Loạn thế thần ma
Chương 2 : tạp chủng
-"Ta sao thế này? Đây là đâu? Tại sao ta lại đến thế giới này cơ chứ? Còn cô gái kì lạ mình gặp trước lúc bị xe tông nữa, chắc hẳn cô ta là lý do mình có thể đến được nơi này".
Đang trầm tư suy nghĩ một hồi, Hùng chợt nhớ biểu hiện của Ngọc Lan khi được hắn ngỏ lời.
"Không một mảnh tình vắt vai như mình thì làm gì có khinh nghiệm tán gái chứ. Vậy mà cũng thốt ra được câu đó, cũng chả hiểu mình đang nghĩ gì nữa".
Rồi Hùng bước xuống giường. Hắn chưa quen với cơ thể này nên đi lại có chút khó khăn, rồi hắn lại ngắm chiếc vòng và điều kì lạ sảy ra. Chiếc vòng lóe sáng cả 3 mặt đá phát ra ba màu cùng màu với 3 mặt đá ấy rồi bay ra khỏi tay Hùng lơ lửng giữa gian phòng. Hùng thấy lạ liền lùi lại hoảng hốt:
-"Mọe nó. Ma làm à." rồi không chờ Hùng phản ứng chiếc vòng bay thẳng về phía hắn rồi đeo ngay vào cổ với tốc độ bàn thờ ánh sáng từ các mặt dây truyền vụt tắt.
-"Mẹ mày thả tao ra" vừa nói Hùng vừa dùng sức kéo chiếc vòng ra khỏi cổ. Nhưng càng kéo thì chiếc vòng càng thít chặt vào cổ hắn và một giọng nói phát ra trong đầu hắn.
"Định chống cự à. Chịu thua chưa" Giọng nói vô hồn như được lập trình máy tính vậy.
-"Rồi...rồi th...tha cho ta. Khó th...thở quá!"
Chiếc vòng ngay lập tức lỏng ra nhưng vẫn ở trên cổ Hùng. Hùng hoang mang lo sợ định tháo chiếc vòng ra 1 lần nữa thì trong đầu hắn lại xuất hiện giọng nói kì lạ vô hồn kia.
-"Ngươi không tháo được ra đâu. Ta đã chọn ngươi rồi"
-"Mày là thứ gì vậy? Sao lại trong đầu tao? Mau ra ngoài ngay" Hùng giọng run run sợ hãi nghĩ rằng có điều chẳng lành. Như thấu hiểu mọi suy nghĩ của Hùng, âm thanh đó lại phát lên một lần nữa:
- "Đừng hoảng sợ! Ta không hại ngươi đâu. Ta là một bảo vật đại diện cho tri thức của thế giới này. Ta không có tên ngươi có thể gọi ta là gì cũng được".
" Bảo vật sao? Thơm rồi . không tên lại còn đại diện cho tri thức. Chẳng khác gì Google nhỉ? Ta nên gọi ngươi là gì bây giờ?"
Đang suy nghĩ đặt tên cho bảo vật có vẻ là hàng thơm này thì ở một nơi gọi là Thiên Giới nơi ở của thiên tộc một tộc loài được xếp vào hạng cao cấp trong thế giới này.
Một cung điện nguy nga tráng lệ được trang trí lộng lẫy chủ yếu là màu trắng, bên trong cung điện 1 người đang ngồi trên một ngai vàng to khủng bố đẹp tinh xảo. Mặc y phục màu trắng có trạm khắc hình đôi cánh thiên thần uy nghiêm, đầu đội vương miện y như một vị đế vương. Phía dưới là hàng vài chục người đang quỳ vẻ cung kính pha chút sợ hãi. Người đàn ông đội vương miện cất tiếng ,tiếng nói vang vọng phát ra cộng với sức mạnh cường đại của ngài làm tất cả những người quỳ ở phía dưới không khỏi sợ hãi nhưng vẫn không dám nhúc nhích chỉ biết cúi mặt.
"Khốn khiếp! Có một tên tiểu tạp chủng mà cũng trông coi không cẩn thận để nó xổng mất".
Một người trong số những người đứng dậy bước đến phía trước cúi đầu hành lễ rồi nói:
"Bẩm Thiên Thượng! Tên tiểu tử đó chỉ là một tên phế vật. Nếu không có người cứu hắn thì làm sao có thể thoát khỏi Thiên Cung chứ.
"Có người cứu ư! Chẳng nhẽ là hắn" Thiên Thượng thở dài trả lời, rồi ngài đứng dậy ra hiệu mọi người lui xuống. Còn ông thì vẫn đang ngồi trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên có một bóng người đi vào cung điện, như đã biết ông lớn giọng hỏi người đến với giọng không vui:
"Sao không ở cung của con chăm chỉ tu luyện lại đến đây lang thang có tin ta cấm túc con không được ra ngoài không".
Người đến là một cô gái xinh đẹp độ tuổi chỉ vừa sang 17. Mặc y phục trắng cũng có hoa văn hình cánh thiên thần nhưng những họa tiết lại mềm mại nữ tính chứ không cứng và nghiêm nghị như y phục của Thiên Thượng. Nghe những lời của Thiên Thượng cô gái vẻ mặt hờn dỗi nũng nịu chạy lại xà vào lòng của ngài:
"Ông nội à.ông cứ bắt con suốt ngày tu luyện tu luyện,ngoài kia có bao nhiêu thứ đẹp đẽ chứ. Con muốn ngắm nhìn thế giới ngoài kia, chẳng lẽ ông lại muốn cháu gái yêu quý của ông chết già ở thiên cung này ư".
Như đã quá quen với tính tình của đứa cháu gái nhưng vẻ mặt đáng yêu với đôi mắt long lanh đang nhìn ông thì Thiên thượng không thể nào có thể nổi giận được nữa.
"Rồi rồi! Buông ta ra được rồi, cháu muốn ông nghẹn cổ chết sao? Có chuyện gì nói đi".
Như dự định, cô gái buông cổ ông nội mình ra và cười xinh đẹp nhìn ông rồi nói với vẻ mặt khiên định:
"Con biết hết rồi. Tên tiểu tử thối đó đã thoát khỏi Thiên Cung, lúc trước con có gặp qua hắn một lần , xin ông hãy để cháu gái xinh đẹp tài giỏi của ông đi bắt hắn về đây".
"Với bản lĩnh của con hiện giờ ư" Thiên Thượng cười lớn rồi xoa đầu đứa cháu gái xinh đẹp của mình. "Chắc là con muốn đi tìm ý trung nhân chứ gì? Cứ nói thẳng sao phải ngại hahahaha..."
Vẻ mặt cô gái đột nhiên khó chịu rồi ửng đỏ nhảy khỏi lòng Thiên thượng và nói với giọng điệu chua ngoa pha chút ngại ngùng:
"Tiểu tử đó đã nhìn thấy hết của con rồi! Con phải đi bắt hắn về đền tội".Nói xong cô gái chạy ra ngoài để lại ánh nhìn ngơ ngác của Thiên thượng. Rồi ông đứng dậy toàn thân tỏa ra một luồng kình lực mạnh mẽ ,từ sau lưng ông mọc ra một đôi cánh màu trắng giống như cách chim. Phần đầu của những chiếc lông lại có chút màu vàng kim lấp lánh, rồi Thiên Thượng vỗ cánh một cái lao vút ra ngoài với tốc độ khủng khiếp. Cơn gió tạo ra từ cú đập cánh của ông như một trận cuồng phong làm cho tất cả ngọn nến được thắp trong cung điện nơi ông vừa ngồi vụt tắt. Mọi thứ rung lắc dữ dội, ông lao như tên bắn về phía một tòa tháp cao nhất của cả Thiên Cung rộng lớn rồi đáp xuống sân thượng của tòa tháp. Nơi đây có một người thanh niên chừng 20 tuổi, cao to lực lưỡng mặc bộ giáp của các tướng lĩnh của Thiên tộc. Thanh niên kia cũng biết được người đến là Thiên thượng, liền cúi đầu đặt tay lên trước ngực trái cung kính chào một cách lễ phép:
"Có chuyện gì mà Thiên Tthượng lại đến tận đây tìm thần vậy ạ"
Thiên thượng chẳng vòng vo đi thẳng vào vấn đề: " Lực Cường ta muốn ngươi đi theo âm thầm bảo vệ đứa cháu gái bướng bỉnh của ta. Nó muốn xuống trần gian một chuyến".
"Chẳng nhẽ tiểu công chúa muốn đi tìm tên tiểu tử kia sao? Mà sao không phải người khác mà lại là thần" Thiên Tthượng mắt nhìn xa xăm vuốt râu thở dài và nói:
"Tống Lực Cường! Ngươi cũng biết tình hình hiện tại của Thiên Cung". Nói đến đây như đã hiểu ra phần nào, Lực Cường cung kính cúi chào Thiên Thượng rồi lưng hắn Cũng mọc ra đôi cánh chim to lớn, phía lông cánh không phải màu vàng kim như Thiên thượng mà là màu xanh lam rồi hắn vỗ cánh lao đi. Thiên Thượng nhìn theo hắn hồi lâu rồi nhắm mắt lại thở dài:
"Ngươi là thứ gì vậy chứ? Mang trong người 3 dòng máu của 3 tộc loài hùng mạnh nhất. Nếu như ngươi có thể phát huy được thiên phú của mình thì chắc chắn là thiên tài trong các thiên tài"
Thiên thượng mở mắt ra nhìn xa xăm một lần nữa.
"Cửu Huyền à! Nếu con có thể cưới được hắn thì cả đời sau của con và cả Thiên Cung này không phải lo lắng gì nữa".
"Mà khoan...con bé làm gì mà để thằng nhóc đó nhìn thấy hết? Mà thấy hết cái gì?"
Một dấu hỏi chấm to đùng trong đầu Thiên Thượng. Ông mỉm cười nói thầm :
" Thời thế đang thay đổi."
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
112 chương
425 chương
29 chương
34 chương
27 chương
24 chương