Linh Vực

Chương 80

Thạch lâm tự nhiên có diện tích hơn mười dặm nằm ngay giữa Băng Nham thành, Xích viêm thành và Thủy nguyệt thành. Trong thạch lâm, quái thạch mọc khắp nơi, san sát như rừng, địa hình phức tạp, rất dễ dàng che giấu tung tích, linh thú ở trong này như cá gặp nước, muốn bắt giết khá là khó khăn. Linh thú thường hoạt động bên ngoài ba thành thị, một khi bị võ giả áp chế làm cho chịu thiệt, thấy tình huống không ổn là lập tức chạy vào trong thạch lâm này. Dần dần, khu thạch lâm trở thành nơi linh thú thích tới tránh nạn nhất. Võ giả Toái Băng Phủ, Tinh Vân Các, Xích viêm hội và Thủy nguyệt tông lúc đầu chưa quen thuộc thạch lâm, ở trong này gặp rất nhiều thua thiệt, chết rất nhiều người. Dần dần, bọn họ để tâm dò xét nhiều hơn, đem lực chú ý dồn vào khu vực này, mỗi một địa hình, một phạm vi đều có kiểm tra kỹ càng, nên lượng linh thú bị diệt tăng lên. Từ đó, võ giả của bốn thế lực ở nơi này tăng nhanh, giành lấy quyền chủ động. Nhân loại dù sao cũng thông minh hơn thú vật, nên khi đã nắm vững địa hình, sẽ bố trí, chuẩn bị trước bẫy rập để mai phục linh thú. Vì vậy, thời gian gần đây, việc săn giết linh thú rất tiến triển, hầu như ngày nào cũng có linh thú bị chém giết, nên càng thêm nhiều võ giả nghe thấy tham lam nhao nhao kéo nhau chạy tới. Vì ai cũng biết linh thú trong thạch lâm rất nhiều, và thường xuyên có linh thú mới xông vào, nên ai cũng mơ tưởng tới đây để thu hoạch thú hạch, tích lũy điểm cống hiến cho bản thân. Bọn Nghiêm Tử Khiên, Nghiêm Thanh Tùng, Phùng Khải hay bọn Đồ Trạch Trác Thiến Khang Trí, cả Hùng Phách của Xích viêm hội hay Na Nặc của Thủy Nguyệt tông cũng đều đổ xô tới đây, mong kiếm được đại thu hoạch. Hùng Phách và Na Nặc cũng đều là tài năng trẻ tuổi nổi bật, danh tiếng không hề thua kém Nghiêm Tử Khiên và Đồ Trạch. “Xuy xuy xùy!” Một đám lửa trùm lấy con Kim nham thú, con thú gầm lên, vài tia máu văng ra. Một võ giả trẻ tuổi cao gần hai mét, thân trên để trần, cơ bắp toàn thân cuộn lên vô cùng cường tráng toét miệng cười nhìn con thú. Cạnh đó còn có mấy võ giả mặc trang phục màu vàng của Xích viêm hội, đang ra sức vây quanh con thú. Những đám lửa kia chính là do võ giả trẻ tuổi cường tráng phóng ra. Hắn cầm trong tay một cây trường thương màu vàng, đầu thương không ngừng bập bùng hỏa diễm, là người tấn công chính. Còn những võ giả khác, ở chung quanh phối hợp với hắn, khiến con thú bị bao vây, mất dần sức chống cự. Thanh niên cường tráng chính là Hùng Phách của Xích viêm hội, hắn đánh nhau với Kim nham thú theo cách dùng sức mạnh, trông không giống người đánh với thú mà giống hai con thú đánh nhau thì đúng hơn. “Hùng man tử, mắt Kim man thú cho ta đi, ta đổi sừng Long giác tê cho ngươi.” Một thiếu nữ mặc trang phục vàng sáng, khoảng mười tám mười chín tuổi, cao dong dỏng, bộ ngực đầy đặn, hai chân thẳng băng, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, đi cùng với sáu bảy thiếu nữ trẻ trung xinh xắn đang nhàn nhã đứng xem đánh nhau nói. Cô gái giơ tay trái lên, trên cánh tay vẽ hình một con rắn màu sắc rực rỡ trông rất sống động. Con rắn này quấn quanh cả cánh tay khiến người ta nhìn mà ớn sợ. “Na Nặc, tưởng ta ngốc hả? Sừng Long giác tê làm sao bằng mắt Kim nham thú? Hơn nữa, ta chẳng cần sừng Long giác tê, đổi về làm gì!” Hùng Phách rổn rảng, giọng nói ầm ầm như sét đánh, “Lần trước đổi đồ với ngươi, về nhà suýt nữa bị cha ta đánh chết, sau này đừng hòng ta trao đổi cái gì với ngươi nữa!” “Ha ha, lần trước trêu ngươi chút thôi, lần này ta không gạt ngươi đâu mà.” Na Nặc cười õng ẹo, vòng eo uốn éo, một đám thiếu nữ của Thủy Nguyệt tông đi theo cũng hé miệng cười trộm. “Có quỷ mới tin ngươi!” Hùng Phách hừ một tiếng, không thèm đối đáp với Na Nặc nữa, tập trung tấn công con Kim nham thú. “Thật là mất mặt,” Na Nặc nhìn cảnh máu me, nhíu mày, “Đám Xích viêm hội này quả nhiên đều là dã thú bọc da người, chỉ có Toái Băng Phủ với Tinh Vân Các là còn đỡ. Ai, tiếc là Đồ Trạch kia yếu đuối quá, bị Nghiêm Tử Khiên khiêu khích mấy lần mà cứ nhẫn nhịn, thật làm người ta sốt ruột giùm!” “Na Nặc tỷ, Đồ Trạch đó như vậy mới là thức thời.” một thiếu nữ trong đám hình như rất có hảo cảm với bọn Đồ Trạch, lên tiếng biện hộ thay: “Nghiêm Tử Khiên có Băng Ly kiếm, là do Lô đại sư làm riêng cho hắn, phối hợp hoàn mỹ với linh quyết hắn tu luyện, uy lực rất kinh người. Đồ Trạch đánh không lại hắn, Trác Thiến cũng không lại Phùng Khải, nên tự nhiên phải tránh đi, bây giờ mà cũng liều mạng làm ẩu, vậy không phải cũng thuộc dạng không não như Hùng Phách hay sao?” “Xú nha đầu này, đừng có nói là để ý Đồ Trạch nha!” Na Nặc quay lại, véo nàng kia một cái, cười trêu chọc: “Thì ra Tiểu Tước nhi muốn yêu rồi, có cần ta giúp ngươi một tay tác hợp hay không?” “Đừng có nói mò, coi chừng ta bóp chết ngươi!” thiếu nữ bị gọi là Tiểu Tước nhi kia đỏ mặt, nhào tới náo loạn. Na Nặc và đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông ngay trong thạch lâm cười đùa ầm ĩ như một đám chim sơn ca, khiến phong cảnh xung quanh trở nên vui tươi hẳn lên. “Khụ khụ, Na Nặc.” Nghiêm Tử Khiên đi cùng một đám người Toái Băng Phủ đi tới, cạnh hắn là Phùng Khải và Nghiêm Thanh Tùng. Cả bọn mặc trang phục thuần một màu bạc, trông rất tuấn lãng bất phàm, nếu so bề ngoài với đám Xích viêm hội thì quả thực đẹp mắt hơn rất nhiều, nên thấy bọn chúng tới, đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông vội ngừng đùa, khoác lại bộ dáng ôn nhu thanh thuần như cũ. “Gọi ta làm gì?” Na Nặc nhìn Nghiêm Tử Khiên, cười dịu dàng: “Không phải hôm nào ngươi cũng canh chừng bọn Đồ Trạch, chờ thời cơ phá chuyện bọn họ sao? Sao bây giờ lại tìm chúng ta?” Thời gian gần đây bọn Nghiêm Tử Khiên thường bám theo đám Đồ Trạch, nếu thấy bọn Đồ Trạch săn giết linh thú liền lập tức nhảy ra đánh chiêu kết thúc, nói linh thú đó là bọn chúng để mắt tới trước, cưỡng ép cướp đoạt chiến lợi phẩm. Lúc đầu, hai bên xung đột mấy lần, có mấy người bị thương. Nhưng bị thương toàn là người của phe Đồ Trạch, Khang Trí Hàn Phong đều đổ máu, Trác Thiến còn bị Phùng Khải đâm trúng một kiếm lên cánh tay nên bây giờ săn giết linh thú không còn thuận tiện nữa. Thảm nhất chính là Đồ Trạch, trước ngực lãnh ba vết thương tới giờ vẫn còn chưa khép lại. - đều là thương tích do Nghiêm Tử Khiên gây ra. Bị thiệt thòi mấy lần, bọn Đồ Trạch bây giờ chỉ có thể nén giận, tận lực không gây chiến với bọn Nghiêm Tử Khiên nữa, nếu có bị khiêu khích cũng đều cắn răng coi như không nghe thấy. Trong thạch lâm có mấy võ giả của Sâm La điện tọa trấn nên bọn Nghiêm Tử Khiên cũng không dám làm quá, không thể ra tay giết bọn Đồ Trạch được. Nhưng tình hình của đám Đồ Trạch cũng sắp đến mức không thể chịu nổi nữa… “Đồ Trạch?” Nghiêm Tử Khiên nhếch mép, “Thứ vô dụng đó chỉ dám tránh né, không dám đưa cơ hội cho ta hạ sát thủ. Nếu không phải có người của Sâm La điện, bọn chúng … hừ!” “Lợi hại vậy sao?” Na Nặc cười, vẻ nghiền ngẫm, “Vậy sao ngươi không đi tìm đám Hùng man tử mà chơi? Ta biết tính hắn, ngươi mà chọc hắn, hắn chắc chắn sẽ không tránh đâu. A, bọn Hùng man tử đang ở bên kia xử lý Kim nham thú đấy, ngươi giỏi thì đi đoạt đi!” Đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông sau lưng Na Nặc cười khoái chí, kêu to: “Đi đi, lợi hại như vậy đi tìm Hùng man tử đấu đi, xem các ngươi ai hung dữ hơn? Người ta thích nhất là nam nhân hung hãn, thích nhất là xem chiến đấu đó!” Một thiếu nữ tạo điệu bộ si mê, la to, giọng điệu chỉ sợ thiên hạ không loạn. Bọn Nghiêm Tử Khiên nghe các cô nhắc tới Hùng Phách, da mặt liền run rẩy, thần sắc xấu hổ. Thực ra bọn hắn cũng không sợ đánhnhau với bọn Hùng Phách, nhưng mà Hùng Phách nổi danh không sợ chết, một khi đánh nhau mà nổi điên lên thì nếu không giết một hai người, Hùng Phách tuyệt sẽ không dừng tay ngay cả mặt mũi của Sâm La điện hắn cũng không chừa. Nên đối với loại chó điên này, Nghiêm Tử Khiên không dám trêu vào: “Toái Băng Phủ chúng ta đâu có xung đột gì vì với Xích viêm hội, oán hận lại càng không có, tự nhiên đi đánh nhau làm gì.” Hắn cười ngượng. Thấy Nghiêm Tử Khiên không bị mắc lừa, Na Nặc vẻ mặt mất hết vẻ thú vị, nên hỏi cho xong: “Vậy ngươi tìm ta làm gì?” “Chúng ta phát hiện ba con linh thú nhị giai, mấy người chúng ta không đủ, nên muốn mời các ngươi nhập bọn cùng ra tay, không biết các ngươi có hứng thú hay không?” Nghiêm Tử Khiên đáp. “Ba con linh thú nhị giai?” Na Nặc mắt sáng ngời, gật đầu: “Hứng thú chứ, nhưng phân chia như thế nào? Các ngươi muốn lấy mấy con?” “Xem bên ngoài xuất lực nhiều hơn thì đến lúc đó mới quyết định, được không?” “Cũng được.” Na Nặc nói, giọng điệu rất tùy ý nhưng không chút khách khí: “Có thách các ngươi cũng không dám giành ăn trong tay ta!” “Ha ha, sao lại giật đồ với mỹ nữ được? chúng ta phải nhường người đẹp chứ.” Nghiêm Thanh Tùng cười ha ha, “Đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi, ta là người thích chia sẻ đồ tốt với mỹ nữ đó.” Đám thiếu nữ Thủy Nguyệt tông cười hì hì đi theo nhóm người Toái Băng Phủ vào trong thạch lâm. Một chỗ khác. Đồ Trạch tựa người vào một cây cột đá, ngực quấn băng, sắc mặt nghiêm trọng: “Ba con linh thú nhị giai kia, tuy là chúng ta phát hiện ra trước nhưng chúng ta không đủ sức đối phó. Bọn Nghiêm Thanh Tùng đã nhìn thấy nên coi như xong rồi, để bọn chúng đi đối phó đi, lần này chúng ta nhận thua, sau này đòi lại.” “Ai, nếu linh khí của hai chúng ta luyện chế thành công thì đâu phải sợ bọn Nghiêm Tử Khiên Phùng Khải!” Trác Thiến ảm đạm. “Nói những lời vô dụng vậy làm gì, thua là thua, chúng ta chỉ có thể chịu đựng, sau này rồi nói.” Đồ Trạch thở dài, “Cố gắng một chút, trở về ta sẽ lại gom góp linh tài, nhờ Lô đại sư ra tay lần nữa!” mắt hắn đỏ bừng, quát: “Ta không tin vận khí của ta mãi đen đủi như vậy! Chờ ta có linh khí, ta sẽ đi tìm Nghiên Tử Khiên trước nhất, trả thù cho cơn tức này!” Bọn Trác Thiến cắn chặt răng, mặt mũi hầm hừ như muốn ăn thịt người, xem ra khoảng thời gian này cả bọn bị đám Nghiên Tử Khiên dồn ép quá mức. Cả bọn không biết ngay lúc ấy từ trên đầu họ có một con U linh điểu giương cánh bay đi. Con U linh điểu rời khỏi thạch lâm, bay tới đậu trên vai Lương Trung, Lương Trung hí mắt nghe một lúc, rồi nói: “Con mắt này giúp ta tìm được Đồ Trạch rồi.” Tần Liệt thần sắc chấn động, bất giác sờ lên bao vải dầu đựng trường đao và Long cốt tiên, nét mặt đầy chờ mong