Loạn Tử Chiến - Taekook
Chương 12
Nhật kí Kim TaeHyung-12 tuổi, ngày 22/10/2007, Daegu-Hàn Quốc
Xin chào nhật kí. Hôm nay trời thật đẹp. Mây đẹp, ánh nắng Mặt Trời cũng đẹp, gió cũng đẹp nốt. Nhưng tớ lại được gặp gỡ một thứ còn đẹp hơn tất cả những điều trên nữa nha, vẫn là cậu bé đó. Chiều nay tớ đạp xe về thì thấy bé ấy cầm một cây kẹo mút tròn tròn được mẹ dắt đi. Ôi nhật kí ơi cậu không biết đâu, cậu bé hôm nay mặc một chiếc yếm màu nâu dễ thương lắm lắm lắm luôn cơ. Hai chiếc răng thỏ này, mắt to ơi là to, cặp má phúng phính tới mức tớ chỉ muốn lập tức nhào đến cắn thôi, nhưng tớ sợ bé ấy đau nên không làm vậy. Tớ cứ đứng nhìn cậu bé lâu thật lâu nên về nhà trễ mới bị mẹ mắng thế này. Tớ vẫn luôn muốn biết tên bé. Hi vọng hôm sau sẽ được gặp bé lần nữa. Tớ nghĩ tớ thích con nhà người ta mất rồi"
TaeHyung kết thúc công việc viết lách những câu từ ngây thơ kia bằng bức vẽ tay mô tả hai đứa nhỏ. Một TaeHyung đẹp trai thật nhiều cơ bắp, to lớn và một cậu bé răng thỏ nào đó đứng bên dưới cánh tay vững chãi kia. Anh ngồi trước bàn học thích thú ngắm đi ngắm lại tác phẩm do mình làm ra, miệng không thể hạ xuống nụ cười hình hộp tươi rói đến mức tiếng gọi của mẹ từ nhà dưới chỉ có thể chui từ tai này lọt sang tai khác.
Đang si mê vào cuốn nhật kí bảo bối trong tay, bỗng từ sau đầu đột ngột truyền tới cơn đau dữ dội. Thân thể chẳng mấy da thịt không chịu được mà ôm đầu gục xuống bàn, miệng phát ra vài tiếng kêu đau đớn.
"Bảo mày xuống ăn cơm mà ngồi đây đực người ra làm cái gì vậy?" Người đàn ông không cùng huyết thống mà TaeHyung bị mẹ mình bắt phải gọi bằng cha vừa rồi đã dùng một cuốn sách dày cộm đập thẳng lên đầu anh. Đây vốn chẳng phải máu mủ của gã, gã quan tâm nó sống chết làm gì?
"Mày đang giấu cái gì?!" Người cha dượng thấy anh đang cố lấp liếm thứ gì đó trong người liền vươn tay tới giật mạnh cổ áo ra để xem xét. Gương mặt dữ tợn trông chẳng khác gì một con quỷ đầu thai "Cuốn số đó là gì? Mau đưa đây tao coi!"
Nhưng TaeHyung vẫn cố chấp ôm cuốn nhật kí chặt cứng làm gã ta càng thêm điên tiết mà nhẫn tâm tát thẳng vào gương mặt vẫn chưa có dấu hiệu dậy thì nọ. Thấy cha dượng mình sắp tiếp tục động tay, anh cố gắng dồn hết sức lực đẩy mạnh gã ngã xuống đất rồi chạy nhanh về phía cửa chính, nhưng bị mẹ mình nắm áo kéo lại.
Mắt bà vẫn đang dán vào màn hình TV: "Mày chạy đi đâu vậy Kim TaeHyung? Sắp đến giờ ăn cơm rồi"
Gã ta miệng la hét om sòm bước xuống nhà dưới, anh hoảng sợ chạy vòng ra nép sau lưng mẹ.
"Con không cố ý.. hức.. con không có" TaeHyung tay nắm chặt áo mẹ, cả người cúi rập xuống sàn nhà không dám nhìn thẳng. Những tưởng người phụ nữ được xem là thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi đứa con này sẽ ra tay bảo vệ anh, nhưng không.
"Ashh tối cả rồi, mấy người không để tôi yên được một giây à?! Còn thằng này nữa!" Bà ta nắm tay đứa trẻ này thật mạnh kéo lê ra đằng trước "Làm gì có lỗi thì mau nhận đi, mẹ mày không muốn có một thằng con mất dạy"
"Bà mau xem nó đi kìa, hôm nay dám cả gan xô ngã tôi thế đấy! Hôm nay tao mà không chỉnh mày cho ra lẽ thì tao cũng chẳng cần cái danh Hang Min Go này nữa. Mau đưa cuốn sổ đây!!"
"Không.. không được, đây là đồ của con, cha không thể.."
"Một cái vở nhỏ thôi mà mày làm như kim cương hột xoàng không bằng. Đưa cho ông ta để cái nhà này bình yên một chút đi!" Mẹ cứ thế giựt phăng sấp giấy nho nhỏ chứa đựng tâm tư của anh dành cho cậu bé kia mà ném về phía gã ta. TaeHyung ngăn lại không kịp, ngước mặt lên đã thấy nó nằm yên vị trong lòng bàn tay nhăn nheo khó ưa đó.
"Mày giấu tiền trong này phải không? Có tiền thì phải đưa cha mẹ cất giữ, mình còn nhỏ không cẩn thận lại làm rơi rớt linh tinh" Gã cha dượng lật tung cuốn sổ nhỏ lên ngó nghiêng, gương mặt ảo tưởng cười đến ngoác tận mang tai trông thật ghê tởm.
"Cái gì đây...Tớ đứng nhìn cậu bé thật lâu, tớ thích con nhà người ta mất rồi ???"
Gã nhăn mặt đọc đi đọc lại mấy dòng chữ kì lạ trong đó, sau liền trợn lên đến đáng sợ nhìn chằm chằm TaeHyung. Còn anh thì mặc kệ trên mặt đã lăn dài nước mắt vẫn kiên trì muốn lấy lại đồ của mình. Min Go bất ngờ dùng lực thật mạnh đạp thẳng vào bụng anh đến té nhào xuống đất.
"Cái thằng.. thằng điên này! Mày.. mày cư nhiên lại đi thích một thằng nhóc, một đứa con trai sao?"
Mẹ của TaeHyung nghe xong những lời đó cũng sửng sốt không kém. Bà đưa ánh mắt gần như là điên cuồng về phía con trai. Gã cha dượng còn muốn đổ thêm dầu vào lửa mà ném lại cuốn sổ yếu ớt phía bà. TaeHyung thấy mẹ cũng chẳng buồn đến đỡ mình lên mà còn theo ý ông ta lật ra đọc từng dòng chữ một, sau đó nghiến răng xé toạc cuốn nhật kí mà anh từng phải nhịn ăn sáng 4 ngày trời mới mua được.
"Đừng mẹ!! Đó là đồ của con!!"
TaeHyung từ dưới đất khổ sở bò tới muốn gom lại những mảnh giấy rời rạc đáng thương kia, nhưng vừa đến nơi đã hứng phải một cái tát kinh thiên động địa của người mẹ kính yêu. Bà cầm lên cuốn sổ rách bươm vứt thẳng lên đầu anh, sự va chạm mạnh khiến từng tờ giấy chứa đựng những mảnh tình cảm ngây thơ bay loạn xạ trong không khí.
"Thằng khốn. Mày là một đứa con trai, MỘT ĐỨA CON TRAI!!" Bà tức giận hét toáng lên. Anh vẫn một dạng quỳ trên nền, mặt cúi gằm xuống đất chịu đựng những lời lăng mạ của chính mẹ ruột mình.
"Một đứa con trai sao lại có thể có tình cảm với một đứa con trai hả?! Rồi nó có cho tao cháu để bồng không? Có cho cái nhà này rạng danh được không hay chỉ để người ta phỉ nhổ?! Mày giống y hệt thằng cha ruột của mày, MỘT LŨ BỆNH HOẠN!!"
TaeHyung dưới nền nhà lạnh lẽo nấc nghẹn nhưng không dám khóc thành tiếng khiến cổ họng anh đau nhức không thôi. Đôi bàn tay gầy guộc vò chặt gấu áo.
Cuộc sống của TaeHyung vốn đã chẳng hạnh phúc như bao đứa trẻ cùng tuổi khác. Sau ngày hôm đó, chuỗi thời gian còn lại của anh dưới căn nhà ẩm mốc như dần trở thành địa ngục.
Bạn bè trong lớp chứng kiến anh mỗi ngày đều vác một thân hình mệt mỏi đi học. Những vết roi đỏ chót vẫn còn hằn trên cổ không khéo bị lộ ra mặc dù chủ nhân của nó đã cố gắng che lấp.
Mấy người hàng xóm chẳng có gì thân thiện khi đi ngang ngôi nhà cũ kĩ đó lại phải nghe những tạp âm bao gồm tiếng khóc thét pha lẫn tiếng mắng chửi của chủ nhà.
"Lại bắt đầu nữa rồi à? Dạo này tôi thấy nhà đó có vẻ xuất hiện việc bạo hành trẻ em rồi đấy, có nên báo Cảnh sát không?"
"Ashh kệ bọn họ đi. Việc mình lo còn chưa xong lại đi quản mấy người đó. Dính vào Cảnh sát là phiền phức lắm"
"Cũng đúng. Mà ban nãy chị bảo dùng loại son gì cơ?"
Sau đó, và sau đó nữa, họ chỉ thờ ơ đi qua, làm như không nghe thấy, không nhìn thấy bất cứ điều gì.
-------------
"Tôi không có gia đình"
Trả lời câu hỏi của JungKook, cũng như đáp lại chính bản thân mình. Đó không phải là gia đình. Không có người mẹ ruột nào lại tiếp tay với một gã cha dượng, suốt ngày trói chặt anh vào chân cầu thang đánh đến điên cuồng, bỏ đói anh. Hôm sau để anh tự đến trường rồi về nhà lại trói vào tiếp tục đánh. Họ bảo để trị cho đứa nhỏ thiếu thốn tình thương này hết bệnh.
Đó không phải là gia đình, đó là địa ngục.
"Mẹ ơi con không có bệnh. Mẹ ơi thả con ra đi con đau lắm..."
"Tôi biết rồi, mau buông tôi ra. Tôi đau"
TaeHyung cuối cùng cũng thoát khỏi mớ kí ức hỗn độn. Vẫn chưa nhận ra bản thân đã ôm JungKook đến chặt cứng khi anh nghĩ về gia đình. Vội vã tháo vòng tay mình, TaeHyung đột nhiên trở nên lúng túng
"À ừm.. tôi xin lỗi"
JungKook một mực nhìn chằm chằm anh. Cậu tất nhiên vẫn không hề nguôi ngoai nỗi lo lắng đối với người thân. Nhưng Mặt Trời đã ẩn đi từ lúc nào, bầu trời đen kịt thế này mà ra ngoài coi như là muốn bay màu lắm rồi đấy.
Ban nãy quả thực cậu rất thiếu suy nghĩ. Điện đường bây giờ cũng chẳng cái nào còn hoạt động cả. Cậu thì không biết lái xe, Daegu xa xôi như thế mà còn muốn đi ngay tức khắc. Nếu không nhờ sự ngăn chặn và cái ôm giác ngộ của anh chắc cậu vẫn cứ thế lao đầu ra ngoài làm đồ ăn cho bọn kia mất rồi.
JiMin thấy đội trưởng thân thiện của mình có vẻ bình tĩnh hơn mới tiến đến hỏi
"Cậu đến từ Daegu, vậy chắc hẳn bố mẹ vẫn còn ở đó chứ?"
"Ừ" JungKook cúi gằm mặt, buồn rười rượi trả lời
"Daegu sao?" TaeHyung cũng không ngờ mình và người này đều xuất phát từ một nơi. Thảo nào lúc đầu gặp cậu đã có một cảm giác...thân quen thế rồi.
"Khoan đã!" Im Su Mi bất ngờ lên tiếng "Lúc sáng ngồi trong phòng giam, tôi nghe đài phát thanh trong Sở nói gì đó, có vẻ bị nhiễu sóng nặng nên chỉ nghe được một vài thứ, nhưng chắc chắn tôi không nghe lầm, bọn họ bảo cái gì đó đến Daegu ấy. Có thể Daegu là nơi an toàn nên mới bảo đến đó. Chúng ta nên rời đi sớm thôi"
"À à tôi..tôi cũng nghe thấy" Satou cũng muốn được tiếp ít lời.
"Cái gì?! Daegu là nơi an toàn?!" JungKook vứt luôn cả TaeHyung vẫn còn hoang mang mà chạy tới chỗ mọi người. Nếu thế thì thật tốt quá, có thể đến đó lánh nạn, sẵn tiện đưa bố mẹ cậu đi luôn.
"Này từ từ đã. Mấy người nói là bị nhiễu sóng nên không nghe rõ. Nhỡ đâu họ bảo không được đến Daegu thì sao?" Thắc mắc của HoSeok cũng khá hợp lý. Dù sao cũng nên bàn bạc thật kĩ lưỡng trước khi vội đưa ra quyết định như vậy.
"Hàn Quốc này có biết bao nhiêu tỉnh thành chứ? Người ta còn lại bao nhiêu thời gian thì có thể thông báo những nơi an toàn để đến, người dân sẽ tự động tới đó. Tình huống như vậy mà cậu nghĩ vẫn còn làm một bản tin Thời sự nêu hết mặt tích cực tiêu cực ra được sao? Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, biết được một điểm đến an toàn là mừng lắm rồi. Phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt"
Lời nói của Su Mi hết sức thuyết phục cộng thêm một JungKook đang sốt sắng muốn về Daegu làm những người còn lại cũng phải sớm đưa ra quyết định.
Họ sẽ đi Daegu.
Nhưng nhà phát thanh nói: Tuyệt đối không được đến Daegu. Tuyệt đối!
_________
👩💻
You nice, keep going🌹
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
31 chương
24 chương
352 chương
18 chương
246 chương