Lính đánh thuê
Chương 6 : Chương 2.2
- Cái gì?
Riyo giật giật cơ mặt, sao cả hệ thống và Addy đều không nhắc nhở cô điều này cơ chứ? Huỷ diệt? Động lực nào cho người dân hành tinh này đặt tên của cô trùng nghĩa với cụm từ đó? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy rất thích ý nghĩa này, một cái tên kỳ lạ và phản diện một chút xem ra vẫn hợp với cô hơn.
Loka tằng hắng một cái, nói:
- Không sao...chỉ là...một cái tên thôi mà! Chúng ta vẫn nên lo chuyện trước mắt là thoát khỏi thành phố, khu vực này tuy đã được dọn sạch, nhưng để tiến ra khỏi thành phố là cả một vấn đề lớn.
Bal gật gật đầu, lén lút nhìn Riyo rồi lại quay sang Loka:
- Đúng! Không thể chỉ dựa vào sức mạnh, phải có chiến thuật mới có thể thuận lợi thoát ra ngoài!
- Thế chẳng hay anh Bal có chiến thuật gì?
Riyo tròn mắt vô tội hỏi, thành công một lần nữa đẩy Bal vào thế ngại ngùng:
- Cái này... không biết cô có ý kiến gì không? Vì người đầu tiên ra ngoài là cô mà...
- Chà! Tôi thì chẳng có kế hoạch gì cả, cứ đánh tới đâu chạy tới đó thôi, cái đó có gọi là chiến thuật không nhỉ?
Riyo lười biếng ngồi phịch xuống vỉa hè, lúng liếng cười nhìn về phía những cửa sổ mở hé trên cao đang âm thầm quan sát cô. Những người còn lại nhất thời rơi vào im lặng sau câu trả lời vô cùng thiếu trách nhiệm của cô. Cuối cùng người mở miệng vẫn là Cocal:
- Cô tự tin có thể một mình ra khỏi thành phố sao?
Cột cao mái tóc bạch kim thành một cái đuôi ngựa, Riyo đứng dậy, vừa phủi mông vừa trả lời:
- Cứ đi sau lưng tôi, có chết cũng là tôi chết trước, các anh lo làm gì!
Rồi không đợi mọi người phản ứng, Riyo đã lấy ra hai khẩu súng trường, guồng chân chạy như bay về phía quảng trường.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Kéo theo một đàn zombie sau lưng, Riyo cùng đám người Loka thành công thoát khỏi thành phố, đi sâu vào khu rừng ngoại ô, xâm nhập trung tâm nghiên cứu Mahadora.
- Nơi này...
Loka bỏ lững câu nói, mắt trân trân nhìn về phía trước.
Đống sắt thép ngổn ngang khổng lồ cắm xuống lòng đất, cây cối xung quanh đổ rạp, héo úa thậm chí một vài cây còn có dấu hiệu cháy đen. Toàn cảnh đổ nát và hoang tàn như thể vừa có một cuộc tấn công quy mô lớn quét qua nơi này. Riyo đã nhảy lên đỉnh của một khối thép rất to , đưa mắt chầm chậm quan sát từng chi tiết một. Đây từng là đặc khu nghiên cứu công trình bí mật của chính phủ Cobahara khu vực phía Nam, nhưng bây giờ xem ra chỉ còn là một mối đe dọa trong mắt chính phủ. Sau khi đã quanh quẩn di chuyển khắp nơi một hồi, cô cẩn thận nhảy xuống một vị trí trống trải giữa đống đổ nát, đưa tay giật mạnh một ống trụ trong suốt may mắn còn nguyên vẹn mắc giữa hỗn tạp kệ tủ bàn ghế đã gãy nát. Đó là một ống trụ dài khoảng một mét, chất liệu khá giống với thủy tinh, bên trong còn sót lại một ít chất dịch màu hồng hồng . Riyo cẩn thận rút một ít chất dịch gửi vào hệ thống, sau đó liền đập bể ống thủy tinh đi. Xa xa Loka và Bal cũng đang lặn ngụp trong đống sắt vụn tìm kiếm manh mối, mặc dù bản thân họ cũng chẳng biết rốt cuộc cô đang muốn tìm kiếm cái gì.
- Riyo! Bên này có một cuốn sổ!
Loka hét lớn về phía Riyo, tay giơ cao một quyển sổ nhỏ đã cháy xén. Riyo cười nhẹ, đạp chân lên một khối thép bên cạnh rồi bay vút lên cao, hoa lệ đáp xuống bên cạnh Loka. Giật lấy cuốn sổ từ tay cậu, cô chầm chậm lật giở từng trang xem xét. Cuốn sổ đã bị cháy mất một góc, nhưng về cơ bản là một quyển sổ ghi chép tay thông thường các công việc lặt vặt của một người mang tên Alice. Riyo lướt nhanh cả cuốn sổ, cuối cùng chỉ dừng lại ở hai đoạn, trong đó một là công việc của ngày 23/7/2987, tức là mười lăm ngày trước đại dịch bùng phát:
"23/7/2987
Chuẩn bị Ultrasure 500ml cho thí nghiệm PX1
Khăn trắng cho giáo sư Ananloor
Quỳnh quang 200gr"
Và hai công việc của ngày 25/7, mười ba ngày trước đại dịch bùng phát:
"25/7/2987
Quỳnh quang 500gr
Ultrasure 400ml
Kiếm tra máy đông lạnh và hệ thống làm mát trong khu C
Khăn trắng cho giáo sư Ananloor"
Sau hai đoạn ghi chú đó phía sau quyển sổ cũng chỉ còn lại giấy trắng. Riyo hơi nhíu mày, Ultrasure? Quỳnh quang? Máy đông lạnh và hệ thống làm mát? Còn cả cái gã giáo sư Ananloor kia tại sao cứ phải là khăn trắng? Hầu như cả quyển sổ ngày nào cũng đều chuẩn bị khăn trắng cho hắn ta. Nếu cô đoán không lầm, cô gái tên Alice này có thể là một trợ lý hoặc nhân viên sai vặt của tay Ananloor được đề cập đến. Quyển sổ bắt đầu từ ngày 3/11/2988, nhưng mãi đến hơn nửa năm sau cô ta mới được quyền chuẩn bị những dụng cụ dùng trong thí nghiệm. Xem ra cô gái này cũng không phải nhân vật to lớn gì, xét cả từ công việc của cô ta cho đến chuyện cuốn sổ tay không ai chú ý thiêu hủy.
Dù vậy Riyo lại đặc biệt hứng thú với cái tên giáo sư Ananloor kia.
Nhét cuốn sổ vào không gian hệ thống. Riyo quay sang hỏi Loka:
- Ultrasure là gì?
Loka im lặng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Chưa từng nghe tới...
- Không sao, cũng không quan trọng lắm, cứ từ từ tìm hiểu. Quan trọng hơn là, cậu có thấy nơi này có gì khác thường không?
Riyo bình thản nhìn ra xung quanh, đồng thời nhảy lên một vị trí cao hơn để dễ quan sát. Loka ngước lên nhìn cô, trán hơi nhăn lại, ngập ngừng nói:
- Ý của cô có phải là...zombie không đuổi theo vào nơi này?
- Thông minh đấy!
Nói rồi, cô nhảy phốc liên tục ra xa, nhanh chóng ra khỏi phạm vi đống đổ nát. Loka và Bal thấy vậy, liền học theo cô đi ra ngoài. Chợt như nhớ ra điều gì, Bal quay đầu ra phía sau, hốt hoảng thốt lên:
- Cocal đâu?
- Anh thậm chí còn không để ý tới đồng đội của mình đấy à? Cậu ta còn đứng ngoài bìa rừng cùng cô gái zombie kia rồi!
Riyo lười biếng nói, lôi ra một chai nước rửa tay cấp tốc, vui vẻ rửa.
- Sao cậu ấy lại đứng ngoài đó! Để tôi ra tìm...
- Zombie không vào được khu vực này!
Riyo cắt ngang lời của Bal trước khi anh kịp quay đầu chạy ra bìa rừng. Cô có chút cảm thấy thật phiền phức, một đường đánh vào đây xem ra cũng rất thuận lợi, chỉ có điều cô gái zombie kia lại gây ra không ít trở ngại. Cô chính là phát hiện ra, cô zombie đó đứng gần con người sẽ đánh lại zombie, nhưng nếu lơ là để cô ta đứng gần zombie thì cô ta lại a lê hấp tấn công ngược lại con người. Đây là điển hình của gió chiều này thuận theo chiều nấy đúng không? Mà quan trọng hơn là, xét theo tốc độ thối rữa hiện tại, không bao lâu nữa cô gái zombie cũng chỉ còn lại một bộ xương khô cót két cót két di động. Điểm này chính là điểm khiến Riyo lưu tâm nhất, vì xét theo nguyên lý zombie do chính cô rút ra sau bao năm chinh chiến, thì về cơ bản loài quái vật zombie này sẽ thối rữa tới một mức nào đó rồi dừng lại, nhưng cô gái zombie kia lại là một trường hợp ngoại lệ. Cô ta không ngừng thối rữa, thậm chí lúc nãy Riyo còn thấy mắt phải của cô ta sắp sửa rớt ra ngoài rồi.
- Điều này có thể là bất lịch sự, nhưng tôi muốn biết lai lịch của cô gái zombie kia, cô ta rất khác với những zombie mà tôi từng gặp?
Riyo nhìn thẳng vào mắt Bal đưa ra câu hỏi, cô nghĩ vẫn nên hỏi thẳng vấn đề trước khi phát sinh ra những việc phiền toái khác. Bal đứng hình một lát, anh cũng biết không nên giấu giếm một người như cô về việc này. Hít vào một hơi thật sâu, anh chậm rãi nói:
- Cô gái đó tên Risa, là bạn gái của Cocal.
- Cái này tôi có thể đoán được. Tiếp nào!
Bal hơi giật giật khóe mắt trước phản ứng quá mức tự nhiên của Riyo, thở dài một hơi, anh chậm chạp bắt đầu câu chuyện:
- Risa là y tá trong bệnh viện Mahadora. Ngày đầu tiên khi đại dịch bùng phát, Risa là một trong số ít những y tá dũng cảm chấp nhận ở lại bệnh viện tiếp tục chiến đấu cứu chữa cho bệnh nhân... Cô cũng biết tình hình lúc đó vô cùng hỗn tạp, cũng chưa ai biết rằng người bị cắn xong sẽ trở thành zombie. Vì thế mà đội ngũ bác sĩ cùng y tá như thường lệ dùng các thủ tục thông thường mà xử lý cho người bị thương. Cho đến khi...
Bal nhắm mắt lại, hơi cúi đầu xuống. Cả Riyo và Loka đều im lặng không nói gì. Cho đến khi anh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục câu chuyện bằng giọng nói có phần run lên:
- Người bị thương đầu tiên tỉnh lại, ngay lập tức biến thành zombie, rồi rất nhanh cả bệnh viện to lớn tràn ngập zombie. Y tá và bác sĩ nhận được lệnh sơ tán khẩn cấp, nhưng vì số lượng người bị thương được đưa vào bệnh viện rất nhiều nên dù có chạy cũng là không kịp. Lúc tôi và Cocal xông được vào bệnh viện, tất cả chỉ còn lại một đống hoang tàn, cùng cơ man zombie du đãng khắp trong hành lang. Cuối cùng, chúng tôi tìm thấy Risa trong một căn phòng chứa dược liệu nằm ở góc khuất cuối tầng ba.
Bal ngừng lại lấy tay vuốt vuốt ngực, nhưng lần này rất nhanh anh liền trở lại:
- ...Trên người cô ấy có rất nhiều vết cào cắn, thậm chí một phần nào đó đã biến thành zombie, nhưng kỳ lạ là cô ấy vẫn giữ được ý thức. Cocal rất yêu Risa, anh ấy sẽ không bỏ cô ấy lại, mà bản thân tôi không hiểu tại sao luôn có một dự cảm rằng Risa sẽ không biến thành một con quái vật chỉ biết giết chóc và ăn thịt người như lũ quái vật kia. Thế là bằng một cách rất tự nhiên, ba người chúng tôi gom thành một đội nương tựa vào nhau trốn đến căn biệt thự kia.
- Cô ấy có nói lí do tại sao cô ấy không biết thành zombie không? Hoặc trong quá trình sau khi bị cào cắn cô ấy đã làm gì?
Riyo ngay lập tức đưa ra câu hỏi, cô biết manh mối quan trọng mà cô cần đang nằm trong câu trả lời của Bal.
- Chuyện này...
Bal chau mày suy nghĩ một chút, đôi mắt tím của anh có phần sẫm đi, xung quanh cây cối đang đứng yên bỗng xào xạt vì một trận gió lướt ngang. Cuối cùng Bal ngập ngừng nói:
- Lúc chúng tôi hỏi về những vết thương trên người cô ấy, cô ấy có nói sau khi bị cào cắn liền trốn vào phòng dược liệu. Vì vết thương rất đau nên liên tục dùng thuốc tê, sau đó cảm thấy rất khó chịu nên cô ấy uống thêm rất nhiều kháng sinh và tự tiêm thuốc ngủ cho bản thân. À, lúc chuẩn bị thoát ra cô ấy còn nhờ chúng tôi lấy thêm một ít thuốc tê, kháng sinh và thuốc ngủ phòng trường hợp bất trắc nữa.
Riyo lại rơi vào im lặng. Vẫn chưa đúng. Đáp án cô cần không đơn giản thể này. Thuốc tê, kháng sinh và thuốc ngủ có lẽ cũng có góp phần vào lí do khiến cô ta trở nên như vậy, nhưng cùng lắm là trì hoãn việc biến thành zombie. Những người bị thương khác khi vừa được đưa vào bệnh viện chắc chắn cũng phải được chích thuốc tê và uống kháng sinh. Trong trạng thái họ co giật biến hình cũng có thể tiêm thêm thuốc ngủ, nhưng lại không hề có triệu chứng kỳ lạ như cô ta...
- Loka, ở nơi này ban đêm, các người thắp sáng bằng đèn gì?
Loka hơi giật mình trước câu hỏi của Riyo, cậu trả lời theo quán tính:
- Đèn quỳnh quang.
- Bal, lúc các anh bước vào phòng dược liệu cứu Risa, đèn có sáng không?
Ánh mắt sắc bén của Riyo dồn lên người Bal khiến anh hơi thẫn thờ. Ngại ngùng trước phản ứng của mình, Bal cúi đầu nhìn xuống đất suy nghĩ. Gió trong rừng có dấu hiệu ngày càng hung dữ, cuốn không ít phế liệu nhỏ trong đống đổ nát bay ra xa. Riyo vẫn không rời mắt khỏi Bal , kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Sau một hồi suy nghĩ, anh cũng ngẩng đầu lên, giọng chắc nịch:
- Không, lúc bước vào cả phòng tối om, tôi có đưa tay bật thử nhưng cũng không thấy đèn sáng...
Riyo mỉm cười. Phụ họa theo nụ cười cô là tiếng gió lùa qua khe trống của những vách tường thép còn sót lại, tiếng gió như tiếng rít, tiếng tru của bầy sói hoang háo đói đang chực chờ xông tới gặm nhắm ba người. Riyo xoay lưng về phía Loka và Bal, ngước mắt nhìn lên bầu trời đỏ rực bên trên, thì thầm:
- Đèn quỳnh quang vỡ rồi!
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
73 chương
102 chương
26 chương
60 chương
8 chương