Linh Chu
Chương 550
Không sai, không sai, Yêu Ma Chi Tử, thật sự to gan lớn mật. Chẳng lẽ ngay cả Thánh Bia mà hắn cũng dám hạ thủ? Nếu không như thế thì làm sao mà Thánh Bia đều bị chọc giận?
Trước mắt là một cảnh tượng thiên địa hủy diệt, hồ nước khô cạn nứt nẻ, núi non sụp đổ, thật giống như muốn lan ra khắp cả thế giới.
Một số người tâm trí không kiên định đều đã run rẩy quì ở trên mặt đất, tưởng Phong Phi Vân chọc giận Thánh Bia làm Thánh Bia giáng xuống tai ách, muốn hủy diệt thế giới.
Thánh Bia cao ba mươi ba trượng, giống như ngọn núi đã bay đi, lao về hướng phương xa, đúng là phương hướng đến núi Bán Đạp Sơn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Sau một khắc, Thánh Bia rơi xuống trên Bán Đạp Sơn, trấn áp Thi Tà trên Bán Đạp Sơn, làm toàn bộ bọn chúng đều phủ phục trên mặt đất.
Một tòa Tế Đàn từ thuở xa xưa trên đỉnh núi kia trực tiếp bay lên, muôn vàn khối đá lớn đều kiên quyết bay dựng lên, bay đến trên đỉnh Thánh Bia, đặt trên vào trong cái hố to của Địa Cực Cổ Trận Đài.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Thánh Bia rơi trên Bán Đạp Sơn, cả vùng núi cao đều rung chuyển theo. Một vết nứt thật lớn hé ra từ đỉnh núi, vết nứt như con Trát Long bò loằng ngoằng về hướng dưới chân núi.
Lực lượng thật lớn này đánh vào khiến cho Bán Đạp Sơn đều vỡ vụn làm xuất hiện một khe sâu.
Tế Đàn từ thuở xa xưa bay lên từ trong Hoàng Sa, muôn vàn tảng đá lớn đều rơi xuống hố to trên đỉnh Thánh Bia. Chúng lăn lăn bên trên bề mặt làm phát ra âm thanh cọ xát rất lớn, ở ngoài ngàn dặm đều có thể nghe được.
- Ong ong!
Đỉnh núi Bán Đạp Sơn tỏa ra vầng sáng lóng lánh trong suốt, tựa như một chiếc đèn thần trong thiên địa, nó chiếu sáng cả một vùng xứ sở.
Tế Đàn từ thuở xa xưa ở trên đỉnh Thánh Bia, sau khi hoạt động một canh giờ liền lại lần nữa bay lên, hướng về phía nam xa xa mà bay đi, thật giống như đã bị lực lượng nào đó dẫn dắt, một mực bay đến trung tâm quận Tam Thánh.
Đúng là phương hướng Di chỉ Thượng Cổ, Vũ Hóa Mộ Nguyên.
Có cường giả tuyệt đỉnh, tầm mắt nhìn hết mọi thứ trong mấy ngàn dặm, đã thấy được Thánh Bia và Tế Đàn đều lọt vào trong Vũ Hóa Mộ Nguyên.
Vũ Hóa Mộ Nguyên có một tòa băng cung xuất thế, trôi nổi trên trời cao, Thánh Bia và Tế Đàn liền bay đến trong băng cung, rồi cùng băng cung lại lần nữa chìm vào trong Mộ Nguyên.
Một màn này, khiến những tu sĩ và Tầm Bảo Sư đang thăm dò tại Vũ Hóa Mộ Nguyên đều kinh ngạc. Ai nấy đều bắt đầu khai quật vào sâu trong lòng đất, rốt cuộc bọn họ có cảm giác sẽ đào được một đại bí mật làm kinh động thế gian.
Đương nhiên, đây đều là chuyện phát sinh ở ngoài ngàn dặm.
...
...
Thánh Hồ khô cạn, trong khi nứt ra có Hỏa Diễm phun ra. Hai quả núi cao sụp đổ, đá lăn ngang dọc, cây cổ thụ đều biến thành tro bụi, đúng là một cảnh tượng thiên địa bị hủy diệt.
Chỉ có Phong Phi Vân đi ra từ bên trong, lòng vẫn còn sợ hãi mà nhìn bầu trời phía nam, trong lòng đang suy đoán Thánh Bia rốt cuộc bay đến nơi nào đây?
- Vù!
Phong Phi Vân lấy ra một khối Thiết Bài màu đen kia, chỉ thấy trên Thiết Bài có ánh sáng mê hoặc lưu động, có những hình ảnh mọi người đều hiện ra trên Thiết Bài, đều chỉ có to như đầu ngón tay.
Sau khi đi ra từ vầng sáng bảo vệ Thánh Bia, Thiết Bài này cũng nhận được sự kích thích của Thánh Bia nên xảy ra một chút biến hóa, hoặc là nói Thánh Bia tự dành cho nó một lực lượng nào đó, khiến cho một khối Thiết Bài nặng mười vạn cân trở nên không giống với trước kia.
Vậy thì bóng người như thế nào sẽ được khắc ghi vào trên Thiết Bài ?
Phong Phi Vân đã nhận ra vài bóng người trên Thiết Bài. Có Long Khương Linh, có công chúa La Phù, có Tử Ngọ, có Phật Tàm Tử... Đều là những vị tiên hiền đang lưu danh trên Thánh Bia, là những đệ nhất nhân trong mỗi một cảnh giới của nhân loại.
Bọn họ không phải đã lưu lại một tia linh hồn trên Thánh Bia, hiện tại làm thế nào mà xuất hiện ở trên một khối Thiết Bài này ?
Ánh mắt của Phong Phi Vân gắt gao nhìn chăm chú bóng người nho nhỏ trên Thiết Bài, trong lòng nảy ra một sự tưởng tượng can đảm:
- Chẳng lẽ Thiết Bài nho nhỏ này mới thật sự là Thánh Bia, mà một quả núi và Tế Đàn kia cũng chỉ là Địa Cực Truyền Tống Cổ Trận Đài đã truyền tống Thánh Bia đến nơi này ?
- Hẳn là... Hẳn là không có khả năng đi!
Phong Phi Vân cảm giác có hơi khó có thể tin nổi. Nếu như thật sự đúng như suy nghĩ ở trong lòng mình, như vậy một khối Thánh Bia này lại có tác dụng gì, lại là Linh Bảo của người phương nào ?
- Sư thúc, ngươi vẫn chưa chết a! Ha ha, ta đã biết rõ sư thúc ngươi sẽ không chết ở trong tay Xú bà nương kia...
Một người cường tráng mặt mày râu ria xồm xoàm, mang theo một cây phương thiên họa kích to như miệng bát đang cười lớn chạy lại đây.
Đúng là Vương Mãnh!
Phong Phi Vân thu Thiết Bài đen nhánh lại, chờ sau này có thời gian thì lại từ từ nghiên cứu. Hắn cười nói:
- Ngươi nói là chỗ nào có Xú bà nương vậy?
- Còn không phải tiện nhân công chúa La Phù kia. Rõ ràng là sư thúc ngươi đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, trở thành thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều. Cũng không nghĩ cuối cùng người lưu danh Thánh Bia lại là nàng, thật sự là tức chết ta. Nếu không phải ta không đánh thắng được nàng, thì dứt khoát phải bắt giữ nàng, trói nàng vào trên cây, để cho sư thúc ngươi trừng phạt nàng ta một chút.
Vương Mãnh tức tối đến phẫn nộ.
- Khụ khụ!
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, cười nói:
- Người ta chính là công chúa điện hạ, ngươi nói chuyện với người khác phải cẩn thận một chút. Nếu như lời này truyền tới trong tai người để tâm thì sẽ rơi đầu.
Vương Mãnh vốn là cường đạo Thanh Phong Lĩnh, khi nói chuyện tự nhiên là miệng đầy lời lẽ đạo tặc. Đừng nói là công chúa La Phù, coi như là tứ đại thần phi thì hắn cũng dám mắng to một câu, "con mẹ nó chứ."
- Sư thúc, tâm trạng ngươi cũng thật tốt quá. Công chúa La Phù tiện nhân kia, cướp đi cơ hội của ngươi để lưu danh trên Thánh Bia, nếu như ta đủ sức thì hiện tại dứt khoát phải đi Thần Đô, bắt nàng từ trong phủ đệ Công Chúa, nện dừ tử hai bàn tay, sau đó ném lên giường lò, cưỡi nàng một trận khiến cho nàng kêu cha gọi mẹ, không xuống giường được. Tránh nàng làm ra vẻ Thiên Vương lão tử, nhìn thấy là lão tử cũng rất tức giận.
Vương Mãnh thấy Phong Phi Vân cho là không đáng nói tới nên nghiến răng nghiến lợi thay.
- Không sao, không sao!
Trên mặt Phong Phi Vân vẫn giữ nụ cười. Hiện tại chỉ sợ người trong thiên hạ đều đang cười nhạo hắn may áo cưới cho người khác, bỗng nhiên đánh mất cơ hội lưu danh Thánh Bia.
Nhưng mà cũng chỉ có Phong Phi Vân và công chúa La Phù mới hiểu được tình huống chân thực của việc lưu danh Thánh Bia, cái này cũng không phải chuyện gì tốt a!
Phong Phi Vân hỏi:
- Tô Quân và Kỷ cô nương, bọn họ đi đâu ?
- Bọn họ đã đánh xe rời khỏi đây, còn về phần đi nơi nào liền không rõ ràng lắm.
Vương Mãnh chất phác cười một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
85 chương
220 chương
1156 chương
55 chương
138 chương
116 chương
171 chương