Lọ lem siêu nghịch ngợm
Chương 5
Ngạc nhiên chưa.
Cô đã quên, quên mất một điều quan trọng rằng Tử Uyên có thể tự kỷ ngồi hàng tiếng đồng hồ chỉ để quan sát hành động của một chú chó và rồi rút ra nhận xét mà hình như cả nhân loại đều biết, rằng.:
" À! Ra là chó cũng biết đi nặng như người. Thú vị thật" - " Mày có nhớ mày đã từng nói câu này không?"- Linh hỏi Tử Uyên.
" Có. Đấy là điều rất thú vị"- Tử Uyên trả lời tỉnh bơ.
" Nói thật, tao không biết khi mày đưa ra nhận xét ấy, mày có bốc ăn thử không nữa mà tao thấy đầu mày chứa toàn phân thôi. Mày khùng quá rồi."
" Có ý định nhưng chưa thực hiện được"- Tử Uyên nói
" Rồi. Bó tay"- Linh đưa 2 tay của cô ra trước mặt Tử Uyên. Cô thật không ngờ có ngày thần tượng của cô lại bị đem ra so sánh với chó và càng không ngờ hơn nữa là có ngày, con bạn thân của cô lại có ý định kinh tởm kia.
2 đứa nó cứ ở đó mãi một hồi đến khi nghe tiếng của giáo viên nói trên loa thì mới đi xuống, cùng lúc đó, một người con trai từ phía sau cánh cửa sân thượng bước ra. Có lẽ, người con trai này đã ở đây từ rất lâu rồi, cậu ta nở một nụ cười, là cười tươi hay cười đểu thì chịu. Không thể biết được.
Không khí ngày khai giảng.
Tử Uyên đã tháo bỏ lớp mặt nạ kia ra. Cả trường học từ hs lớp 10 -> 11 -> 12, tất cả đều nhìn Châu Trương Linh, không phải vì cô nổi tiếng mà vì họ ngạc nhiên khi trông thấy cô - một đại ca của Trường đi cùng với một cô gái xinh đẹp như vậy. Mái tóc dài đen óng đung đưa theo mỗi bước chân của cô, đôi mắt xanh màu ngọc bích, sâu thăm thẳm như mặt nước hồ yên ả không gợn sóng, làn da trắng hồng không cần so phấn nổi bật cùng cái mũi cao và đôi môi đỏ càng làm tôn thêm vẻ đẹp. Tóc mái dài trước trán đã được Trương Linh tết lại và cuốn một vòng ra phía sau đầu làm lộ ra vầng trán cao và hơi nhô ra trước như muốn cho mọi người biết rằng cô rất thông minh và cũng rất bướng bỉnh.
" Mày thấy chưa? Ai cũng nhìn mày hết đó. Vậy mà còn không chịu để ntn đi học"
" Mày cũng biết là tao không thể mà, cũng vì lý do này mà tao mới phải chuyển trường đấy thôi. Mẹ tao không thích"
" Mẹ? Mày đâu có mẹ, đó là mụ phù thủy trong những câu chuyện cổ tích xưa thì đúng hơn"
" Vậy ý mày muốn nói tao là lọ lem à?"
" Tao không nghĩ vậy. Mày là Tấm thì đúng hơn"
" Chị....chị"
" Ai gọi mày kìa?"
" Hi. Em gái tao đấy. Con ruột của mẹ tao."
" Cái gì? Cám?"
" ???"- Tử Uyên không hiểu những gì Linh nói, cô chạy đến chỗ của Lan Ngọc, Linh cũng chạy theo.
" Em tới rồi à? Mình đi thôi"- Uyên nắm tay Ngọc kéo đi thì bị Linh xen vào giữa và nói:
" Này cô Cám kia. Ta là bà tiên của nàng Tấm, ta cấm cô làm hại đến nàng ấy"
" ....???...."- Ngọc trố mắt nhìn Linh rồi quay qua nhìn Uyên như muốn nghe một lời giải thích.
" Em thông cảm đi. Con này là bạn chị. Nó bị nhiễm bệnh Cổ tích nên nói sảng vậy á. Mình đi thôi"
Nói rồi cả 2 kéo nhau đi bỏ lại Linh đứng một mình, cô chạy theo, vừa chạy, vừa í ới gọi tên Tử Uyên
" Hàn Tử Uyên. Đợi tao với"
Cách đó không xa, bóng dáng một cậu con trai đang nhìn theo 3 cô gái ấy. Miệng lẩm bẩm:
" Hoá ra tiểu thư nhà họ Hàn là cô? Đáng ghét"- cậu con trai nhớ lại chuyện vừa xảy ra tối qua với cậu
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
20 chương
31 chương
28 chương