Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh
Chương 5
Vợ chàng! Ý nghĩ đó làm cho chàng kinh sợ. Nếu như chàng nghĩ cô ta là một người lạnh lùng ngay bữa gặp mặt đầu tiên, thì không có từ ngữ nào lạnh lùng hơn để diễn tả thái độ của cô ta ngày hôm nay được. Kiêu hãnh, lạnh lùng và yên lặng, một bữa tiệc mừng cho địa vị mới của cô ta, xin lỗi chỉ như là một thứ cần thiết để thêm vào vậy. Và sự thiếu thông cảm cũng như sự vô cảm của cô ta với cha cô ta, một người bệnh nặng khó qua khỏi.
Chàng đặt tay vào nắm cửa của cửa phòng nối liền với phòng thay đồ của họ, gõ mạnh lên cửa bằng tay kia, và xoay nắm cửa.
Cô ta không có trên giường, đúng như chàng nghĩ thế. Cô ta đứng lên khỏi cái ghế trước lò sưởi khi chàng bước thẳng đến cô ta. Và cô ta đứng thẳng đó, kiêu hãnh, trông giống như một người vương giả, chàng nghĩ thế, mặc dù thực tế là cô ta đang mặc một chiếc áo ngủ và tóc đã được thả rũ xuống sau lưng.
Ý nghĩ là cô ta quá đẹp lại đập vào chàng lần nữa, nhưng chàng không bận tâm. Áo ngủ của cô ta, bằng lụa mềm mại cùng với dải đăng ten xinh xắn - chắc đã được trả bởi tiền của ông Transome rồi – làm nổi bật những đường cong mềm mại của cơ thể cô ta. Tóc cô ta dầy, gợn sóng và bóng mượt, trải dài xuống lưng như một ngọn lửa. Chàng lại nghĩ đến những điều không hợp nhau giữa tóc và tính cách của cô ta.
“Như thế, quý cô của tôi,” chàng vừa nói, vừa bước đến trước mặt cô ta, “hôm nay cô đã trở thành bá tước phu nhân Falloden, và một thành viên của xã hội thượng lưu. Tham vọng của cô đã thỏa mãn chưa?”
Nở nụ cười nửa miệng trên môi - một biểu hiện mà chàng chưa bao giờ thấy trước đây – cô ta nói:
“Như thế, thưa ngài, hôm nay ngài đã thoát khỏi nợ nần và trở thành người giàu có hơn cả mơ ước điên cuồng của ngài. Vậy tham vọng của ngài đã được thỏa mãn chưa ạ?”
Chàng nhìn chằm chằm vào cô ta, và cuối cùng nói:
“Đúng, dường như đây là ngày hạnh phúc đối với cả hai chúng ta.”
“Vâng.” Nàng trả lời rất nhanh và rõ ràng, một cách đắc thắng.
“Ngoại trừ còn một việc chưa hoàn tất, chưa hoàn tất cho đám cưới này.” Chàng nói tiếp.
“Không.” Cằm nàng hất lên một chút.
“Chúng ta sẽ phải tiếp tục việc này để minh chứng là chúng ta thật sự đã cưới nhau, sau đó…” Chàng nói.
“Vâng.”
Mắt cô ta nhìn chàng nhạo báng. Tôi có cái mà tôi muốn, mắt nàng nói với chàng như thế. Phần còn lại không thành vấn đề. Và chàng cũng không thể căm phẫn được. Chàng cũng đã có được cái mà chàng muốn. Ngoại trừ việc chàng mong chờ sẽ có một người vợ phục tùng, ngoan ngoãn. Chàng thấy lòng dâng lên giận dữ, cùng với dục vọng của mình muốn đánh bại ánh nhìn nhạo báng đó của nàng. Chàng mong muốn mình sẽ là cho cô ta đau đớn, nhục nhã ê chề. Và tự bản thân chàng cũng tức giận với chính mình vì mong ước kinh khiếp này.
Điều này chỉ cần vài phút là xong tất cả. Chàng có thể đè cô ta xuống giường, lột áo ngủ của cô ta và mình ra, và nhanh chóng đi vào cô ta để hoàn tất việc chồng vợ này. Chàng có thể trở về phòng mình chỉ sau năm phút, sau khi đã thực hiện xong việc làm chồng này, rồi sau đó được tự do để tiếp tục cuộc sống của mình như bình thường chỉ ngoại trừ việc khó chịu là phải sống cùng một nhà với cô ta trong năm đầu tiên.
Nhưng chàng đang rất giận dữ.
Chàng đưa một tay ra phía sau cổ cô ta, vừa đưa những ngón tay mình vào tóc, vừa kéo đầu cô ta nghiêng về phía sau. Chàng áp môi mình lên đôi môi đang hé mở của cô ta, vừa hôn một cách thô bạo vừa đưa lưỡi mình vào tách đôi môi cô ta ra. Chàng hả hê khi thấy cô ta trân cứng cả người và môi mím lại, và bất thình lình cô ta đẩy mạnh một cái quay đầu mình ra xa khỏi tay chàng, nhưng không được bao xa. Chàng ngẩng đầu lên và mỉm cười, nói:
“Có một điều chắc chắn rằng cô đúng là người lạnh lùng, quý cô à.”
Chàng lờ đi tiếng nói đứng đắn của lương tâm mình, nó đang nhắc nhở chàng rằng cho dù cô ta là người có tính tình khó chịu, nhưng cô ta hãy còn trinh nguyên và thậm chí cô ta chưa từng có ai hôn trước đây nữa.
Có thể chàng sẽ dịu lại nếu như cô ta đừng nhìn chằm chằm trả lại chàng và từ từ mỉm cười. Đó không hoàn toàn là một nụ cười, mà còn ẩn chứa theo nhiều điều thâm hiểm nữa.
Chàng nhìn vào mắt cô ta trong khi chàng vươn tay ra thong thả với những hạt nút xinh đẹp ở phía trước chiếc áo ngủ và mở chúng ra. Cô ta hất cằm lên cao hơn nữa khi chàng lướt tay mình vào dưới chiếc áo ngủ, nắn nhẹ đôi vai và di chuyển từ từ xuống, úp bàn tay mình vào hai vú của cô ta. Chúng thật ấm áp và mượt mà, săn chắc và không quá lớn.
“Sau cùng, thưa quý cô,” chàng vừa nói, vừa tháo những dải đăng ten của chiếc áo và đẩy chúng rớt xuống tay cô ta, phơi bày cơ thể nàng đến tận thắt lưng, “cô là vợ tôi.”
Có thể đúng lúc đó, hoặc chỉ một chút sau đó, sự giận dữ và mong ước làm cho nàng nhục nhã đã chuyển thành một khao khát khác. Nàng đã làm cho chàng ngạc nhiên thật sự khi đưa cả hai tay mình lên mở những hạt nút trên áo ngủ của chàng, vừa thong thả kéo chiếc áo ra khỏi cổ và tuột nó xuống khỏi vai chàng.
“Sau cùng, thưa ngài,” nàng nói, và lần đầu tiên, chàng thấy hàm răng của nàng thật trắng và hoàn hảo, mà trong một chốc, chàng tưởng như nàng muốn cắn vào chàng, “ngài là chồng của tôi.”
Sau này chàng nghĩ lại thấy thật xấu hổ và đầy kinh ngạc.
Sau khi mất bình tĩnh một chút, chàng nắm tay nàng thô bạo và ép chúng về hai bên phía sau người nàng để cho chiếc áo ngủ rơi nhẹ xuống nền nhà, và chàng nhún vai để cởi áo mình ra, trong khi tay nàng sau khi được chàng thả ra cũng đang kéo áo chàng ra. Và chàng lại áp môi mình vào môi nàng lần nữa, lúc này môi nàng mở ra dưới môi chàng mà không cần thuyết phục nữa, và khi chàng đẩy lưỡi mình vào trong miệng nàng, nàng đưa lưỡi mình đón nhận nó, và đưa lưỡi vào trong miệng chàng y như thế. Trong khi tay chàng chạm vào và khám phá cơ thể nàng không chút nhẹ nhàng tế nhị nào, thì hai tay nàng cũng làm y như vậy trên người chàng.
Chí ít có một điều thật rõ ràng với nàng cũng như với chàng - trước khi chàng cúi xuống ẵm nàng và gần như ném nàng xuống giường - là chàng sẽ không lo gì về những xúc cảm của mình vì chàng bây giờ thật khao khát nàng và có thể trải qua đêm tân hôn một cách tuyệt vời.
Nàng đánh vật với chàng trên giường, kết quả là sau một lúc, cả hai đều thở hổn hển và nàng bị kẹp bên dưới chàng. Chàng để đầu gối mình vào giữa hai đùi nàng, đẩy chúng dang ra, và đưa tay mình trượt xuống phía dưới nàng, vừa ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nàng nhìn chằm chằm, trâng tráo vào chàng, gò má đỏ bừng, tóc thì rối bời trên vai và gối nằm. Chàng đã cảm nhận được lối vào người nàng và nhanh nhẹn đâm mạnh, sâu vào trong nàng.
Ý nghĩ của chàng vẫn không thay đổi. Chỉ có cơ thể nàng căng ra và kéo lui một chút khỏi sự thâm nhập của chàng. Chỉ một lát thôi. Nhưng khi chàng nhìn, nàng lại nở nụ cười nửa miệng và di chuyển hai chân mình cho cặp sát hai chân chàng để tự mình từ từ đẩy người vào sát chàng hơn.
“Thưa cô, bây giờ thật sự cô đã là vợ tôi,” chàng thì thầm với nàng, “mọi việc đã được thực hiện.”
“Tôi nghĩ là đã bị đau,” nàng nói, “và có cảm giác như là bị choáng.”
Sau đó chàng có thể nhận thấy, chàng đã hoàn toàn thành công, khi phía dưới của nàng giãn ra và ôm khít lấy chàng, và nàng phó mặc cho chàng để nhanh chóng kết thúc chuyện này. Nhưng chàng vẫn còn tức giận vì sự ngớ ngẩn của nàng đã làm tổn thương tính đàn ông trong chàng. Nàng phải được biết rằng, sau này, việc quan hệ vợ chồng sẽ là bổn phận mà nàng cần phải làm sao cho chàng hài lòng, điều đó có nghĩa là phải biết ơn chàng vì những quyền lợi của cuộc sống vợ chồng mà chàng mang lại. Chàng có thể làm cho những ngày tháng sắp tới của nàng đầy lo sợ, và chàng ngạc nhiên không biết nàng sẽ thế nào khi đối mặt một lần nữa chuyện này khi đêm đến.
Chàng bắt đầu di chuyển trong nàng, vừa nhìn vào mặt nàng. Nàng cũng nhìn trả lại, nhưng có một vài điều thật sâu trong mắt nàng cho chàng thấy là nàng chưa biết gì về việc như thế này cả, nàng chỉ nghĩ rằng sự thâm nhập vào người mình như thế này, tất cả, chỉ là sự chịu đựng thôi. Chàng bắt đầu nhắp chậm lại, rồi cuối cùng chịu cả trọng lượng mình lên hai khuỷu tay để chàng có thể nằm lên trên thân mình quyến rũ của nàng, và vẫn tiếp tục, để sao cho mỗi lần đi vào nàng, chàng có thể rút ra hết rồi lại đâm sâu vào trong nàng. Chàng nghe được tiếng lép nhép ẩm ướt của cả hai cơ thể, tiếng cót két nhịp nhàng của lò xo giường và hơi thở dồn dập của cả nàng và chàng, nhưng chàng vẫn còn tự chủ được một chút nên đã không để mình đạt đến cực điểm khi chàng chưa muốn kết thúc lúc này.
Nhưng điều này cũng không dễ dàng gì. Chàng dần dần nhận thấy tim mình đập mạnh hơn và máu trong người ngày càng dâng cao khi nàng câu chặt hai chân mình vào người chàng và hông nàng nẩy lên để đón chàng vào sâu hơn nữa. Và các cơ bên trong nàng như thít chặt lấy chàng để chàng không rút ra được, và hông nàng lắc lư nhịp theo những lúc ra vào của chàng.
Chàng siết chặt vai nàng, rồi di chuyển hai tay mình xuống phía lưng nàng để nắm lấy mông và giữ cho chúng chuyển động, và chàng hối hả, rồ dại đâm sâu vào trong người nàng liên tục cho đến khi chàng rung chuyển cả người và phun mạnh vào trong nàng. Chàng nghe như có tiếng kêu phát ra mà theo chàng nhận biết thì có vẻ như là giọng của chính chàng.
Nàng rùng mình dữ dội phía dưới chàng. Chàng giữ nguyên người mình trên nàng cho đến khi nàng dần dần dịu đi. Và có lẽ trải qua một lúc lâu hơn nữa, chàng mới nhận định rõ là mình phải rời khỏi nàng để đi về giường mình để ngủ. Nhưng nến vẫn còn cháy và lửa trong lò sưởi vẫn bập bùng.
Chàng nằm xuống bên cạnh và nhìn vào nàng. Cả hai không ai kéo chăn lên cả. Mái tóc đỏ rối bù hoang dại phủ xuống xung quanh nàng, làm nổi bật lên gò ngực trắng mịn như được làm từ thạch cao. Ít nhất bây giờ chàng thấy rằng, mái tóc đỏ không có vẻ gì là mâu thuẫn với tính cách nàng cả. Nàng thật trần tục, bản năng mạnh mẽ đến nỗi chàng không tưởng tượng ra là phụ nữ có thể làm như thế được. Rất ít trong tất cả phụ nữ. Có thể bản năng mãnh liệt này chỉ đến từ tầng lớp của nàng, rất ít từ giới quý tộc, vì với kinh nghiệm của mình, chàng thấy những cô nhân tình hay gái điếm, lúc trong phòng ngủ, cũng hành xử đoan trang hơn nàng. Bản năng mãnh liệt và lạnh lùng, trái tim thật lạnh lùng.
“Tốt,” chàng nói, “công việc đã được thực hiện thật thấu đáo. Ít nhất, từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ hủy bỏ cuộc hôn nhân này, và tước mất bất cứ tước vị nào của cô cả.”
“Và ít nhất là,” nàng trả lời, “tôi sẽ không bao giờ có thể phá bỏ cuộc hôn nhân của mình, và sẽ không lấy mất của anh thứ gì trong số của cải của anh cả.”
“Một lần nữa, đúng.” Chàng nói. “Tốt, ngày hạnh phúc nhất của chúng ta đã trôi qua, với nhiều hối tiếc giữa hai chúng ta, tôi chắc thế. Tôi sẽ đi để cô có thể mơ về tước vị mới của cô, trong khi tôi về giường của mình để mơ về số tiền vàng vừa có được. Chúc ngủ ngon.”
Chàng vừa nhìn xuống nàng vừa đứng lên. Khăn trải giường và bên trong đùi nàng vây bẩn với các vết máu. Nhưng nàng thậm chí không hề kéo tấm phủ để che nàng lại. Nàng ngước nhìn chàng với nụ cười nửa miệng mà chàng cảm thấy thật là khó chịu. Nàng nói:
“Chúc ngủ ngon, tôi e rằng thời gian đêm nay không đủ để ngài đếm hết số của cải đó đâu. Cha tôi rất, rất giàu.”
“Tôi biết.” Chàng trả lời, cúi xuống lấy cái áo, nhưng chẳng cần dừng lại để mặc nó vào mà bước nhanh rời khỏi phòng nàng.
Chàng liếc nhìn chiếc đồng hồ trong phòng thay đồ của mình. Đã hơn một tiếng đồng hồ từ khi chàng vào phòng vợ mình. Một làn sóng khiếp sợ đã làm cho chàng rùng mình khi chàng đổ nước lạnh vào trong bồn rửa và bắt đầu tự rửa ráy cho mình. Sự khiếp sợ đối với một phụ nữ mãnh liệt, lạnh lùng và xa lạ mà chàng đã cưới làm vợ. Và chàng khiếp sợ chính mình vì đã tự cho mình quyền được thỏa mãn lòng căm thù cũng như thú tính của mình mà chàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm như vậy.
Chàng nghĩ, dù sao thì bây giờ mọi cái cũng đã xong rồi. Cả hai, nhà này và biệt thự Green Park, đủ rộng để họ có thể tránh mặt nhau trong những ngày sắp tới. Và khi một năm đã trôi qua, chàng có thể chắc chắn rằng nàng sẽ luôn sống ở một ngôi nhà mà chàng không bao giờ có mặt ở đó. Và thậm chí là nếu chàng cảm thấy mình cần một người thừa kế chính thức, thì tốt thôi, chàng sẽ suy nghĩ về điều đó khi nó đến. Chàng chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi mà.
Cô ta đã bị chảy máu nhiều hơn là chàng nghĩ, chàng nghĩ thế khi thấy rõ nước có sắc hồng. Và chàng cảm thấy xấu hổ vì sự thô bạo của mình, và cũng căm thù vô cùng những sự khiêu khích của cô ta.
Chàng nghĩ, chàng chỉ có thể mong chờ đến tối hôm sau. Chàng nhắm mắt lại và với lấy chiếc áo. Tối mai chàng sẽ có sự ấm áp ở trên giường Alice cùng với thân hình dịu dàng của nàng.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
16 chương
13 chương
18 chương
6 chương
12 chương
13 chương
36 chương