Lính đánh thuê

Chương 2 : Chương 1.2

– Cô là ai? Riyo nhướng mày, lơ đãng vòng tay ra sau treo côn khúc lên lưng: – Các người không có câu hỏi nào khác cho người vừa phá vòng vây giúp mình sao? Đôi mắt to sắc bén như mắt phượng hoàng của Riyo chiếu thẳng vào cặp mắt ti hí của cậu mập mạp. Mặt cậu ta co quắp, đám con gái phía sau vốn co cụm lại có phần giãn ra, thậm chí vài người phóng ra ánh mắt không kiên nhẫn. Một cậu thanh niên có mái tóc đen và làn da trắng xám khác lạ lên tiếng: – Xin lỗi cô, cậu ấy chỉ là quá lo lắng, chúng tôi đã ở đây từ khi tận thế bắt đầu, không biết bây giờ bên ngoài như thế nào… Không đợi cậu ta nói hết câu, Riyo xoay người, bỏ lại mấy chữ: – Tự mà tìm hiểu! Rồi trong khoảnh khắc họ còn chưa kịp phản ứng, cô đã giẫm chân lên lan can, nhảy xuống sân trường. --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----- Riyo tìm thấy một chiếc xe rất “ngon” trong nhà xe của trường Đại học sau khi đi một vòng trường và bổ đầu “vài” zombie. Mở khóa xe đối với cô chỉ là vấn đề nhỏ hơn con muỗi, xe của hành tinh này còn tiện nghi và tinh xảo hơn xe của Trái Đất gấp trăm lần, dĩ nhiên đừng mang ra so sánh với Cyclone! Phom dáng của xe cũng tương tự như xe trên Địa cầu, có điều thân xe dài hơn, cũng dễ hiểu thôi khi người Saman có đôi chân dài đến thế. Xe không có vô lăng, chỉ có hệ thống bản đồ định vị, một loạt nút bấm sáng loáng cùng một mảng hình vuông bọc nhung chắc là dùng để điều khiển bằng giọng nói. Riyo khoan khoái ngồi trong xe, hô vào hình vuông kia: – Mahadora. Dĩ nhiên Riyo không biết tiếng hành tinh này, nhưng hệ thống dịch rất chuẩn xác, cô chỉ việc đọc đúng chữ mà hệ thống hiển thị, việc còn lại cô không quan tâm. – Sao lại đi Mahadora? Giọng nói trầm ấm quen thuộc của Addy bất thình lình vang lên. Riyo mở búi tóc, lười biếng trả lời: – Trên thông tin nói ở đó có Samma. Vòng tay rơi vào im lặng, xe vẫn chạy bon bon trên đường lớn, Riyo cố tình bật nhạc thật to để không nghe tiếng gào rú của zombie đuổi theo. Nhưng được một chút thì cô lờ mờ nghe được tiếng Addy nói gì đó, liền vặn nhỏ volume hỏi lại lần nữa. – Anh nói, em vì mấy bộ quần áo mà thay đổi cả lộ trình sao? Riyo cười hì hì: – Không phải anh kêu em tới đây du lịch tiện tay giải quyết hợp đồng với hành tinh này sao? Bên kia truyền đến tiếng thở dài, rồi cả tiếng lách cách của muỗng đĩa đánh rơi. Giọng Addy lớn nhỏ khác thường vì di chuyển, nhưng sự nuông chiều cùng răn đe trong đó không giấu đi đâu được: – Được rồi, em muốn sao cũng được! Nhưng chú ý an toàn của em! Riyo cười vang rồi ngả người nằm xuống, trần xe được hiệu chỉnh mô phỏng bầu trời đêm với muôn ngàn tinh tú. Riyo mơ màng chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ cô mơ hồ nhìn thấy một chòm sao trên bầu trời kia sáng rực lên. Chòm sao đó tương tự như Cyclone… --- ------ ------ ------ ------- Tiếng còi xe inh ỏi kéo Riyo từ giấc mơ bơi giữa hồ kem dâu tỉnh lại. Vừa dụi mắt ngồi dậy, đèn pha sáng trưng đập vào mặt cô. Bực tức bật chế độ hạn chế ánh sáng tiếp cận của xe, cô nheo mắt nhìn ra bên ngoài. Nơi đây tương tự như đường cao tốc ở Trái Đất, chỉ có điều lúc này phía trước rất hỗn độn, cô có thể nhìn thấy bóng của một đám đàn ông Saman có vẻ như đang tranh chấp rất quyết liệt bên phải, cùng hàng loạt xe – cứ tạm gọi là ô tô đi – kẹt cứng bên trái và phía trước mũi xe cô. Ngồi ngay ngắn lại trên ghế, ngón tay cô thoăn thoắt chọn chế độ viễn thị, trên màn hình xe ngay lập tức hiện ra hình ảnh một đầu xe tương tự như container nát bét, cùng một chiếc xe khác giông giống như xe buýt đã gãy ra làm đôi, cả hai chiếc xe khổng lồ chắn ngang mặt đường. Mà thú vị nhất chính là thứ mà Riyo mờ mờ nhìn thấy từ nơi rất xa trong màn hình: Một đàn zombie! Riyo gõ gõ vào chiếc vòng: – Addy, Addy! – Sao thế? Giọng nói khàn khàn của Addy tố cáo rõ ràng anh vừa bị cô lôi ra từ giấc ngủ, Riyo mỉm cười, giọng nói cũng có phần mềm mại hơn: – Xe em bị kẹt lại sau vụ tai nạn phía trước, mà xa xa kia có đàn zombie số lượng hơn 1000 con đang tiến lại đây. Đi hay ở? Bên ngoài tiếng còi xe ngày càng dày đặc, dường như bọn họ hoàn toàn không nhận ra hành động này gọi mời đến mức nào. Addy im lặng một lát, cuối cùng cũng trả lời: – Đi! Nhưng vượt qua khỏi đàn zombie thì chờ. Anh nghĩ em hiểu ý của anh? Riyo cười thật sâu, gật gật đầu: – Em hiểu! Riyo bỏ xe chạy bộ, người xung quanh liên tục bắn ra ánh mắt quái dị pha chút sợ hãi mỗi khi cô chạy ngang qua. Cô không quan tâm. Tổng thống hoặc một chức vị nào đó tương tự của vương quốc Cobahara này đã gọi cho tổ chức của cô, ký một hợp đồng giải cứu vương quốc của ông ta, đồng thời ông ta sẽ thuyết phục các quốc gia khác đồng ý tiếp nhận hợp đồng giải cứu hành tinh Saman. Mọi chi tiết thủ tục đều do Addy tiến hành, cô chỉ có một việc là đến đây và giải quyết vấn đề họ không giải quyết được: Zombie, quái vật và bất kỳ thứ có thể động đậy nào liên quan đến nguyên nhân dẫn đến tận thế. Nhưng còn có một vấn đề khác mà cô cần để tâm, tổng thống Cobahara ký hợp đồng với Addy là chuyện của 10 năm sau, khi mà vương quốc của ông ta và hành tinh Saman chỉ còn thoi thóp chờ ngày tận diệt. Còn bây giờ cô đang ở Cobahara 10 năm trước, hợp đồng cần được ký lại, cô phải đồng thời làm hai việc mà nghe qua dường như chúng đối chọi với nhau: Cứu người nhưng vẫn để đại dịch zombie đủ uy hiếp, nếu không, cho dù cô có gặp được tổng thống, chưa chắc ông ta sẽ ký hợp đồng. Riyo chạy như bay trên đường lớn, tốc độ chạy cơ bản của người hành tinh này rất đáng ngạc nhiên, điều này làm cơ thể cô bắt đầu dâng lên một khối cảm giác hào hứng và mong chờ. Cô hiểu Addy bảo cô chờ cái gì. Chờ kẻ mạnh. Nguyên tắc từ trước đến nay của tổ chức là như vậy. Không có nơi nào trui rèn ra anh hùng tốt hơn một thế giới đang đếm ngược đến ngày tận diệt. Huống chi rất lâu rồi, tổ chức của cô chưa kết nạp thêm chiến binh mới. Đàn zombie đã nằm trong tầm mắt cô, bọn chúng rất đông và có trật tự, như thể có một chỉ huy đang đứng đằng sau dốc lòng điều khiển. “Zombie trí tuệ?” – Riyo lẩm bẩm. Cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm giọng nói của Addy lại vang lên: – Theo lịch sử, sau trận đánh tại đây hôm nay sẽ xuất hiện một vài anh hùng thời kỳ sau. Em vẫn nên bỏ qua thì hơn, đừng ngứa ngáy tay chân rồi gây ra thay đổi lớn trong lịch sử… – Addy à, anh có thương em không? Riyo phun ra câu nói bằng giọng mũi hết sức đáng thương. Nhưng dường như nó không có tác dụng như mong đợi, Addy gằn giọng: – Không thương gì hết! Em mau nhảy qua khỏi đàn zombie, lên phía trên đứng chờ, ngoan ngoãn làm theo thì có khi anh thương em! Cô tức giận dậm chân mấy cái, Addy được lắm, xem lần này về cô sẽ bẻ tay bẻ chân anh như thế nào! Dù tức giận là vậy, nhưng Riyo vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Addy, cô chạy nhanh lấy đà từ xa, khi khoảng cách với đàn zombie chỉ còn bằng hai lần cánh tay vươn ra, cô đột ngột dậm chân xuống đường thật mạnh, cả cơ thể bay vọt lên cao như một mũi tên vừa ra khỏi nỏ. Cơ thể cô thoát khỏi quy tắc trọng lực, xé gió bay qua hàng trăm mái đầu zombie phía dưới, một vài con nhận ra con mồi mà chúng nhăm nhe bỗng dưng biến mất liền giận dữ gầm lên. Riyo khịt mũi, chỉ là bay ngang qua vẫn không chịu nổi mùi thối rữa của lũ sinh vật biến dị này. Tiện tay, cô lấy ra cung tên, bắn vào đầu vài con zombie bên dưới, ngay lập tức, Addy giận dữ gào lên từ chiếc vòng tay: – RIYO!!! Riyo lè lưỡi, hoàn thành công đoạn nhảy qua khỏi đàn zombie, vừa tiếp đất liền guồng chân chạy như bay. Cô không ngoảnh đầu ra sau xem phản ứng của đám zombie như thế nào, càng không tốn thời gian trả lời lại Addy, tốc độ chạy của cô so với người Saman còn nhanh hơn gấp chục lần, chưa đầy 5 phút, không khí xung quanh lại trở về yên tĩnh và thanh sạch. Chạy thêm 10 phút, cô mới dừng chân, thở hắt ra rồi gõ gõ vào vòng tay: – Cho em một chiếc xe! Addy chẳng nói chẳng rằng, chiếc nhẫn từ khi Riyo đặt chân lên hành tinh này vẫn im lìm bỗng dưng phát sáng, viên ngọc nhỏ xíu đính trên mặt nhẫn tạo ra một luồng sáng to lớn chiếu xuống mặt đường phía trước. Khi luồng sáng biến mất, một chiếc xe giống y như chiếc cô tìm được trong garage trường học đã nằm trên mặt đường, như thể việc nó tồn tại là một việc rất hiển nhiên, như thể nó đã ở đó từ rất lâu rồi. Mặt Riyo cũng không có một tia ngạc nhiên nào, cô nhẹ nhàng mở cửa xe đưa người vào trong. Cấu tạo bên trong cũng không sai biệt, chỉ có điều xuất hiện thêm một cánh cửa sau lưng ghế trước, chia không gian bên trong ra làm hai. Cô không thắc mắc, trực tiếp nói vào mảng hình vuông: – Mahadora, 10km/h. Xe lăn bánh chậm chạp, Riyo ngã người nằm xuống, cô lại nhìn lên bầu trời sao nhân tạo trên trần xe, vừa vui vẻ tận hưởng đêm tối ở một hành tinh xa lạ, vừa thầm mong chờ kẻ sống sót…