Linh Chu
Chương 521
Các ngươi rất thức thời.
Phong Phi Vân nói.
- Trước mặt yêu ma chi tử, chúng ta chỉ là hạng vô danh, tự nhiên phải thức thời mới có thể sống lâu.
Đàm Thiên, La Hoành, Diêu Kính Việt ba tên đệ tử chữ địa, mặt mỉm cười, lại lui ra tránh xa Phong Phi Vân, đám đệ tử chữ huyền cũng lui theo.
- Đồ đần, mắc lừa!
Trong lòng Tô Huyết cuồng hô, nhưng mà thi độc trong người lại mạnh hơn, căn bản không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, hy vọng có thể khiến cho hắn cảnh giác.
Nhưng mà hỗn đản này dường như không biết, đang thờ ơ.
Phong Phi Vân tự nhiên nhìn thấy ánh mắt Tô Huyết, nhưng mà hắn vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, trên mặt còn mang theo nụ cười, bộ dáng bất cần đời.
Bộ dáng của hắn như vậy làm cho Tô Huyết có cảm giác tức điên lên. Ngu ngốc ah! Ngu ngốc!
Oanh!
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Diêu Kính Việt, Đàm Thiên, La Hoành ba người xuất thủ tước, đồng thời phát động công kích vào Phong Phi Vân.
Bọn họ chri cách Phong Phi Vân chưa đủ ba bước, vốn định chạy ra khỏi miếu mới đột ngột ra tay, quả thật là công kích như sấm sét.
Vừa ra tay, qua trong giây lát đã tới trước mặt Phong Phi Vân, công kích như thạch phá thiên kinh.
Băng thi cùng huyết thi, còn có Đàm Thiên tế ra lão thi ngàn năm cũng đồng thời công kích Phong Phi Vân, hung mãnh đến cực điểm, muốn đánh cho Phong Phi Vân trở tay không kịp, lập tức trấn áp hắn.
Mười bảy tên đệ tử chữ huyền đồng thời thúc dục trấn hồn phù lục màu tím, ánh sáng tím đầy trời, cũng không biết đánh ra bao nhiêu đạo phù văn.
- Phong Phi Vân, ngươi thực nghĩ rằng mạnh hơn chúng ta, chúng ta sẽ sợ ngươi? Ngươi chỉ là quái vật người không ra người, yêu không phải yêu mà thôi, ha ha!
- Hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Diêu Kính Việt đâm ra một kiếm, kiếm gỗ đào bộc phát, trực tiếp đâm thủng tim Phong Phi Vân, hắn cười như điên, thì ra yêu ma chi tử không gì hơn thế này.
Nhưng mà nụ cười của hắn cứng đờ, trong tay có một loại cảm giác không có lực!
Một kiếm này chỉ đâm vào cái bóng của Phong Phi Vân mà thôi.
Phong Phi Vân lại đi đâu?
Tốc độ nhanh như vậy?
- Thật sự là ngu xuẩn, ngươi cho rằng có thể dễ dàng lừa gạt ta như vậy sao?
Giọng của Phong Phi Vân vang lên sau lưng hắn, mang theo giọng mỉa mai, Diêu Kính Việt lưng phát lạnh, cảm giác sát ý xuất hiện sau lưng, muốn rút kiếm công kích phía sau, nhưng mà thân thể như lâm vào vũng bùn, động tác chậm chạp đến cực điểm.
Lực lượng rung trời chuyển đất đánh tới.
Bành!
Lưng Diêu Kính Việt như tao ngộ thần sơn công kích, thân thể trực tiếp cắt thành hai đoạn, đồng thời bay ra ngoài, rơi vào đống tuyết.
Nửa thân trên còn chưa chết, con mắt nhìn qua nửa đoạn thân thể khác của mình, hai chân vẫn đang co rúm. Loại cảm giác này làm cho hắn phát điên, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai mắt tối sầm, chết đi.
Phốc!
Phong Phi Vân điểm ra ba chỉ liên tiếp, ba đạo hào quang bay ra, đánh chết ba tên đệ tử chữ huyền, một chỉ này đâm xuyên qua ngực của đám đệ tử kia.
Huyết thi công kích lần nữa, mặt đất dưới chân của huyết thi có máu tươi nhuộm đỏ, đạp lên đá vụn lao thẳng công kích Phong Phi Vân.
Diêu Kính Việt đã chết, huyết thi cuồng bạo, vô tận thi khí tràn ngập cả cổ miếu.
Trong cổ miếu này đã sớm có ấn ký đại hiền lưu lại, bị một lực lượng cổ xưa thủ hộ, vĩnh hằng không phá, tiêu diệt chiến uy này trong vô hình.
Nhưng chỉ có một ít cây cột và cửa sổ mục nát hư hỏng, chủ thể chính thức vẫn hoàn hảo không có bị gì.
Oanh!
Một tiếng đao minh.
Phong Phi Vân tế cự đao ra, hoành trước mặt, một đao âm vang, long ảnh trong đao hiện ra, đánh huyết thi bay ra ngoài.
Một thi cốt máu tươi đầm đìa bay ra, một nửa thân thể huyết thi bị chém nát, tính cả cánh tay phải và bả vai của nó, thân thể bị chia lìa.
Răng rắc!
Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra bốn mươi đạo linh quang, ngưng tụ thành một cây Tru Thiên Hám Tiên Chuy, một lực lượng mênh mông cổ lão áp xuống, trực tiếp trấn áp rung động trong người huyết thi, cuối cùng nó bị phá thành mảnh nhỏ.
Đây chính là chiến thi có tu vị tương đương với Thiên Mệnh nhất trọng, lại bị người ta làm tổn hại triệt để, một chiến thi cường đại như thế, giá trị còn cao hơn đệ tử chữ địa như Diêu Kính Việt nhiều lắm.
- Phong Phi Vân, lần này ngươi xông đại họa rồi.
Một đêu tử áo tím chữ huyển chỉ vào Phong Phi Vân, bờ môi hơi rung rung.
Phốc!
Một ánh đao hình rồng bay qua, kết thúc tính mạng của tên đệ tử này, trên thi thể xuất hiện vết đao to, bị chém thành hai nữa.
Toàn trường nghẹn ngào, Phong Phi Vân này khác xa những đối thủ trong dĩ vãng của bọn họ, tên này quả thật là cuồng đồ không sợ trời không sợ đất, nghe qua tục danh của Tử Minh thi động lại không sợ chút nào, chiếu giết không tha.
Nếu là dĩ vãng, cho dù địch nhân cường đại cỡ nào, chỉ sợ cũng đã bị bốn chữ "Tử Minh thi động" làm sợ hãi.
- Phong Phi Vân, vì một nữ nhân, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, ngươi có bản lãnh đó sao?
Giọng của La Hoành phát lạnh, băng thi đứng sau hắn giống như lão quỷ vậy.
- Các ngươi động tới nàng, chính là tử tội, đừng nói là Tử Minh thi động, cho dù là người Phổ Đà sơn, Âm Dương Lưỡng Giới Sơn thì ta cũng giết không tha.
Lại điểm ra một chỉ, một đạo hỏa diễm bay ra, xuyên thấu qua thân thể hai chiến thi, thi thể bốc cháy, thi khí tỏa ra ngoài.
Đệ tử Tử Minh thi động đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại đồng thời ra tay, thuật pháp và bảo khí như bao phủ bầu trời đập vào Phong Phi Vân.
Tô Huyết đã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nàng thật sự không rõ, Phong Phi Vân là gia hỏa tội ác tày trời đang chơi bịp bợm gì, không ngờ vì nàng mà đắc tội cả Tử Minh thi động.
Hắn có âm mưu gì?
Đám đệ tử Tử Minh thi động này đều là tinh anh vạn người có một, đồng thời ra tay, những thuật pháp và bảo khí này có thể đánh chết Thiên Mệnh nhất trọng.
Phong Phi Vân duỗi ra một bàn tay, trong bàn tay ngưng tụ bảy bức bản đồ, miểu quỷ ban chỉ xoay tròn thật nhanh, một đạo linh khí bàn bạc tỏa ra ngoài, chấn vỡ hơn mười kiện bảo khí, những thuật pháp này phai mờ đi.
Phốc, phốc, phốc...
Có năm vị đệ tử chữ huyền không ngăn cản nổi hung uy bực này, huyết dịch trong người bành trướng, thân hình nứt ra, lập tức tan xác.
Còn có bảy chiến thi bị lực lượng linh khí nghiền nát, hóa thành thi cốt trên đất.
Đám đệ tử Tử Minh thi động còn lại huyết khí sôi trào, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu.
- Là linh khí!
Đàm Thiên nhìn thấy miểu quỷ ban chỉ trên ngón tay cái của Phong Phi Vân thì kinh hãi.
Uy thế của linh khí không thể ngăn cản, đám đệ tử Tử Minh thi động đệ tử sinh ra thoái ý, giống nhau chó nhà có tang, định chạy ra ngoài.
Phong Phi Vân vận chuyển Luân Hồi Tật Tốc, lập tức xuât hiện ở cửa lớn, giống như môn thần, duỗi hai tay ra đè vào vai của hai tên đệ tử áo tím, lực lượng đáng sợ xuất hiện từ tay của hắn.
Đều là chín ngưu chi lực, có hư ảnh chín đầu kỳ ngưu hiện ra trên cánh tay của Phong Phi Vân.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
85 chương
220 chương
1156 chương
55 chương
138 chương
116 chương
171 chương