Loạn Tử Chiến - Taekook
Chương 19
JungKook khó hiểu lẫn hơi buồn cười, cậu cứ đứng đó nhìn anh, nòng súng bấy giờ mới từ từ hạ xuống. Bước chân không nhanh không chậm tới ôm con gà nghịch ngợm ấy ra khỏi mặt TaeHyung. Anh lúc này trông chẳng khác gì những tên bợm nhậu hay đi gây lộn ngoài đường là mấy, mái tóc xoăn tự nhiên rối bù cả lên, gương mặt điển trai bị móng gà cào xước vài vết.
"Đây là con gà mà mẹ tôi thích nhất" JungKook nhớ đến ảnh chụp của mẹ và con gà mái đầy mỡ được bà nhuộm đuôi màu xanh lá này. Thậm chí mẹ Jeon còn đặt một cái tên riêng cho nó, cưng cục mỡ này hơn cả con trai mình. Mẹ cậu gọi con gà này là Ro Ro.
Nhưng tại sao hoàn cảnh ngôi nhà này đã thành ra như vậy mà nó lại bị nhốt trong tủ chứ? Có cái gì đó thực sự không bình thường.
Con gà mập mạp với chiếc đuôi cụt ngủn lốm đốm màu xanh lá nằm yên trên tay JungKook, không kích động hét toáng lên như ban nãy nữa. Nó nghiêng ngả cái đầu bé bằng cổ tay nhìn cậu, mỏ kêu kêu vài tiếng Khro khro nghe chẳng giống gà chút nào.
"Ashh tại sao lại có con gà trong này?" TaeHyung bộ dạng tơi tả vì mới bị gà quật, anh từ dưới đất đứng lên, sau đó cúi xuống nhặt lại con dao vừa đánh rơi, miệng thở hắt ra vài hơi bực bội. Cái cục lông lá đó suýt chút nữa làm anh bóp cò mà tự xử luôn bản thân rồi.
"Có lẽ thực sự không có ai trong nhà" JungKook ôm con gà nọ đi vòng qua nhà bếp để tiến ra vườn sau, nhưng kết quả vẫn một mực giữ nguyên như trước, ngoài đó ngoại trừ cái chuồng gà thật to cùng vài chậu cây cảnh vỡ vụn thì chỉ còn lại mớ lông gà di chuyển theo chiều đưa của gió bụi.
TaeHyung duy trì đứng đằng sau cậu, cái mùi ngai ngái, hôi thối không thể quen thuộc hơn bất chợt lan tỏa từng đợt trong không khí bẩn. Chỉ có anh nhận ra thứ này, con người trước mắt thì lại bận ngắm nhìn đống tan nát kia đến thất thần. TaeHyung quay đầu về phía cửa chính vẫn mở toang đằng đó, đôi lông mày sắc xảo chíu chặt, trực giác nhạy bén của một Cảnh sát liên tục báo động về sự yên lặng bất thường bên ngoài.
"Anh có ngửi thấy gì không?" JungKook bấy giờ mới cảm nhận được, tay chân bắt đầu trở nên khẩn trương.
"Chúng ta phải mau đi thôi" Anh ngập ngừng, cái thứ mùi hôi rình nọ ngày một nặng hơn.
"Nhưng còn bố mẹ..."
"Hãy suy nghĩ tích cực lên rằng họ vẫn không sao và đang được cách ly ở một nơi an toàn nào đó. Đừng tự dọa mình nữa" Anh nắm lấy bờ vai khỏe khoắn của người nọ, năm ngón tay giữ chặt, chất giọng trầm thấp phả lên ngũ quan cân đối của cậu với mong muốn con người này đừng kích động lần nữa. Cái cảm giác bất an bên trong anh tăng cao lắm rồi.
"Ừ, đi thôi" JungKook chọn tin tưởng TaeHyung, cậu đem Ro Ro trong tay mở kéo chiếc balo màu đen sau lưng anh mà nhét con gà mập này vào rồi đóng lại, chỉ chừa cái đầu be bé của nó thò ra ngoài.
Cả hai lập tức chuẩn bị vũ khí trở lại trạng thái như ban đầu, sau đó di chuyển về cửa chính để ra chiếc xe bên ngoài. Tuyến đường đi bây giờ chỉ có thể quay lại cây cầu đó để thông báo tình hình trong này với mọi người rồi cùng bàn bạc về việc chuyển hướng sang một thành phố khác để đảm bảo an toàn. Trông tình hình thế này thì chắc chắn 98% nơi đây đã bị nhiễm dịch. Bọn họ thực sự nên trở ra sớm vì cái mùi hôi đó đang trở lên rất nồng rồi.
Anh và cậu vừa đặt chân ra khỏi cửa đã phải lập tức dừng lại. Một dáng người đen đen đang lết từng bước đi ngang trước cánh cổng như đập thẳng vào đại não hai người mà run bần bật lên. Đôi chân JungKook vô thức lùi ra đằng sau, mắt cậu mở to, con ngươi lay động nhìn thứ bốc mùi kia lê lết trên đường một cách kinh dị. TaeHyung cũng không khác gì người bên cạnh này, nhưng thần trí anh vẫn đủ tỉnh táo hơn cậu để nhận ra không phải chỉ có một con, mà là cả bầy xác sống đang di chuyển từ đằng xa về bên này.
Bàn tay to lớn đưa sang nắm chặt năm ngón tay mềm mềm nọ, TaeHyung mắt vẫn không rời những cái bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trong làn bụi dày đặc. Một bước chân lùi về sau, rồi hai bước, ba bước, sau đó hình ảnh anh và cậu chợt nhòe đi vì cú chạy như bay lên trên lầu.
Thực ra TaeHyung không cần phải kéo cậu nhanh như thế, chỉ là đôi mắt hẹp dài ấy vừa rồi tinh tườm phát hiện ra một tên xác sống đã quay đầu về phía này, nó có thể đã nhìn thấy cả hai người rồi.
JungKook bị anh lôi vào phòng mình rồi chặn cửa lại thật nhanh bằng chiếc bàn gần đó. Cậu tính mở miệng bảo anh không nhất thiết phải chạy đi như vậy thì từ cửa đã vang lên những âm thanh gào thét đi cùng với tiếng va đập mạnh. JungKook trố mắt ra, hoảng sợ cực độ khi biết chúng cư nhiên đã leo lên tới trên này.
"Cái..cái quái gì?!"
TaeHyung lùi về phía cậu, mắt đảo xung quanh tìm nơi thoát hiểm, chiếc bàn lẫn cánh cửa kia thật sự không thể nào chống cự nổi hơn vài chục con như vậy. JungKook biết anh đang tìm chỗ chạy ra ngoài thì bản thân cũng thuận theo đi về phía cửa sổ sau lưng bị che kín bởi tấm màn mỏng. Cậu kéo roẹt tấm rèm đó ra, cánh tay khỏe mạnh nhưng lại run như cầy sấy đẩy cửa sổ được làm bằng kính đến muốn gãy cả xương, thế mà nó vẫn không có chút dấu hiệu nào gọi là nhúc nhích.
Cửa phòng sau lưng lắc lư ngày càng mãnh liệt hơn, thậm chí thứ chất lỏng màu đen hôi rình kia còn chảy lọt qua khe cửa bên dưới lan vào trong này. JungKook bất lực nhìn tấm kính nọ vẫn ngoan cố không muốn mở ra. Thực sự không chịu nổi nữa, đôi tay như tiếp thu sức mạnh cầm chặt bán súng đập liên tục lên vật cứng trong suốt ấy. Mấy đường nứt mẻ phải chịu đau mới xuất hiện. Trên trán cả hai đều rịn ra nhiều tầng mồ hôi đến ướt đẫm tóc, đầu óc đều khẩn trương tột độ. TaeHyung thấy JungKook như vậy cũng không muốn làm cậu thêm vướng tay vướng chân, anh lên đạn, tay nắm chặt súng chĩa về cánh cửa, thời gian chống cự của nó và cái bàn cứ chảy xuống dần như một chiếc đồng hồ cát. Bản lề thậm chí còn bứt hẳn rồi rơi leng keng xuống đất. Âm thanh gào toạc cả họng càng ngày càng lớn bên ngoài.
"Gắng lên JungKook!!"
Kết thúc câu nói của anh cũng là lúc tấm kính cứng cáp vỡ toang thành từng mảnh. JungKook đập thêm mấy phát nữa để mở đủ rộng có thể chui qua. Cậu cầm chặt cây súng, chân bước lên bệ cửa sổ thò đầu ra nhìn ngang nhìn dọc, sau khi thấy chính xác một cục xi măng gần đó mới ôm hết tất cả can đảm mà đưa tay sang nắm lấy, thả hoàn toàn cơ thể mình đu đưa trong không trung, hai tay vịn chặt khối xi măng, chân dơ cao lên bám vào phần thành của mái nhà sau đó dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh người lên, an toàn chui tọt lên trên nóc. Qua biết bao nhiêu bài tập trong phòng gym mà cậu lại không thể làm được điều này sao?
JungKook thở hồng hộc, miệng há to cố nuốt lấy một ngụm không khí để giúp hơi thở trở nên ổn định hơn.
Nhưng cậu chưa thể thở phào hoàn toàn đâu, vì vẫn còn một TaeHyung đang chật vật bám theo bên dưới. Anh vừa nắm khối xi măng ban nãy, hai chân vừa đạp văng mấy cái miệng đầy thịt đã chui vào phòng thành công mà cứ sấn đến. Ro Ro đầu ở bên ngoài balo không ngừng kêu toáng lên những âm thanh kì lạ của nó rồi mổ mổ vào mắt một con xác sống ở gần nhất đến rớt cả tròng. JungKook cố hết sức đưa tay về phía anh nắm lấy, nhưng TaeHyung nặng quá, làm sao một người vừa kiệt sức đây lôi lên hết được.
"Mau bỏ... chân lên thành đi!" Giọng cậu run rẩy, hai tay gắng sức kéo cơ thể bên dưới lên. Lúc TaeHyung vừa đưa được nửa người thì đột nhiên một con xác sống non vẫn còn diện chiếc váy đồng phục trường Tiểu học bất ngờ đu vào balo của anh, nó tìm kiếm nơi da thịt ngon lành định cắn vào nhưng trước mắt chỉ toàn là mùi vải lẫn mùi lông gà từ chiếc balo ấy. JungKook suýt chút nữa đã sẩy tay làm rơi người nọ vì khối lượng tăng lên đột ngột. Chân TaeHyung lúc này chỉ có thể trụ ở nơi thành mà không tài nào leo nổi.
Con bé xác sống ấy gào thét nghe thật kinh dị, nó càng bám vào anh mà với cái đầu đầy máu lên muốn cắn. TaeHyung cả người vùng vẫy đến điên cuồng, khuôn miệng lần lượt đưa ra những hơi thở gấp gáp lẫn âm thanh gầm khản đặc của bản thân.
Anh bất chợt tuyệt vọng nhìn cậu, ánh mắt trở nên đáng thương mà thốt nên vài câu nói không đầu không đuôi xem như những lời cuối cùng.
"ĐỒ ĐIÊN!! BÁM CHẮC VÀO!" Thấy người bên dưới cứ trưng mắt nhìn mình một cách đáng nghi như vậy, cậu bỗng có một dự cảm chẳng lành.
"Jung.. JungKook" Một bàn tay giữ cục xi măng, tay kia lưu luyến nắm chặt người ấy, bờ môi kéo ra nụ cười thê lương hướng vào đôi mắt đẹp đẽ trên cao.
Nếu anh rơi xuống dưới, trở thành bọn chúng rồi tấn công cậu thì ít ra JungKook cũng nên biết rằng...
"Tôi th..thí..thích"
"Tôi thích cậu, Jeon JungKook!"
... có một người nào đó đã bất cẩn để cậu lọt vào tim mình rồi.
__________
👩💻
You nice, keep going🌹
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
40 chương
87 chương
22 chương
37 chương