Loạn thế hồng nhan

Chương 37 : Chương 23.2

Lúc chín giờ tối, Thương Lam ôm túi sách đứng cô đơn ở ven đường, người xa lạ bên cạnh đến lại đi, cước bộ vội vã, bầu trời thành phố không nhìn thấy ánh sáng, cảnh bị mây đen che kín tầng tầng. Gió đêm lạnh lẽo gào thét qua, cô nhịn không được rùng mình một cái. Toàn thân cô đều đang lạnh đến phát run, cơ thể lạnh, vừa lạnh cả ý, nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời đêm tối đen đập vào mắt, ánh mắt lóe lên một tia bi thương, ở nơi nào, cô nhìn không thấy hy vọng, giống như thế giới của cô, đang bị một tầng bóng đen kéo dài vô hạn bao phủ, từng bước từng bước chiếm đoạt thân thể của cô, thậm chí toàn bộ. Tim cô đập mạnh và loạn nhịp đứng tại chỗ, nhịn không được đi huyễn tưởng, nếu như cô sinh ra không phải ở Thương gia, mà là ở một chỗ bình thường, như vậy ngày hôm nay cô sẽ gặp có được một cuộc sống khác, bầu trời nhỏ hẹp của cô có thể hay không bởi vì cuộc sống bình thản mà trở nên càng rộng lớn. Ánh mắt rơi vào xe cộ trên đường phố, trong đôi mắt hiện lên ý lạnh, Thương Lam ôm túi sách tay lại chặt thêm vài phần, nếu như... Nếu như hiện tại anh xông ra, kết thúc cả đời này, có thể đổi về cơ hội sống lại lần nữa hay không? Đời này, Thương Lam thủy chung tin chắc nhất định là mình dù ở đâu cũng không may, nếu như có thể một lần nữa, nhất định cô sẽ càng cẩn thận... Càng cẩn thận... Đang nghĩ ngợi, cước bộ đã chậm rãi đi ra giữa quốc lộ, Thương Lam giống như ma vừa đi vừa lẩm bẩm, trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào xe cộ qua lại, cô nhìn quá chuyên chú, thậm chí ngay cả điện thoại di động trong túi vang lên cũng không biết. Xe Triển Mộ cách cô khoảng cách mấy bước, chỉ là Thương Lam suy nghĩ chuyện đến quá nhập tâm nên quên đi sự tồn tại của anh. Cầm điện thoại di động trong tay cứng đờ, anh cau mày ánh mắt sáng quắc nhìn bóng dáng cách đó không xa Nhưng điện thoại di động, Triển Mộ "Két" một tiếng đóng cửa xe, bước chân dài tiến lên. Thiếu nữ đứng ở giữa quốc lộ suy nghĩ chuyện đến nhập thần, cô nghe không được tiếng chuông trong túi xách, càng không biết ngay mới vừa rồi đã có mấy chiếc xe chạy như bay qua, cũng suýt nữa đánh lên thân thể của anh. Thấy thế, nhất thời gương mặt tuấn tú của Triển Mộ đen lại, chân đi gấp hơn, nhanh hơn. Anh một cái bước xa đuổi theo cô, cầm lấy cánh tay của cô mang cô trở về. Cổ tay Thương Lam tê rần mới phục hồi tinh thần lại, Triển Mộ dắt cô, thủ hạ không lưu tình chút nào, chợt cô bị anh lôi kéo, chân ngã lảo đảo dưới mặt đất, lòng bàn tay chạm nên nền si măng, nơi đó truyền tới đau đớn cho dù không nhìn tới cũng biết rách da. Thương Lam vội vã đặt lên anh muốn lôi kéo tay của mình, nói rằng. "Triển đại ca, anh chậm một chút, tay của em đau quá." Cô còn biết đau?! Triển Mộ quay đầu liếc mắt trừng cô, cái nhìn hung ác độc địa này như mãnh thú trong đêm bị lấy răng nanh, chỉ còn chờ giây tiếp theo sẽ cắn nuốt chiếm đoạt cô. Nắm tay cô lại càng căng thẳng, anh lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt hiện lên tối tăm, anh không dám tưởng tượng, nếu như đêm nay anh chưa gặp được cô, ngày mai đợi anh sẽ là cái gì? Thương Lam bị ánh mắt của anh làm kinh sợ, sợ hãi trong bụng, anh cắn răng nghiến lợi nhìn cô, chẳng những không thả nhẹ tay mà sức lực trong tay lại mạnh hơn, ngược lại nhấc cả người cô lên, kéo ra chỗ đỗ xe. Đối mặt với bạo lực như vậy, Thương Lam cảm giác mình chính là một món hàng, bị anh tha tới tha đi, làm thế nào cũng không tránh thoát. Lòng bàn tay trày da đau rát, trong lòng cô ủy khuất một hồi, anh còn muốn thế nào? Anh để cho cô làm cái gì cô thì làm cái đó, anh không cho phép cô gặp mặt Lam Trí, lấy cớ cô lấy chồng chặt đứt tất cả, bây giờ cái gì cô đều nghe anh rồi, anh còn gì phải tức giận. Cửa xe "Két" một tiếng đóng cửa, Triển Mộ trở lại chỗ tài xế ngồi. Khuôn mặt Thương Lam xanh mét nhìn anh, đáy lòng hận, có thể càng nhiều hơn là ý nghĩ sợ hãi, Triển Mộ không nói một lời nổ máy xe, xe vững vàng ra khỏi chỗ đậu xe, chạy trên đường cái. Lần này, anh không đưa cô về nhà, mà là mang về phòng ốc của mình. Ở giữa, gương mặt anh lạnh lùng chuyên chú lái xe, thậm chí không thèm nhìn cô, Thương Lam không nắm chắc được tâm tư của anh, chỉ có thể an tĩnh ngồi ở một bên, trong lòng bất ổn cả người như đứng trên đống lửa, ngồi đống than. Xe quẹo đi vào cửa tiểu khu, sau khi cùng bảo vệ nói chuyện, xe con chậm rãi chạy xuống dưới bãi đỗ xe. Triển Mộ tắt máy trầm mặc xuống xe, Thương Lam nhìn mặt của anh không vui, do dự ngồi yên tại chỗ. Anh cau mày ở ngoài xe đợi một lúc, thấy cô chậm chạp không động tác, nguy hiểm nheo mắt lại đi đến chỗ cô, mở cửa xe kéo cô ra ngoài. Thương Lam vội vã cởi dây thắt an toàn trên người ra, cước bộ không yên đi theo anh, bãi đỗ xe thang máy tốc hành, Triển Mộ đi ở phía trước, Thương Lam nhìn không thấy mặt của anh, có thể chỉ từ việc sức lực anh bóp cổ tay cô thì cô đã biết, anh đang hết sức khắc chế cơn giận của mình. Một tiếng "Keng" thang máy đến tầng trệt, cô thuận theo đi bên cạnh anh nhìn anh móc chìa khoá ra, đóng cửa lại. Cửa lớn khép lại trong nháy mắt đồng thời cũng cách thế giới bên ngoài, bên trong phòng không khí ít đến đáng thương, Triển Mộ không buông tay cô ra, ngược lại bắt cô đi tới phòng tắm. Xoay mở vòi nước, không bao lâu nước đủ bồn tắm. Thương Lam nỗ lực giãy giụa làm cổ tay thêm đau, nhịn không được hỏi. "Triển đại ca?" Bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Triển Mộ không để ý đến vấn đề của cô, đến khi nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, thì tắt vòi nước đi. Đối mặt với Triển Mộ trầm mặc như vậy, đáy lòng Thương Lam sợ hãi từng chút từng chút sâu sắc, khuôn mặt xan mét nhìn anh, đáy lòng cô sợ anh không nói lên lời. "Triển đại ca." Cô hiền dịu kéo tay của anh, nói. "Anh có đói bụng không? Em nấu cho anh tô mì có dduwwjc hay không?" Mặt anh không thay đổi nhìn cô chằm chằm, mím môi, không trả lời mà hỏi lại: "Vừa rồi em đang suy nghĩ gì?" Nghe vậy, mắt Thương Lam dao động trả lời ngập ngừng. "Em... Không có suy nghĩ gì." "Em muốn đi tìm cái chết?" Anh nói nhàn nhạt, thật giống như đang cùng cô thảo luận bữa cơm là ăn thịt heo hay là thịt bò. Thương Lam rụt bả vai một cái, dưới cái nhìn của cô, mặt Triển Mộ không chút thay đổi biểu tình đáng sợ, khuôn mặt anh mang âm u doạ người, một đôi mắt đen nhánh đang lẳng lặng nhìn cô, dường như muốn nhìn vào trong xương của cô. "Em không có... Em không có nghĩ như vậy..." Thương Lam khẩn trương đến run run không ngừng, ngay cả nói cũng nói không liên tiếp rồi. Sức lực trong tay kiềm chế thật chặt, cô nhẹ nhàng cầu xin. "Triển đại ca, anh thả em ra trước có được hay không? Tay của em đau quá. " Nghe vậy, anh không có buông tay cô ra, chỉ là sức lực hơi thả nhẹ một chút thôi. "Tiểu Lam, em biết cảm giác chết?" Triển Mộ cười, anh đang dùng hành động nói cho cô biết, người đàn ông này đã rơi vào điên cuồng. Trong phòng tắm phát ra tiếng nước tí tách, xuyên thấu qua Triển Mộ, Thương Lam nhìn thấy mình trong kính khuôn mặt nhợt nhạt, trong đôi mắt đen bóng tràn đầy ý sợ hãi, cô cầm lấy tay Triển Mộ không ngừng run rẩy. "Triển đại ca, anh làm sao vậy?" "Dù sao để cho em chết trong tay kẻ khác, anh tự mình ra tay." Anh siết tay cô, mắt tĩnh lặng doạ người. "Lần này nhất định anh có thể bảo quản lưu giữ thân thể em thật tốt, mùi vị thịt tươi so với tro cốt vẫn hơn, em nói có đúng hay không?" Thương Lam không rõ anh đang nói cái gì, nhưng lại từ trong mắt anh nhìn thấy sát ý, sát ý lạnh như băng lượn quanh lờ hư không ở bốn phía, bản năng chạy trốn đã làm cho cô còn sợ, điên cuồng giằng co. "Em yên tâm, mỗi một miếng thịt của em sẽ được ngâm trong rượu đỏ tốt nhất, sẽ không lãng phí một phần một chút nào..." "Rất... Khuya lắm rồi...Quay lại đi nếu không ba ba sẽ lo lắng..." Cô tự tay bẻ đi năm ngón tay của anh. "Anh điên rồi, em phải đi về. "