Loạn Tử Chiến - Taekook
Chương 20
Tấm hình nhìn vẫn fail nhỉ :v
___________________
Song Ha đứng sau thùng xe, dáng người cao lớn che khuất cả em trai mình ngồi bó gối sau lưng, bàn tay thô ráp cầm chặt chiếc ống nhòm vẫn đang dính trên mắt hướng về phía ngược lại so với đường đi vào Daegu.
"Anh hai à, anh cứ nhìn gì đằng đó vậy?" JiMin vừa lấy ống tay áo quẹt quẹt lên trán vừa hỏi anh mình, Park Song Ha kia đã đứng như vậy hơn nửa tiếng rồi đó.
"Anh xem thử còn có người nào đến Daegu không"
"Tình hình nơi đây như thế này chắc không còn quá nhiều người sống sót đâu, hoặc là đã bỏ chạy hết rồi" Im Su Mi cả người đứng dựa vào thành cầu lên tiếng, viền mắt lấp ló vài dấu hiệu của thời gian ấy cứ nhăn nhăn vì cái nắng mà nhìn về nơi xa xôi.
Về phần Satou, ông ta đương nhiên chính là đối tượng bị ghét bỏ nhất trong này. Cái thân già nọ cứ hí hoáy tìm kiếm các loại cỏ cần thiết dưới chân cầu cho phần thuốc giải của bệnh dịch. Nhưng có gì đó sai rất sai trong công thức của ông ta, mặc dù đã sử sụng lượng chất lỏng màu đen còn dư lại trong cuộc thí nghiệm lần đó với các loại cỏ, hỗn hợp rõ ràng chẳng khác gì ban đầu nhưng khi dùng nó vứt vào miệng một con xác sống trên đường thì lại không có tác dụng gì cả, thậm chí còn khiến nó chạy nhanh hơn.
Mái đầu bạc vẫn đung đưa dưới nắng tìm kiếm thêm nguyên liệu, dù đã thất bại nhưng Satou cũng không dám dừng lại, ông rất sợ cái nòng súng của HoSeok khi nói chuyện mà cứ chĩa về trán mình.
Tiết trời mùa hè quả thực là nóng đến không tả nổi, lượng thức uống bọn họ lấy được cứ như thế mà cạn dần đi, còn lại chỉ có khoảng 3, 4 chai nước lọc cỡ vừa và vài hộp nước ép hoa quả, nhưng đồ ăn thì cực kì nhiều. Lần sau tốt nhất không nên để JungKook thi hành nhiệm vụ này nữa, con người đó rốt cuộc là nghiện mì gói và kẹo đến mức nào mà có thể vớ đi nhiều vậy chứ? Về phần mì lẫn đồ đóng hộp thì không sao, nhưng ăn kẹo trong tình huống này...nghe thật ấu trĩ.
Nhắc đến JungKook mới nhớ, cậu ta cùng tên Cảnh sát nọ đến gần xế chiều thế này mà vẫn chưa thấy bóng dáng quay trở ra, họ đã xuất phát từ lúc gần trưa cơ, nếu trong đó thực sự nguy hiểm như vậy thì khả năng hai người kia đã bỏ mạng tại Daegu cũng rất cao. Tất nhiên là chẳng ai muốn điều này xảy ra cả, vì trong 5 người, một số sợ rằng sẽ không có nguồn thông tin gì từ bên trong, số còn lại là thật sự lo lắng cho họ.
Lúc sau, HoSeok bỗng vác một thứ gì đó thật to tiến đến, khắp cơ thể đều nhễ nhại mồ hôi làm chiếc áo mỏng manh nọ dán sát vào từng thớ cơ săn chắc. Anh đặt ầm nó lên thùng xe nơi anh em Park ngồi.
"Ôi đại ca!! Nước ở đâu nhiều vậy? Không phải lo khát đến chết rồi" Song Ha nhìn thành quả của vị cứu tinh trong lòng mà không ngừng cảm thán. Bình nước đó khoảng chừng 20 lít, là do HoSeok vừa đi lòng vòng sang các ngôi nhà nhỏ không một bóng người gần cây cầu này, cũng không hẳn là nhà, gọi bằng trạm kiểm soát thì chính xác hơn. Bên trong đó một mực yên ắng, chỉ còn sót lại vài vật dụng linh tinh cùng một bình nước vẫn còn nguyên nhãn này. Ông trời cuối cùng cũng có mắt rồi.
"Hai người kia vẫn chưa quay lại sao?" HoSeok thở mạnh hỏi, đã đi lâu như vậy cơ mà.
"Hay là chúng ta đến đó thử đi, biết đâu họ gặp được đội viện trợ rồi thì sao, bây giờ cũng đã chiều rồi, để trời lại tối quả thực không an toàn" JiMin vẫn duy trì tư thế ngồi bó gối trên thùng xe, muốn thuyết phục mọi người một chút, cậu lo cho đội trưởng lắm "Với..với lại em biết nhà của JungKook nằm ở đâu"
"Này cậu, họ đi chưa trở ra mới đáng sợ đấy. Biết đâu bên trong còn thảm hại hơn cả Gangnam thì sao, cậu không lo cho mình thì cũng phải biết nghĩ đến người khác chứ" Su Mi đi tới mở cửa chui vào xe, sau đó không nhanh không chậm phản bác ngay ý kiến của cậu.
Đến lúc này JiMin mới nhận ra người phụ nữ kia vốn đã có chất giọng khó ưa như vậy. Nhưng cũng phải thừa nhận, lời bà ta nói luôn có phần đúng.
"Này" HoSeok đột ngột thò đầu vào trong xe, cặp mắt sắc bén hướng Su Mi mà nhìn "Nói chuyện dễ nghe chút đi, đừng làm người khác căng thẳng"
Song Ha đã trở lại tiếp tục đăm đăm vào chiếc ống nhòm của mình, đột nhiên dây thần kinh nhảy dựng một phát, anh nheo nheo đôi mày với vết cắt nhỏ ngự trị trên đó như muốn phóng to hình ảnh đằng xa hơn nữa.
"Đại ca, anh xem đi. Có thứ gì đó ở kia" Anh đưa chiếc ống nhòm lấy được của người khác xuống cho HoSeok, đôi mắt híp sát lại dán về đằng đó mặc dù chẳng thấy rõ gì cả.
"Cái gì vậy?" HoSeok khó hiểu, song cũng đưa lên mắt mà nhìn. Biểu cảm của anh sau đó thậm chí còn ghê gớm hơn cả Song Ha làm JiMin ngồi trên thùng xe thấy cũng phải lạnh gáy.
Từ xa thật xa, một thứ kì lạ bỗng xuất hiện từ đường chính rồi lay động theo cái nắng gắt mà di chuyển từ từ...về hướng này.
"Yaa chỉ là một con xác sống đi lang thang thôi..." HoSeok trề môi khinh thường, sau đó liền hoảng hốt uốn lại lưỡi.
"...Khoan đã!!"
--------------
Gần như đã đứng trước bờ cõi sinh tử thì đột nhiên cái khối lượng trên lưng bất ngờ giảm xuống, mùi hôi tanh nồng nặc của xác chết cũng theo đó mà loãng dần. TaeHyung ngỡ ngàng quay xuống nhìn cỗ thi thể mặc váy nọ rơi xuống đất, va chạm mạnh với tảng đá cứng khiến đầu nó vỡ đi một mảng tới văng não be bét rồi nằm im bất động.
Anh thở hồng hộc, được JungKook kéo lên đến nơi vẫn không thể tin nổi bản thân cư nhiên lại may mắn thoát chết đến nỗi nằm phịch ra trợn mắt nhìn chằm chằm đâu đó trên trời. Nhưng điều khủng khiếp hơn nữa là...
"Ban..ban nãy anh nói..."
"ÔI!! HÔM NAY TRỜI ĐẸP QUÁ!!"
JungKook trưng ra bộ mặt khó hiểu rồi nhìn lên bầu trời đen kịt bởi bụi bẩn ở đây, một số con quạ đen xì thậm chí còn tha theo thịt sống mà bay đầy trên cao. Thế này gọi là đẹp sao?
"Này đừng có nói mớ, tôi vừa cứu anh lần nữa đấy nên mau trả lời đi, vừa rồi anh bảo..."
"Cậu làm giáo viên đúng không hahaha. Nhìn mặt cậu đã biết là một người có tương lai sáng lạn lắm đấy. Tuyệt vời" TaeHyung vừa nói vừa thở như trâu, vầng trán căng bóng không ngừng úa thêm mồ hôi khiến anh bây giờ trông thật kì quặc.
"Tôi là sinh viên khoa thiết kế đồ họa"
"..."
JungKook bắt đầu có dấu hiệu nổi nóng khi con người sải tay sải chân nằm dài đó liên tục ngắt lời cậu rồi nói toàn những thứ trên trời dưới đất. Đây là triệu chứng sau khi thoát chết ư?
Cậu sau đó nhìn về phía lưng anh, một cái đầu gà bị dí bẹp lép. JungKook đằng này hoảng hốt tột độ mà bật dậy nhấc cái thân hình kia lên, bàn tay mở khóa ôm con gà mập ra ngoài. Ro Ro trong chiếc balo vừa được giải thoát đã quẹo quẹo đầu của nó, từ mỏ rớt ra hai ngón tay quệt đầy máu lẫn thứ dịch nhớp nháp, trông tởm không thể tả nổi.
JungKook trố mắt ra quan sát hai cục mềm mềm kia, sau liền quay đầu nhìn xuống cơ thể bên dưới.
"Mất vài ngón tay sao? Cơ thể chúng dễ dàng đứt ra vậy à?"
Cậu quay trở lại phía TaeHyung trên mặt vẫn một màu lơ đãng nọ, anh ta cứ ngồi đó thần ra như người chết.
"Này"
"Ro Ro vừa cứu anh một mạng rất lớn đấy"
Không dám tin nổi mẹ mình lại sở hữu một con vật thần thánh như vậy. Ban nãy nó mà không mổ đứt cả ngón tay con xác sống non kia thì vị Cảnh sát đây làm sao mà toàn mạng được.
"ĐỒ ĐIÊN NÀY!!" Đôi chân thon dài vươn tới đạp TaeHyung một cái bật ngửa. Hỏi đông trả lời tây, người thì cứ đực ra như mấy tên mất trí, bây giờ biết bản thân vừa được một con gà cứu mạng cũng chẳng phản ứng gì. Làm sao không tức cho được.
TaeHyung đưa mắt nhìn cậu. Thực ra không phải anh không nghe thấy, chỉ là lời nói ban nãy dành cho cậu đối với anh còn nghiêm trọng hơn cả, lấn át hết lý trí khiến nó trở nên mù mịt về tình hình hiện tại.
Chết tiệt, tại sao lúc nãy anh lại...khai lòng mình với cậu chứ?! Toang thật rồi!
Lực của JungKook cũng không quá mạnh nên tạm thời vị Cảnh sát ấy vẫn còn an toàn ngồi dậy được. Nóc nhà cậu xây dựng theo bề mặt ngang nên cũng chẳng cần lo bị trượt xuống.
"Được rồi tôi đây, đừng đạp nữa"
"Tỉnh lại rồi à? Tôi nói với anh bao nhiêu tiếng rồi sao không chịu trả lời?"
"..."
"Anh nói thích tôi đúng không?"
Không gian sau đó đột ngột yên lặng, chỉ còn thoáng lại vài âm thanh của đám xác sống bên dưới cùng tiếng gió nhè nhẹ sượt qua.
TaeHyung nghe nhịp tim mình đập càng ngày càng nhanh, từng tiếng thình thịch ấy còn mãnh liệt hơn cả ban nãy lúc anh suýt thì đi đời. Con người trước nay vốn chẳng để bản thân dây dưa vào thứ được gọi là tình yêu bây giờ cư nhiên lại tự đem mình gieo vào nó, khiến tình cảm kì lạ dành cho JungKook ấy tự động nảy mầm rồi lớn dần chỉ vỏn vẹn trong vài ngày.
Đúng như HoSeok nói, anh điên rồi, điên lây từ JungKook.
_________
👩💻
You nice, keep going🌹
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
40 chương
87 chương
22 chương
37 chương