Loạn Thế Thịnh Sủng
Chương 18
Edit:Tieumanulk
Ông lão ăn mày miệng đầy máu tươi nhưng ánh mắt khóa chặt bát gia giọng căm hận nói:”Ta rốt cuộc tìm được ngươi,ngươi là tên ma quỷ giết người như ngóe! Ngươi dẫn người công kích trại man cương chúng ta,chôn sống mấy trăm người trong trại chúng ta,không những thế ngươi còn cho người phóng hỏa thiêu hủy phòng trại của chúng ta hòng chiếm đoạt mỏ than! Ngươi chết sẽ không tử tế! Chết cũng nhất định phải xuống mười tám tầng địa ngục!”
Bên này ầm ĩ quá mức làm người khác chú ý,người đi lại trên đường rối rít dừng chân quan sát ngày càng nhiều.
Diệp Hòa cau mày nhìn kỹ ông lão ăn mày,hận ý trên mặt ông ta không thể là giả,chuyện vừa xảy ra cũng không giống như an bài từ trước,ông lão rõ ràng là gã ăn mày trên đường tình cờ gặp,nhưng lão ta lại chỉ chứng mỗi mình bát gia là kẻ xấu,đây...... làm sao có thể?
Tinh Hà nghe lời của lão ăn mày tức đến giậm chân:”Ta phi! Tên dân đen kia đừng có mà nói nhảm,bát gia của chúng ta trạch tâm nhân hậu,vừa rồi còn muốn đem mười mấy lượng bạc tặng cho ngươi,tên dân đen ngươi sao có thể trở mặt là trở mặt?”
“Tinh Hà,chớ có vô lễ.”
Bát gia mở miệng cản,nha đầu kia giận đến mặt đỏ bừng đành phải câm miệng,ở một bên bất bình căm tức trừng lão ăn mày.
Lúc này bát gia đã được Lan Khê Tinh Hà đở dậy,trên mặt hắn thần sắc vẫn bình thản không hề sợ hãi,bả vai chảy máu cũng không thèm để ý,ôn hòa đẩy ra hai nha đầu đang đỡ,chống quải trượng chậm rãi đi tới,hơi cúi người xuống hỏi: “Lão tiên sinh,lão nhìn kỹ lại đi,tại hạ chưa từng gặp mặt lão,không chừng lão nhận lầm người rồi?”
Lão ăn mày lại không lĩnh tình,tức giận nói: “Chính là ngươi! Ngươi là cái tên độc ác đừng hòng nói sạo,chính ngươi dẫn người diệt man cương trại chúng ta!”
Diệp Hòa xem thường đi đến trước hỏi:”Lão nhân gia,mọi việc đều phải có chứng cớ nếu không mọi người chúng ta sẽ không tin,lão nói bát gia là kẻ xấu tiêu diệt trại của lão,vậy có bằng chứng không?”
Lão ăn mày chỉ vào quải trượng của bát gia:”Hôm đó đêm khuya trời tối,ta xem không thấy bộ dáng của hắn nhưng ta nhận được đóa hoa mai kia,nó lóe sáng trong đêm tối! Lão tuy về nhà mắt bị lão hóa nhưng điểm này có chết cũng không nhận lầm!”
Diệp Hòa nghiêng mặt qua nhìn về phía quải trượng trong tay bát gia, nơi chuôi tay thật có hoa mai hình dạng lớn nhỏ bằng đồng tiền dùng để,nhất thời có chút kinh ngạc.
Lúc này đám người vây quanh cũng rối rít truyền ra tiếng cười,chỉ chõ vào đóa hoa nhìn nhau rồi lại cười rộ lên.
Lan Khê cùng Tinh Hà đều bật cười,Lan Khê che miệng nói: “Lão đầu ông thật sự nhận lầm người rồi.Ta không biết trại của ông nằm ở thâm sơn cùng cốc nào,lại không biết hoa mai là quốc hoa của Đại kỳ chúng ta,dạ quang làm bằng đá thành hình dạng hoa mai dùng trang trí đã thịnh hành lâu ở Đại kỳ,ở Nghiệp Đan Thành tùy tiện tìm một quầy ngọc thạch đều có bán,có người còn mua nó làm ngọc bội đeo tại bên hông,hoặc gắn lên vật phẩm thường xuyên sử dụng,vừa may mắn lại đẹp mắt.Nếu nói như lão người nào có hoa mai trên người đều là ác ma là kẻ xấu vậy cừu nhân của lão cũng không ít!”
Diệp Hòa thở phào nhẹ nhỏm quả nhiên chỉ là hiểu lầm.
“Cái người quái dị bẩn thỉu này,chưa nhận rõ mà dám cắn Bát gia chúng ta, thật là đáng chết!” Tinh Hà tức giận mắng,một cước đá vào trên người lão ăn mày.
Một cước vừa vặn đá vào nơi Diệp Hòa mới vừa đá,lão ăn mày đau đến hừ một tiếng hôn mê bất tỉnh.
Bát gia thản nhiên nhìn Tinh Hà nhưng ngay sau quay sang đại hán bố y giữ lão ăn mày căn dặn: “Dẫn lão đến y quán xem một chút,cho chút bạc rồi đuổi đi.”
“Nhưng mà..... Người mà người này vừa rồi làm bị thương ngài,sao có thể dễ dàng thả đi thế chứ?”
“Làm theo!”
“Tiểu nhân tuân lệnh.”
Trải qua trận khôi hài này mọi người cũng không còn tâm tư vào thực lâu ăn cơm,hơn nữa bả vai Bát gia bị cắn bị thương đoàn người trực tiếp đi thẳng về phủ.
Sau giờ ngọ,số người vây xem cũng giải tán không ít,đang làm gì thì đi làm,trên đường khôi phục trạng thái bình thường. Hai đại hán bố y đỡ lão ăn mày hôn mê đến y quán nhưng không có nhận thấy được cách một khoảng xa tại góc đường,có mấy tên không biết thân phận âm thầm đi theo,một đường theo tới y quán......
Một ngày nọ,tin tức bát gia ở trên đường bị tên khất cái gây thương tích,không những không xử phạt ngược lại còn cứu chữa tặng bạc rất nhanh làn truyền khắp Đô thành.Nào là bát gia hiền đức mọi mặt,mỹ danh trạch tâm nhân hậu lan xa mọi nơi,hơn nửa còn được thế nhân kính ngưỡng.
Cũng là vào một ngày nơi này,Khiêm Tiểu vương gia mất tích đã lâu cũng trở lại Đô thành,nhưng là được một đội vận chuyển lá trà đưa về.Nghe nói là thủ lĩnh thị vệ hắc y Hắc Phong liều chết bảo vệ tánh mạng Khiêm tiểu Vương nhưng Khiêm Vương người bị thương nặng hôn mê bất tỉnh,cửu tử nhất sanh,Kỳ Hoàng giận dữ lệnh cho hình bộ tra rõ người hành thích Khiêm Vương là ai, nhưng không tra ra đầu mối,lại đem tức giận phát đến trên người thủ vệ biên quan Hồng đại tướng quân,lấy tội không bảo vệ chủ nhân chu đáo đem Hồng đại tướng quân cách chức điều tra.Hồng đại tướng quân canh phòng biên quan nhiều năm,mấy lần chống đở giặc cướp xâm lấn lập không ít công lao hãn mã, dân chúng Đại Kỳ đối với lần này cũng khắc trong tâm khảm,đem Hồng đại tướng quân tôn sung như là anh hùng dân tộc,không khỏi đối với hành động lần này của Kỳ hoàng gây tiếng oán than dậy đất.Như thế nhất chánh nhất phản dưới,danh tiếng bát gia được người dân khen ngợi ngày càng tăng vọt.
Mà Diệp Hòa trải qua chuyện ngày hôm đó rốt cuộc tìm được cách báo đáp ơn cho bát gia.Từ việc bát gia bị tên khất cái công kích là có thể nhìn ra những thứ hán tử cường tráng kia trông thì ngon mà không dùng được.Nếu gặp gỡ thích khách chân chính chỉ sợ rằng cũng mềm chân tôm.Mà nàng chuyện khác thì không biết chứ công phu quyền cước coi như am hiểu,lúc này liền chủ động hướng bát gia xin đi giết giặc,nguyện ở bên cạnh hắn làm một người hộ vệ.
Khi Diệp Hòa nói ra yêu cầu của mình,bát gia còn đang ngồi ở trên ghế trúc trong viện uống trà,Lan Khê và Tinh Hà cũng đứng ở một bên,còn có mấy tên hộ viện tay chân thô kệch.Diệp Hòa vừa mới dứt lời,mọi người trong viện đều lả tả nhìn chằm chằm vào nàng,trong ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít mang theo khinh thường chỉ có bát gia là ngoại lệ.
Bát gia để xuống trà chén nhỏ,hỏi: “Cô nương biết võ nghệ?”
Diệp Hòa gật đầu.
Bát gia mỉm cười hỏi: “Đương kim trên đời thịnh hành quyền pháp chia làm mười hai loại chính,tổng cộng là ba trăm bảy hai bộ,cô nương có mấy bộ?”
Diệp Hòa mờ mịt: “Ta không có.”
Bát gia hơi có chút kinh ngạc lại hỏi: “Ám thóai,trác thóai,tiệt thoái,liên thoái,cô nương biết loại nào?”
Diệp Hòa lắc đầu: “Một loại cũng không biết.”
Bát gia há miệng vừa muốn tiếp tục mở miệng,Diệp Hòa nhức đầu không dứt,vội vàng chen vào: “Bát gia,ngài không cần hỏi, ngài hỏi những thứ này ta đều không biết.”
Nghe xong buổi nói chuyện,ánh mắt của mọi người ngày càng khinh bỉ......
Bát gia cười nói: “Vậy cô nương biết cái gì?”
“Ta cũng không biết rõ.” Diệp Hòa vội vả chứng minh năng lực của mình,chỉ chỉ bốn hộ viện kia nói: “Ngài để cho bọn họ cùng ta tay không,có đeo găng tay đánh,chỉ cần không dùng binh khí bọn họ không phải là đối thủ của ta.”
Bát gia nhìn thiếu nữ trước mắt tràn đầy tự tin thậm chí có chút ít lớn lối,hơi suy nghĩ chốc lát liền đem bốn hộ viện gọi tới, không quên căn dặn: “Đánh thử một chút liền ngừng.”
………..
Trong vườn hoa rộng rãi trống trải,chiếc lá ngô đồng to khỏe rũ xuống mặt đất tạo thành một mảnh bóng râm,một người mặc bố y đứng dưới tàng cây đã làm xong tư thế chuẩn bị chiến đấu,thoạt nhìn có mấy phần tuấn mỹ,bốn hộ viện ở đối diện nàng đứng thành một hàng nhưng không ai chịu nhúc nhích,hiển nhiên là bọn họ khinh thường việc động thủ đánh nữ nhân,lại còn quần đấu với một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi.
Lại thấy trên mặt thiếu nữ kia ánh lên vẻ xem thường hướng bọn họ vẫy vẫy tay,quát lên: “Cùng tiến lên!”
Bốn hộ viện sắc mặt nhất thời khó coi vô cùng,vẻ mặt như nhẫn nhịn nhục nhã,trong đó có một hộ viện tiến lên một bước tựa như muốn thay thế mọi người dạy dỗ Mao nha đầu không biết trời cao đất rộng này,ôm quyền nói: “Cô nương, đắc tội!”
Lời tuy là hướng về phía Diệp Hòa nói nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bát gia.
Chỉ thấy Bát gia nâng chung trà lên chén nhỏ,khẽ gật đầu một cái.
Trên mặt Lan Khê và Thanh Hà đều lo lắng,chỉ có mỗi bát gia khí định thần nhàn thưởng thức trà như mọi ngày chứ không hề lo lắng.
Diệp Hòa bày ra tư thế thực chiến,hai chân trước sau tách ra,hai cánh tay tự nhiên cong lại cầm thành quyền,vươn ra ngón giữa hướng hộ viện khiêu khích ngoắc ngoắc.Hộ viện trợn mắt tròn xoe,hét lớn một tiếng vọt nhanh tới,Lan Khê Thanh Hà nhất thời ngừng lại hô hấp.
Lại thấy thiếu nữ không nhúc nhích trơ mắt nhìn hộ viện gần người,đang ở quả đấm sắp rơi vào trên người nàng bỗng nhiên chân sau đạp,chân trước lui về phía sau, bước lướt qua bên trái linh hoạt lắc mình né tránh,mở quyền,nâng đầu gối bay lên không xoay người đá xoáy! Cơ hồ trong nháy mắt hộ viện kia không hề có lực hoàn thủ ầm ầm ngã xuống đất,một lúc sau cũng không bò dậy nổi.
Lan Khê cùng Tinh Hà thấy vậy ngây người không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ,quên cả việc nháy mắt.Bát gia sắc mặt bình thản không chút biểu tình đột nhiên trong mắt lóe lên nét cười.
Thấy thiếu nữ nhất quyền nhất cước đánh bại gã đại hán nằm trên mặt đất,ba hộ viện còn lại không dám khinh thị nửa đồng loạt tiến công,thiếu nữ vẫn duy trì tư thế thực chiến như ban đầu,trên mặt không chút sợ hãi,mỗi khi hộ viện dùng quyền cước đánh vào trên người nàng,nàng luôn có thể linh hoạt tránh ra đúng lúc phòng thủ,giữ vững khoảng cách cùng đối thủ,mỗi khi hộ viện một chiêu thất bại sau thu hồi công kích nàng liền bỗng nhảy lên,hướng quyền khủy tay lách qua bên cạnh cong đầu gối đá vào bụng, thắng vì đánh bất ngờ,từng chiêu từng thức không có hoa dạng dư thừa,vừa mạnh vừa chuẩn thẳng đánh kẻ yếu,đơn giản mà thực dụng.
Khi bốn gã hộ viện đều nằm trên mặt đất che phần bị đau nét mặt khổ sở,hai tay thiếu nữ vẫn chấp về phía sau,đĩnh trực sống lưng đứng thẳng thóm,trên mặt hoàn toàn không có nét khác thường giống như một cọng tóc cũng không đả thương,bọn hộ viện nhìn ánh mắt của nàng nhất thời trở nên kính sợ.
Thật ra thì chỉ có mình Diệp Hòa mới biết,nàng không phải không có bị thương a,quả đấm khuỷu tay,đầu gối cổ chân tất cả không có chỗ nào mà không đau,đoán chừng bọn nó đã sưng đỏ thậm chí lột da, thân thể Khúc Mật Nhi này đúng là được nuông chiều từ bé,so với thân thể nàng trước kia ở trường quân đội huấn luyện ra bền chắc lại có lực thì thua xa,những hộ viện này mặc dù không phải thuộc hàng cao thủ võ nghệ tốt nhưng thân mạnh thể cường đều là thật,nàng mỗi một quyền mỗi một chân một khuỷu tay đều cắn chặc răng sử dụng khí lực toàn thân,hết lần này tới lần khác nàng da mịn thịt mềm đánh xong trận này,xem như đả thương người bảy phần tự thương hại ba phần.Nhưng vì ở trước mặt Bát gia giả bộ đầu to tỏi,tỏ vẻ mình thật sự có thực lực thật có thể giúp được hắn,Diệp Hòa mới không thể làm gì khác hơn chắp tay sau lưng đem vết thương che dấu,cắn răng nhịn hai chân gần như muốn run lên mới có thể đứng nghiêm.
Đánh xong trận đó,hai nha đầu Lan Khê cùng Tinh Hà trở nên rất sung bái xem nàng giống như cân quắc anh hùng chuyển đến mà đối đãi,Lan Khê nói không chừng sau này nàng có thể trở thành nữ tướng Đại kỳ,còn Tinh Hà thì lắc đầu,hưng phấn nói muốn nàng ở lại trong phủ Bát gia,cả tòa nhà thêm một người cũng không thành vấn đề.
Bát gia sắc mặt trầm tĩnh,ánh mắt mang theo tán thành Diệp Hòa mừng rỡ không dứt,nghĩ thầm lần này coi như vượt qua kiểm tra rồi sao.Mà cũng liền sau đó bát gia tặng một lọ thuốc chữa thương đến phòng của nàng,không nói gì cả nhưng mặt Diệp Hòa đã đỏ rực...... đã hết sức che dấu mà vẫn chạy không khỏi mắt hắn.
Bát gia đột nhiên hỏi: “Hòa Nhi,mới vừa rồi nàng nói chỉ cần không dùng binh khí,bọn họ không phải là đối thủ của nàng,vậy nếu dùng binh khí thì thế nào?”
Diệp Hòa không hề có ý che giấu bát gia,lắc đầu thành thực đáp lời: “Ta sẽ không dùng đao cũng không muốm dùng kiếm.Nếu dùng binh khí ta không có phần thắng.Nếu muốn thủ thắng trừ phi là ở đêm tối có nhiều nơi có thể che chắn,ta có thể dùng dao gâm nhưng như vậy sẽ tổn thương đến tánh mạng người.”
Bát gia trên mặt ánh lên phần ngạc nhiên,trong mắt tỏ vẻ hiểu rõ,lại hỏi: “Nàng có biết cỡi ngựa bắn tên?”
“Cỡi ngựa biết một chút,cung tên thì chưa bao giờ dùng qua.”
Bát gia gật đầu khẽ rũ xuống mi mắt không nói gì thêm.
“Mặc dù không biết nhưn ta có thể học!” Diệp Hòa trên mặt đều là vẻ thật tình,nhìn công tử trẻ tuổi nho nhã ôn hòa trước mắt,kiên định nói:”Ta hiện tại biết bản thân có rất nhiều phương diện năng lực không đủ nhưng đợi một thời gian nữa những thứ này không phải là vấn đề.Bát gia,ta biết ngài dùng người chính trực,ngài để cho ta giúp ngài đi.”
Bát gia rốt cục giương mắt nhưng lại đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,để không người nào có thể theo dõi nửa phần suy nghĩ trong đầu hắn,giọng nói lại rất bình thản: “Nàng biết những thứ gì?”
“Có một buổi tối nọ,một con bồ câu đưa tin không biết từ đâu bay đến đậu bên cửa sổ,ta xem chữ trên giấy,mặc dù không nhận ra lá thư viết cái gì nhưng ta có thể nhìn ra là văn tự hác khấu.Ta vốn là người ngủ không sâu nhưng sau khi đến đây ta luôn nằm xuống đã buồn ngủ tỉnh dậy thì trời đã sang choang.Qua mấy ngày ta mới phát giác có chỗ bất thường,có một hôm nhân lúc trời tối ta lặng lẽ ra khỏi phòng,núp ở trên cây ngô đồng,phát hiện giữa đêm khuya yên lặng có người chia ra hướng phòng ta cùng Lan Khê Tinh Hà cùng với hạ nhân hộ viện thổi vào mê hương.Khi mọi người dưới tác dụng của mê hương ngủ say,ngài ở tổng hội bí mật tiếp kiến một số người,những người đó vô luận tiến vào nhưng không đi qua cửa chính,ta liền nghĩ trong nhà có đều mờ ám. Ta cũng từng thừa dịp ngài vào hoàng cung len lén đến thư phòng của ngài,phát hiện số sách ngài xem phần lớn đều liên quan đến binh pháp,chính trị cùng trị quốc chi đạo.”
Diệp Hòa một hơi nói xong ngẩng lên nhìn Bát gia,thấy hắn vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
“Bát gia chớ cần suy nghĩ nhiều,ngài là ân nhân của Diệp Hòa,ta quan sát ngài chỉ vì muốn xác định ý nghĩ của ngài,để giúp ngài một tay.Ta đối với tình hình hiện nay cũng không biết gì chả,chẳng qua mấy ngày dưỡng thương tại đây từ Lan Khê Tinh Hà mà có phần hiểu rõ.Diệp Hòa tuy là hạng người nữ lưu nhưng cũng biết thế nào minh chủ,thế nào dong quân,hoàng đế Đại kỳ từ lúc lên ngôi tới nay lấy chính sách tàn bạo,hảo đại hỉ công,mấy lần vén lên chiến tranh cùng quân giặc cướp,dân chúng chịu cảnh chiến loạn không tả xiết,thuế má ngày càng gia tăng để lấy làm quân lương,có thể nói dân chúng lầm than.Bát gia ngài vô luận về hiền đức hay cái gì đều trên Kỳ Hoàng,đế vị kia vốn là của ngài,hôm nay bị người hại tàn một chân,còn phải bỏ đi tước vị vương gia,bị tước đoạt đất phong binh quyền.Người đạt dân tâm là người được thiên hạ,bát gia ngài trạch tâm nhân hậu rất rõ đại nghĩa đã sớm được dân chúng sùng bái.Nếu ngài làm vua nhất định là phúc của Đại kỳ.”
Bát gia rốt cục nghiêng mặt nhìn về phía Diệp Hòa,tròng mắt đen nhánh đã không hề bình tĩnh như ngày thường,hàm chứa một số chuyện không thể nói rõ,hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Hòa Nhi,nàng có biết đây là một vũng vẫn đục thế nào không?”
Diệp Hòa nhìn nam tử tuấn tú nho nhã,trước mắt hiện lên cảnh hắn không chê chân nàng chảy mủ ghê tởm,chuyên tâm thay nàng châm cứu,nhớ lại hắn vì muốn giúp máu chân lưu thông,mỗi ngày đều giúp nàng xoa bóp,hắn cứu nàng khỏi cánh đồng tuyết trắng xóa,đem nàng từ quỷ nôn quan kéo về.Đôi mắt đen bóng của thiếu nữ không chút do dự, kiên định nói: “Mạng của Diệp Hòa là bát gia cứu,hai chân được bát gia trị tốt,dù có bị cuốn vào vũng vẫn đục này ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Sau đó,mỗi ngày Diệp Hòa đều đi theo Hình Lôi học tập sử dụng đao kiếm,luyện tập cỡi ngựa bắn cung,vì để thân thể mảnh mai rắn chắc chút ít,nàng mỗi ngày đều dành chút thời gian rèn luyện thể hình,chạy chậm,hít đất,ngồi trên ngựa hai tay giơ ngang xách thùng gỗ trang bị đầy đủ nước.Hai nha đầu Lan Khê Tinh Hà thấy cũng đau lòng,cô nương này so với các nàng còn nhỏ hơn mấy tuổi nếu là các nàng làm vậy thì đã mệt chết rồi,có một lần cố ý đem thùng gỗ đổi thành loại rỉ nước,Diệp Hòa giơ cao nước trong thùng dần dần chảy ra hơn phân nửa khiến cho nàng dở khóc dở cười,có đôi khi nàng ngồi trên ngựa,điểm hương ở một bên tính giờ,hai nha đầu kia lại chạy đến trước mặt nàng nói đông nói tây dời đi chú ý của nàng,lén lén lút lút chuyển nén hương qua một bên thổi vù vù để cho hương đốt nhanh hơn.Diệp Hòa đều đã thấy nhưng trên mặt làm bộ như không biết,trong lòng có chút bất đắc dĩ nhưng nhiều hơn lại là ấm áp.
Lần đó Diệp Hòa lấy một chọi bốn,các tùy tùng hộ viện lan truyền khắp nơi rối rít muốn đến bái sư.Diệp Hòa cũng không keo kiệt,sảng khoái dạy bọn họ luyện triệt quyền đạo.Tính tình của nàng tương đối song phẳng,không câu nệ tiểu tiết,một thời gian sau đã hòa đồng cùng mọi người.
Trong quá trình Diệp Hòa học tập sử dụng đao kiếm,luyện tập cỡi ngựa bắn cung,thỉnh thoảng bị một ít vết thương là đều khó tránh hoặc trật tay trật chân,buổi tối bát gia gặp sẽ đưa thuốc hoặc giúp nàng ấn niết tay chân,đôi khi mang theo trách cứ quan tâm”Tại sao luôn không cẩn thận như vậy?”
Diệp Hòa cúi đầu nhìn bàn tay to khỏe của bát gia xoa bóp cho mình,khóe môi cũng dần dần cong lên,nhưng lần sau vẫn”Không cẩn thận”.
Dần dần Diệp Hòa phát hiện nàng đã đem chỗ ở không xa hoa này trở thành nhà,đem Lan Khê Tinh Hà thành tỷ muội thân, đem bọn hộ viện thành bằng hữu,đem bát gia thành...... Nghĩ tới đây,nàng dừng lại,không rõ nàng muốn đem Bát gia thành cái gì,chỉ biết dường như không chỉ là ân nhân.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
1 chương
6 chương
173 chương
4 chương
7 chương
12 chương