là anh.  "Em đang làm gì?"  "Đang đọc sách."  "..."  "Anh có ý gì!"  "Không có gì, em đọc sách ở nhà à?"  "Ở thư viện thành phố, hôm nay ba mẹ em gọi người tới tổng vệ sinh, em bị anh trai ném ra ngoài."  "Ừ, vậy em đọc sách đi, anh không quấy rầy em học nữa."  Trình Âm: "......"  Không nói nên lời, tóm lại rất không nói nên lời.  Em vừa đọc truyện vừa nhớ anh mà anh lại nói không quấy rầy em nữa.  Trình Âm lại cảm thấy chán nản hơn.  Tâm trạng thay đổi từng ngày có thể sánh với thị trường chứng khoán.  Một giờ sau, Trình Âm đọc rất nhanh bốn quyển truyện này, đứng dậy trả sách lại kệ, ngước lên nhìn mãi rồi đi sang khu tiểu thuyết ngôn tình bên cạnh chọn một quyển《 Nháy mắt quyến rũ với người mù 》  Cái khác chưa nói chứ chỉ cần cái tên, Trình Âm cũng phải nhìn một cái.  Bây giờ cô có khác gì đang nháy mắt quyến rũ với người mù Trần Nhiên kia đâu chứ.  Lúc rút ra quyển sách kia, phía sau kệ sách xuất hiện bóng người.  Trình Âm ngạc nhiên tay cứng lại giữa chừng.  Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Nhiên  "Em nhớ anh."  "Em nhớ anh đến mức xuất hiện ảo giác."  "Em vừa nhìn thấy một người qua đường mà tưởng là anh."  Tin gửi đi, Trình Âm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chờ Trần Nhiên trả lời.  Cái mũi ê ẩm.  Không biết vì sao trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót.  Phía sau có tiếng bước chân từ từ đến gần.  Ngay sau đó, cô được ôm lấy. (ngọt chết tôiiiiiii - GBB) "Ảo giác gì?"