Loạn Tử Chiến - Taekook
Chương 14
Hai chiếc xe một trắng xanh một bạc nhám như đua nhau luồn lách tránh khỏi mấy con quỷ đội lốt người đi đầy trên đường. Càng hướng sâu vào trung tâm thành phố, mối nguy hiểm càng tăng cao. Tầng tầng lớp lớp xác sống xuất hiện với số lượng khủng khiếp, tính sơ cũng phải đến cả trăm cái mồm thối nát đang không ngừng điên cuồng đuổi theo bọn họ, mặc dù tốc độ của chúng chẳng là gì so với kĩ năng lái xe điêu luyện của TaeHyung và HoSeok. Hết đằng sau lại đến phía trước, nguyên một bầy men theo tiếng động cơ cháy xé trên đường mà ùa ra từ các con ngõ và nhánh phụ, tạo thành một bức màn xác sống cùng làn khói bụi mỏng trước mặt. TaeHyung vội bật đèn xi nhan ra hiệu cho xe HoSeok rẽ sang một hướng đi khác. Nếu cứ vậy đâm đầu đến đám kia coi như không thể tới vùng ngoại ô sớm được, tệ hơn là bị bọn chúng đu bám lên xe làm hỏng cả động cơ.
TaeHyung bẻ lái, bánh xe ma sát mạnh trên bề mặt bê tông Atphan hỏng hóc cua vào trong đường phụ gần nhất. Anh bỏ nhà mình lên Gangnam cũng phải hơn 5 năm rồi, vì thế mọi ngóc ngách của thành phố đã từng là trung tâm sầm uất này gần như đều nằm lòng cả. Kết cấu nhánh đường đang bị hai chiếc xe tàn phá cũng gần giống với con hẻm nhà Han Bi, chỉ cần lòng vòng bên trong một chút là sẽ ra được quốc lộ.
Từng mét, từng thước đi đều được TaeHyung lựa chọn chỉ trong gang tấc mà chui thọt vào, khéo léo tránh né những cỗ xác sống kia. HoSeok điều khiển con xe bán tải chạy ngay đằng sau. Anh trong một vài giây không chú ý mà xém đâm sầm vào ba con đang gặm nhồm nhoàm nội tạng người dưới đất. JiMin ngồi bên ghế phụ nắm chặt dây an toàn, cậu đáng lẽ không phải một bộ dạng xanh xao như xác chết thế này đâu, chỉ là nửa cái gan người nhớp nháp, đặc quánh như slime đang trượt dài trên kính xe kia thật sự là quá mức chịu đựng của cậu rồi. JiMin ôm bụng nôn thốc nôn tháo xuống dưới chân. HoSeok nhìn sang thấy vậy cũng cười cười, bật cần gạt nước lên xua đuổi thứ đó đi. Hai cái thanh lêu nghêu kêu ọt ẹt một lúc mới chịu hoạt động.
Chẳng mấy chốc cả hai xe đều đã bỏ xa trung tâm thành phố một khoảng cách khá an toàn, tiến về phía ngoại ô Seoul.
"Này, đừng làm một công dân tốt nữa mà hãy đi qua lề bên trái đi. Không chừng sẽ gặp ít xe hơn đó" JungKook bị quấn chặt một chỗ bởi dây an toàn. Chuẩn bị đến đường một chiều mà thấy người của Nhà Nước bên cạnh này vẫn đinh ninh muốn tuân thủ quy định an toàn giao thông, cậu thật là tức muốn chết rồi. Không lên tiếng chắc tên đó cứ thế đi đúng hướng, tới trạm thu phí này chẳng lẽ lại bê nguyên cái xe qua đường bên kia sao.
TaeHyung trân mắt nhìn đống đổ nát chắn ngang trước mặt. Nào là xe, hàng hóa, xác người, thậm chí có thêm một cánh tay đang kẹt dính vào cửa xe, theo nhịp điệu của gió mà đung đưa qua lại trông kinh dị hết ngõ tả. Nhưng đường bên trái này may ra còn ít tai nạn hơn bên phải kia. Xe tải, xe ô tô, còn có cả container với kích thước siêu lớn, những chiếc xe xấu số đó đè bẹp lên nhau, làm hỏng cả trạm thu phí vốn đã không còn người kiểm soát. Nối đuôi chúng đằng sau là một hàng dài thật dài những phương tiện giao thông khác, cũng phải đến cả trăm chiếc xe mắc kẹt tại chỗ này bởi đống phiền phức đằng trước, nhưng người thì lại không thấy bóng dáng bất cứ một ai.
HoSeok lúc này mở cửa xe đi xuống, anh nhìn nhìn đường bên phải kia, thầm nghĩ ban nãy mà theo hướng đó chắc tiêu cả nhóm rồi.
"Này, chúng ta phải kéo những thứ đó ra thì mới di chuyển qua được chứ" HoSeok đi đến đằng trước gõ gõ vào kính xe của TaeHyung.
"Đúng rồi, mau mở dây ra đi, tôi khỏe lắm, có thể giúp được nhiều đấy" JungKook mắt vẫn không rời cái chiến trường trước mặt mà lên tiếng với TaeHyung. Cậu nheo nheo đôi mắt to tròn như đang suy nghĩ gì đó nghiêm trọng lắm.
Thế là tất cả những thanh niên còn nhiều sức khỏe đều li khai chiếc xe của mình mà đến trước bắt đầu công việc gỡ rối. Su Mi là phụ nữ, lại còn có tuổi nên tất nhiên luôn được ưu tiên về những công việc động tay động chân thế này. Satou cũng chẳng khác, ngồi lại trên xe nếu ông ta không muốn gãy thêm mấy cái xương.
Song Ha kéo kéo cánh cửa, cái tay kia lập tức rớt phịch xuống, anh cầm lên ngoe nguẩy như đồ chơi làm em trai mình nhìn vào đã phát sợ.
"Này làm cái gì vậy?! Mau đến khiêng mấy thứ này ra đi!" HoSeok nổi giận quát Song Ha, giờ phút nào rồi mà còn đứng đó chơi được nữa.
Hơn nửa tiếng trôi đi, cả năm người cuối cùng cũng dọn được phần đường vừa đủ để hai xe đều có thể vượt qua. Không những vậy còn tìm thêm được một số đồ cần thiết từ mấy chiếc xe đó. Nhưng đổi lại là sức lực của những con người đã hai ngày trời vẫn chưa nhét được thứ gì vào bụng.
JungKook lê cái xác mình về lại xe, cậu mệt mỏi thở hắt ra, sau đó nhắm mắt thiếp đi lúc nào không biết. Ban nãy tìm thứ gì cũng có, duy chỉ đồ ăn thức uống là chẳng thấy đâu.
Hai con xe một trước một sau tiếp tục chuyến đi. Đường từ Seoul đến Daegu cũng không phải quá gần. Nếu di chuyển bằng tàu điện thì mất khoảng 3,4 tiếng, đi bằng xe riêng thế này chắc thời gian cũng phải nhiều hơn.
Không gian trong xe đằng trước yên ắng, chỉ nghe được tiếng ngáy khò khò của JungKook. TaeHyung nhìn qua cái gương mặt đã ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì hết kia, tặc tặc lưỡi cười nhẹ rồi lấy miếng khăn ẩm phủ lên mặt cậu, trông như...cái gì đó.
Lúc này, Im Su Mi ngồi ghế sau với cổ lên nhìn đằng trước, rồi đột ngột chỉ về đó nói với TaeHyung
"Đúng rồi, là chỗ đó. Chỉ cần đi thêm chút nữa sẽ thấy một siêu thị lớn ở lề bên trái"
"Được rồi, tới đó sẽ lấy đủ thức ăn cho tất cả chúng ta" Anh đáp lại bà xong liền thò tay ra cửa xe vẫy vẫy chỉ về hướng trước bên trái nhằm báo hiệu cho xe sau. Nhìn vào gương chiếu hậu, thấy HoSeok cũng với tay ra làm biểu tượng OK thì mới yên tâm tiếp tục di chuyển.
-------------
JungKook giật mình mở mắt vì tiếng đóng cửa xe như trời giáng của TaeHyung. Cậu nhoài người dậy, ưỡn ưỡn vài cái làm rớt chiếc khăn mỏng trên mặt, vừa đưa mắt qua bên phải định mở cửa đã hoảng hốt la toáng lên vì gương mặt TaeHyung dán sát vào kính. JungKook thề, hình ảnh đó sẽ phải theo ám ảnh cậu cả đời mất. Eo ôi con người này có thể làm thêm cái trò gì kinh khủng hơn nữa không, lại còn lăn ra đó mà cười.
JungKook mở cửa nhảy tọt ra đá vào bụng anh một cái rõ đau
"Muốn chết không? Có tin tôi sẽ ném anh cho lũ kia ăn không hả?!"
JiMin đã xuống xe từ lúc nào, thấy ẩu đả bên này liền chạy vọt tới ôm JungKook lại không để cậu nổi thêm sóng nữa. Nhưng chỉ ngăn được cơ thể, không ngăn được cái miệng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng sôi máu kia
"Bỏ tớ ra!Tớ nhất định phải cho tên này một bài học. Đồ con người vô duyên, phá giấc ngủ người ta lại còn chơi cái trò mất dạy như vậy. MAU BỎ TỚ RA!!"
"Ashh có cần mạnh chân vậy không hả? Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, ôi mẹ ơi đau quá" TaeHyung ôm bụng lăn lóc dưới đất than thở. Song Ha lật đật chạy đến đỡ anh dậy.
"Cái lũ này! Bây giờ còn ở đây đánh lộn được à? Mau sắp xếp chuẩn bị vào trong lấy đồ kìa"
"HoSeok hyung, xem cậu ta đá em tới nông nỗi này, anh phải..."
Mọi tiếng nói từ đằng này bỗng dưng im bặt bởi âm thanh gào đến muốn rách toạc cả họng vọng tới từ xa. Ai nấy đều trố mắt ra nhìn tên xác sống người ngợm đầy máu, trang phục nhân viên bán hàng rách bươm đang cố vác cái thân hình đầy mỡ nọ ì ạch chạy về hướng này.
"Này này để nó cho tôi. Hàng Nhật quả xài rất sướng tay đấy" HoSeok nhoẻn miệng cười nguy hiểm. Tay mò ra sau rút thân cây Katana dài vẫn ngự trị trên lưng, nhanh chóng chạy tới vụt một phát, cái cẳng chân chẳng khác gì giò heo kia lập tức đứt lìa làm cả cơ thể ngã ầm xuống, nhưng nó vẫn không muốn bỏ qua miếng mồi thơm trước mắt nên hai tay cứ quơ quào định chộp lấy chân anh. Vậy tiếc gì mà không tỉa luôn thứ đó.
"Chúng ta đến siêu thị rồi à?"
"Cậu nằm đó ngủ, sướng biết bao nhiêu. Tôi lái xe muốn gãy cả tay rồi còn hứng phải cú đạp đau điếng nữa. Cậu xem lại mình có còn là con người không?" TaeHyung giả vờ mắng JungKook. Cậu nghe vậy cũng phần nào hối hận về hành động của mình, thực ra anh ta chỉ dọa thôi chứ không động chạm gì nhiều lắm, cậu cứ vậy không kiểm soát được mà hành hung người ta. Khi nào mới biết tiết chế hoàn toàn bản thân lại đây.
"À ừ thì..tôi xin lỗi"
"Được rồi hai người đừng gây nhau nữa. Cứ theo kế hoạch từ trước rồi hãy thực hiện" JiMin nhẹ vỗ vai JungKook.
Còn về kế hoạch gì ư? Đó là công cuộc thu thập lương thực và đồ uống đủ dùng cho cả chuyến đi thôi. Cũng không hẳn là đủ dùng, họ sẽ lấy thêm thật nhiều thứ để phòng khi đến Daegu thì thành phố đó đã trở nên hoang tàn rồi. Người được phân phó nhiệm vụ này không ngoài ai khác chính là cặp đôi mới gây lộn vừa nãy. TaeHyung thì thành thạo việc sử dụng súng ốc và súng điện mặc dù nó chẳng được áp dụng vào trường hợp này mấy, anh đi chỉ vì thích thôi. Còn về JungKook, cậu cực kì cực kì rành rõi về đồ ăn, cả ăn chính lẫn ăn vặt nên sẽ biết phải lấy đi những thứ gì cần thiết, cộng thêm khả năng phản ứng nhanh và nghìn lẻ một kế sách luồn lách nhờ kinh nghiệm chơi game lâu năm, JungKook rất thích hợp với tình huống này, cho dù cậu không muốn đi tí nào.
"Có chắc bên trong an toàn không vậy? Ban nãy có một tên béo rồi đó" Cậu vác theo balo to tướng, tay cầm thêm cái rìu cùng TaeHyung tiến đến gần cửa siêu thị. Mặc dù biết bên trong chắc chắn sẽ có xác sống nhưng vẫn muốn hỏi.
"Cậu từng giết nó rồi. Còn có tôi ở đây, sợ gì chứ?"
_________
👩💻
You nice, keep going🌹
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
501 chương
608 chương
501 chương
61 chương
60 chương