Linh Nhân Lệ

Chương 23

“Hoàng thượng, thuộc hạ đã điều tra được.” Một gã cẩm y vệ [1] đi vào trong tẩm cung. “Đưa cho trẫm.” Hoàng Phủ Kỳ cầm lấy cuộn giấy tròn trên tay tên thủ vệ. Hai ngày trước, cũng chính là cái đêm Ly Thu hôn mê, Hoàng Phủ Kỳ đã phái người đi điều tra “sư ca” mà Ly Thu luôn miệng gọi tên. Sau khi điều tra biết hết tất cả sự tình, Hoàng Phủ Kỳ không khỏi nhăn mày, bất đắc dĩ thở dài. Nguyên lai sư ca của Ly Thu, Thanh Hàn năm ấy yêu con trai độc nhất của Tần gia Tần Trúc Quân, liền thoát ly gánh hát đi theo hắn về Giang Nam, hai người thực sự say đắm hạnh phúc, nhưng là Tần lão gia chỉ có duy nhất mình hắn là con trai độc đinh, còn phải trông cậy vào hắn vì Tần gia khai chi tán diệp [2], nào có thể để cho một Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện chặt đứt hương khói trong nhà? Thế là Tần lão gia lập kế khiến con trai mình hiểu lầm Thanh Hàn cấu kết với kẻ khác, Tần Trúc Quân cứ thế mà tin liền giận dữ thay đổi cả tính tình, không chỉ theo ý nguyện của phụ thân hắn cùng một nữ nhân danh môn bái thiên địa thành thân, lại còn chìm đắm hoa thiên tửu địa [3], không ngừng nạp thiếp dưỡng luyến đồng, cuộc sống thối nát đến cực điểm. Cuối cùng, trong một lần say rượu, vì một việc cỏn con vặt vãnh nào đó mà đem Thanh Hàn ra đánh đập, rồi đuổi y khỏi nhà. Kỳ thực, ngày hôm sau lúc tỉnh rượu rồi, hắn cũng sai hạ nhân trong nhà xuất môn tìm kiếm y, nhưng nửa điểm tin tức cũng không thu về được. Một thời gian dài kể từ ngày ấy, phụ thân Tần Trúc Quân ngã bệnh, trước khi nằm xuống lão chẳng đành lòng nhìn con trai độc nhất của mình càng ngày càng buông thả phóng đãng, cuộc sống ngày một sa sút dần. Vậy nên lão đành kể hết mọi chuyện, lệ rơi đầy mặt mà khẩn cầu con trai lão tha thứ. Tần Trúc Quân lo liệu chu đáo hết thảy đại tang cho phụ thân liền thẳng một đường lên kinh thành mong tìm Thanh Hàn trở về, nhưng ai ngờ đâu, ái nhân khi xưa của hắn đã hóa thành linh hồn trôi giạt phương nào, vĩnh viễn lìa bỏ trần thế. Lúc nào cũng vậy, chờ tới khi tuột khỏi tầm tay với mới biết đến thứ gọi là hối hận. Tại sao khi yêu kẻ nào cũng khờ dại như thế? Hoàng Phủ Kỳ nghĩ lại mọi chuyện, đột nhiên hiểu ra rằng bản thân mình thực ra cũng ngu muội dại dột y vậy. Nếu hắn đợi tới lúc mất đi Ly Thu rồi mới biết quý trọng y, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa? Lúc này ái nhân của mình ngay tại trước mắt, hiện giờ không đưa tay nắm lấy thật chặt, kết quả sẽ là hối hận cả đời. Dường như trong phút chốc bừng tỉnh đại ngộ, một dòng ôn nhu dịu dàng chảy xuôi len lỏi đến từng ngóc ngách trong lòng Hoàng Phủ Kỳ hắn. “Hoàng thượng, công tử tỉnh lại rồi.” Tiểu Ngọc đột ngột lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Hoàng Phủ Kỳ. “Tỉnh rồi?” Hoàng Phủ Kỳ mừng rỡ vội vàng đi tới bên giường. Ly Thu mở mắt, không hề chớp một lần nhìn chằm chằm lên trần nhà, giống hệt một thể xác đã không còn linh hồn trú ngụ. “Thu nhi? Thu nhi?” Hoàng Phủ Kỳ chậm rãi nắm lấy bàn tay y, đặt cả vào lòng bàn tay mình mà nắm lại. Ly Thu chầm chậm quay đầu sang nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Kỳ, lẳng lặng mà nói, “Văn An không cần Thu nhi nữa phải không?” “Không phải, Văn An sao lại không cần Thu nhi, tuyệt đối không!” Hoàng Phủ Kỳ hoảng sợ phủ nhận. “Nói dối, Văn An không cần Thu nhi, hắn vứt bỏ Thu nhi, hắn khinh thường Thu nhi thấp hèn. Văn An không cần Thu nhi, đại sư huynh không cần Thu nhi, nương cũng không cần Thu nhi, vì cớ gì mọi người đều ghét bỏ Thu nhi? Là tại Thu nhi không ngoan sao?” Ly Thu nói rồi lại dừng, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Kỳ, tựa như đợi hắn trả lời y, tựa hồ chờ đợi chính mình cho bản thân một đáp án. “Thu nhi, ngươi là Thu nhi của ta, là người Hoàng Phủ Kỳ ta yêu nhất cả đời này, ta sao lại có thể không cần ngươi? Ta muốn ngươi cả quãng đời còn lại đều luôn ở bên ta, không đi đâu cả, chỉ ở trong lòng ta thôi, ngươi muốn cười muốn khóc muốn làm gì cũng được hết!” Ly Thu nhìn Hoàng Phủ Kỳ, vươn cánh tay còn lại tới gần gò má hắn nhẹ nhàng chạm lên, gạt đi hàng nước mắt chẳng biết rơi tự khi nào. “Văn An, sao ngươi lại khóc? Đừng khóc, đừng khóc, Thu nhi không trách ngươi, thật sự không trách ngươi mà..” “Thu nhi, tại sao lần nào ngươi cũng làm ta sợ hãi, ta không muốn mất ngươi, chúng ta mãi mãi ở cùng một chỗ, có được hay không?” Hoàng Phủ Kỳ dùng sức ôm lấy cả người Ly Thu, vùi khuôn mặt vào hõm vai y, chẳng còn khí thế bậc đế vương luôn cao cao tại thượng, chỉ còn lại một nam nhân sợ sẽ mất đi ái nhân trong lòng, tùy hứng tựa con trẻ. Ly Thu không trả lời, thế nhưng đôi bàn tay đã ôm lấy bả vai Hoàng Phủ Kỳ, thật chặt, cảm thụ hơi thở đã quá quen thuộc. Hốc mắt cay cay, y muốn khóc, thế nhưng đã quên mất làm thế nào để nước mắt chảy xuôi. Lẽ nào lệ đã cạn rồi, không còn khóc được nữa hay sao? Y muốn tìm về nước mắt của y, nước mắt không còn khổ đau, là nước mắt của hạnh phúc. Nhưng tại vì sao lại không thể tìm được? “Thu nhi ăn chút cháo được không?” Hoàng Phủ Kỳ ngồi xuống giường, ôm cả thân thể Ly Thu ấn dựa vào lòng mình. “Ừm” Ly Thu thuận theo gật gật đầu, khóe miệng khẽ cong thành một đường nhàn nhạt. Hoàng Phủ Kỳ nhận lấy chiếc bát sứ trên tay Tiểu Ngọc, múc một muỗng nho nhỏ tỉ mỉ thổi nguội bớt mới đưa tới bên miệng Ly Thu. Động tác ấy cứ lặp đi lặp lại mãi, rốt cuộc Ly Thu cũng ăn được phân nửa bát cháo, sắc mặt cũng hồng hào được đôi chút. Buông bát, Hoàng Phủ Kỳ nâng lòng bàn tay áp vào trán Ly Thu, hài lòng mà nói, “Hạ sốt rồi đấy.” Nói xong lại như trước kéo lại chăn cho y, còn quấn mép chăn thật chặt quanh cổ y nữa. “Nóng…” Ly Thu nhíu mày nhỏ giọng kháng nghị. “Đứa nhỏ ngốc, ra nhiều mồ hôi mới mau khỏe.” Hoàng Phủ Kỳ đem cả người lẫn chăn ôm vào lòng. “Nhưng mà cả người dính dính khó chịu lắm.” Ly Thu tiếp tục càu nhàu cãi lại. “Chờ khi nào ngự y cho phép ngươi rời giường, ta tự mình tắm cho ngươi, có được không?” “Sắc lang!” Ly Thu nghe hắn nói chợt bật cười. “Ngươi chẳng phải sớm biết rồi sao?” Hoàng Phủ Kỳ khẽ vuốt tóc Ly Thu đàng hoàng đĩnh đạc thừa nhận. “Văn An, ngươi vẫn là Hoàng đế phải không?” Ly Thu ngơ ngẩn hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi. “Ừ? Đương nhiên rồi, nếu không làm sao chúng ta có thể ngủ ở tẩm cung?” “Vậy vì sao ngươi không xưng trẫm?” “Lúc nào cũng trẫm tới trẫm lui thật phiền, Thu nhi, từ giờ chúng ta sẽ lại như khi trước ở Ly Thu Uyển, có được không?” “Ừm” Ly Thu gật đầu, lại hỏi tiếp, “Vì sao đột nhiên lại đối tốt với ta như thế?” “Trừ bỏ sợ ngươi rời khỏi ta, cái gì ta cũng không sợ nữa.” “Phải có nguyên nhân chứ?” Ly Thu quyết tâm hỏi đến tận cùng. “Ai, sớm muộn cũng phải cho ngươi biết. Chuyện của sư ca ngươi ta đã phái người đi tra xét rồi.” Hoàng Phủ Kỳ liền thuật lại sơ sơ chân tướng sự việc cho Ly Thu nghe. “Ngươi nói là, sau khi sư ca qua đời được một trăm ngày, gã nam nhân kia cũng chết?” Ly Thu không thể tin nổi mở to mắt nhìn hắn. “Ừ.” “Tại sao? Ý ngươi là, người mà hắn yêu từ đầu đến cuối chỉ có một mình sư ca ta? Không có thay lòng đổi dạ? Không hề có trăng quên đèn? Hắn chết là vì sư ca ta sao?” “Đúng rồi, hai người kia đều thật là ngốc.” Hoàng Phủ Kỳ nói rồi, như dùng hết cả sức lực mà ôm Ly Thu càng chặt hơn. “Đúng là ngốc! Nhưng dù sao ta cũng không thể tha thứ cho hắn được. Nếu không phải hắn không tin sư ca thì mọi chuyện cũng sẽ chẳng thành ra như vậy. Cho nên vẫn là hắn hại chết sư ca thôi!” “Lần đầu tiên ta mới biết Thu nhi của ta còn bướng bỉnh như vậy đấy.” “Văn An, ta muốn đi thăm sư ca, đã lâu rồi không đến mộ phần y dọn dẹp thắp nén hương.” Ly Thu xoay đầu sang, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Hoàng Phủ Kỳ. “Được, ta đi cùng ngươi.” “Đừng, ta muốn một mình trò chuyện cùng sư ca.” “Ừ.” Hoàng Phủ Kỳ gỡ xuống miếng ngọc bội ở bên hông, đặt vào lòng bàn tay Ly Thu, “Khối lệnh bài này ngươi giữ đi, chờ khỏi bệnh rồi ngươi muốn đi lúc nào cũng đều được cả.” “Văn An, cảm ơn ngươi.” Ly Thu rút hai tay ở trong chăn ra ngoài, xoay người ôm lấy Hoàng Phủ Kỳ. “Đồ ngốc này, mau đưa tay cho ta bỏ vào chăn!” Hoàng Phủ Kỳ cười cười gỡ cánh tay y ra, cương quyết nhét lại vào trong chăn cuộn lại thật kỹ càng. ——————————– [1] Cẩm y vệ (thủ vệ áo gấm): là một tổ chức được Minh Thái Tổ thành lập năm 1382, được coi là ‘chó săn triều đình’, là cận vệ của vua và chỉ nghe lệnh vua, chuyên đi thăm dò, giám sát quan viên trong triều hoặc làm mật thám, dò la tin tức. (tham khảo Wikipedia) [2] Khai chi tán diệp: dịch thô ra là ‘trổ cành ra lá’, nghĩa là sinh con đẻ cái nối dõi tông đường đó. [3] Hoa thiên tửu địa: đại khái là trời đất chỉ có hoa và rượu, nghĩa là cả ngày chỉ có ôm gái đẹp hoặc trai đẹp uống rượu thôi. From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na