Loạn thế hồng nhan
Chương 36
Tôi tức giận đến toàn thân phát run: "Lục Minh Hiên, anh đừng ép người quá đáng!"
Đúng, tôi là người phụ nữ được anh ta bao nuôi, tôi phải nghe lời anh ta, anh ta có thể có người phụ nữ khác, còn tôi thì không thể có người đàn ông khác, tôi bị coi thường, tôi hèn mọn, thân phận của tôi cũng bị anh ta coi thường! Thân phận của tôi và anh ta không giống nhau.
Nhưng chuyện này sẽ không kéo dài vĩnh viễn, rồi sẽ có một ngày tôi thoát khỏi cái thân phận này.
"Cái gì gọi là ép người quá đáng? Anh ta cười lạnh: "Cái này chỉ là khởi đầu thôi, nếu em không nghe lời, cuộc sống của em sau này đảm bảo sẽ rất khó khăn!"
Tôi không muốn cùng anh ta tranh luận nữa, dứt khoác nhắm mắt lại.
Anh ta cởi quần áo tôi ra: "Rất thèm muốn đàn ông sao? Tôi sẽ thỏa mãn em. . . . . ."
Lúc đó mặt trời vừa mọc, mãi đến khi cuộc hoan ái qua đi, mặt trời đã sớm lên cao.
Rèm cửa sổ bị kéo ra một cách thô bạo, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mặt tôi.
Theo bản năng tôi nhíu mày, không có mở to mắt, qua một hồi lâu mới chậm rãi nâng lên mí mắt.
Một bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa sổ hút thuốc lá, mùi khói thuốc tràn ngập căn phòng.
Anh ta vừa mới tắm xong, đầu tóc ướt sũng nhỏ từng giọt nước dưới ánh mặt trời trong suốt, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vòm ngực rắn chắc màu lúa mạch gợi cảm.
Cơ bắp cùng với đường cong trên người anh ta thật hoàn mĩ.
Tôi xoay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy anh ta.
Dường như anh ta thật hiểu rõ suy nghĩ của tôi, tiếng bước chân trầm ổn ngày càng tới gần, rất nhanh, một đôi bàn tay to ôm lấy tôi, thân hình cao lớn đè ép lên người tôi.
"Ưm. . . ." Tôi bị đè thật không thoải mái, khó chịu thấp giọng kêu lên.
Anh ta hoàn toàn không có ý tứ muốn đứng dậy, ngược lại ôm chặt tôi hơn.
"Biểu hiện vừa rồi của tôi, em có hài lòng không?" Giọng nói giễu cợt của anh ta truyền đến từ phía sau.
". . . . ." Tôi không nói gì, không muốn trả lời câu hỏi của anh ta.
Đột nhiên anh ta xoay mặt tôi, ép tôi nhìn thẳng vào anh ta, động tác thô bạo khiến tôi đau đến cắn răng.
"Nghe lời tôi, không được qua lại với người đàn ông kia nữa, có biết không?"
"Cũng không được tái phạm chuyện như ngày hôm qua nữa, nếu không. . . . ." Anh ta không nói thêm gì nữa, đáy mắt hiện lên một tia hung ác, làm cho người ta không rét mà run.
Mặc dù trong lòng tôi có rất nhiều bất mãn, nhưng tôi không muốn nói gì hết, một chữ cũng không muốn nói!
Dường như anh ta cũng nhận ra tôi không muốn nói chuyện với anh ta, bỏ lại một câu: "Nhớ kỹ thân phận của em!" Rồi đứng dậy thay quần áo, sau đó ra khỏi phòng.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
47 chương
2794 chương
90 chương
184 chương
51 chương
58 chương