Linh Chu
Chương 472
Chúng đệ tử Vạn Tượng Tháp đều giận dữ, vậy mà lấy hai địch một, nhưng còn chưa kịp trách móc bên tai đã truyền đến hai tiếng huyết nhục nổ tung.
Ma thương trong tay hai tên đệ tử Tà Tông kia bị lực lượng Nguyệt Luân
Thiên Nhãn đứt đoạn, thân thể bị xuyên thủng, từ giữa không trung rơi xuống, lúc rơi xuống trên mặt đất liền chỉ còn lại có hai cái áo đen nhuốm máu.
Hai gã đỉnh tiêm cường giả còn chưa tới được trước mặt Kỷ Phong đã thân tử đạo tiêu.
Trong tốc độ ánh sáng, Sâm La Điện đệ tam điện liền có ba gã cao thủ chết tại chỗ.
Mấy ngàn người ở đây đều không kịp phản ứng, sau khi qua trọn ba lượt hô hấp mới có người nhịn không được thét lên.
Toàn trường sôi trào!
Kỷ Phong chiến lực quả thực quá nghịch thiên, đánh cho Tà Tông phải nghẹn ngào, thật sự là quá mức lấy lại mặt mũi cho Vạn Tượng Tháp rồi!
Thân ảnh thiếu niên Vạn Tượng Tháp giờ phút này, đã khắc thật sâu vào trong đầu đệ tử Tà Tông, không thể xóa nhòa.
- Chiêu số của ngươi ta đã thấy rõ, Thái Thanh Bát Trận Đồ và Nguyệt
Luân Thiên Nhãn là chỗ dựa lớn nhất của ngươi. Người khác không ngăn được hai thứ linh thông này, mà ta lại có thể ngăn được. Trong 50 chiêu sẽ đánh ngươi nằm trên đất!
Liễu Thuận Phong bàn tay hóa tinh bàn, tựa như nắm lấy một mảnh tinh không sáng chói, vừa rồi hắn đã suy tính ra phương pháp phá giải Thái
Thanh Bát Trận Đồ và Nguyệt Luân Thiên Nhãn.
Liễu Thuận Phong chính là đệ nhất thiên tài của Sâm La Điện đệ tam điện, chiến lực chính là đệ nhất nhân dưới điện hạ, có được tự tin phi phàm, từng ở Thần Cơ trung kỳ chém giết qua tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn.
Đây là một trong các nhân vật đại biểu lớp trẻ Tà Tông, khiến rất nhiều đệ tử Tà Tông đều phải phấn chấn, Liễu Thuận Phong nói 50 chiêu, vậy thì chắc chắn sẽ không dùng ra chiêu thứ 51.
- Vậy ngươi đến thử xem!
Kỷ Phong trả lời rất vắn tắt, tay trái và tay phải đều duỗi ra một ngón tay, điểm lên vị trí Huyệt Thái Dương, Nguyệt Luân Thiên Nhãn nơi mi tâm mở ra, nó không giống như một con mắt người, mà ngược lại như một vòng
Thần Nguyệt vậy.
Một đạo thần hoa như kiếm từ trong mắt bay ra dài chừng hơn hai mươi thước, hình dạng tựa như ngọc kiếm màu trắng, xuyên thủng cả "Vô Lượng
Ngũ Chỉ Sơn" do Liễu Thuận Phong đánh ra, từ nơi cổ Liễu Thuận Phong xuyên qua.
Một giọt máu tươi bay ra!
Đạo công kích kia thiếu chút nữa đã chặt đứt cổ Liễu Thuận Phong.
Liễu Thuận Phong ngón tay sờ lên cổ, hừ lạnh một tiếng, trong trái tim bay ra một khối thần thiết hình tâm, hóa thành một mặt cổ thuẫn trầm trọng, bay múa ở chung quanh thân thể, sau đó nhanh chóng lướt tới Kỷ
Phong.
Oanh!
Cái cổ thuẫn này đã thông linh, cũng không biết là Thiên Bảo nào tế luyện thành, có thể ngăn cản cả công kích của Nguyệt Luân Thiên Nhãn.
- Nguyệt Luân Thiên Nhãn tuy rằng đáng sợ, nhưng Huyền Vũ Tư Mẫu Thuẫn của ta vẫn có thể ngăn trở...
Oanh!
Liễu Thuận Phong vừa mới dứt lời, Huyền Vũ Tư Mâu Thuẫn đã bị Nguyệt
Luân Thiên Nhãn xuyên thủng, vỡ vụn ra một đạo vết rách, coi như là
Huyền Vũ Tư Mẫu vẫn không ngăn được nhuệ khí của Kỷ Phong.
Bất quá, Liễu Thuận Phong cũng đánh tới gần Kỷ Phong.
Trong lúc giao thủ vừa rồi, Liễu Thuận Phong đã quan sát ra, linh thông và đạo pháp của Kỷ Phong vô cùng cường đại, đánh xa quả thực có thể nói là cảnh giới vô địch, nhưng chỉ cần đến gần hắn mười bước, dùng thân hình đối chiến thì Kỷ Phong còn chống đở được sao?
Oanh!
Liễu Thuận Phong một chưởng đánh ra tám ngưu chi lực, lực lượng cuộn trào 128 vạn cân đánh cho Kỷ Phong phải lùi liền về sau ba bước, giẫm ra trên mặt đất ba cái hố to.
Hắn quả nhiên không thiện cận chiến!
Thân thể Liễu Thuận Phon biến thành từng đạo mị ảnh, vây quanh Kỷ Phong, không ngừng đánh ra "Tám ngưu chi lực", đây là công kích thuần lực lượng, trong không khí đều là bóng dáng kỳ ngưu, tựa như đi tới cổ chiến trường phong hỏa mấy ngày liền vậy.
Liễu Thuận Phong không hổ là tuyệt đỉnh thiên tài của Tà Tông, thân thể thập phần cường hãn, lực lượng trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, dùng không kiệt, hoàn toàn áp chế lấy Kỷ Phong chỉ có thể bị động hoàn thủ, ngay cả linh thông và đạo pháp cũng không dùng ra được.
Tám ngưu chi lực, cũng đã phá sơn liệt địa, tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn bình thường có thể đánh ra một chưởng "Tám ngưu chi lực" cũng đã kiệt lực, nhưng Liễu Thuận Phong lại liên tiếp đánh ra bảy mươi hai chưởng, như khí tức vẫn như cầu vòng, tựa như thần kình khiếu hải vậy.
Năm trăm bảy mươi hai đầu kỳ ngưu hư ảnh khổng lồ bao lấy Kỷ Phong, trời và đất đều biến thành lao lung, có một loại khí tức của Mãng Hoang cổ thú phát ra.
Cổ lực lượng này quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ, mà ngay cả đệ tử Tà Tông cũng im lặng thật lâu, Liễu Thuận Phong vậy mà đã đã cường đại đến tình trạng như thế.
PHỐC PHỐC!
Huyết nhục trên hai đùi Kỷ Phong đều nứt vỡ ra, căn bản không chịu nổi cổ cực lực này, thật giống như cả người đều như bị cắt thành hai đoạn vậy.
- Năm mươi chiêu không thể lấy tính mệnh của ngươi, Kỷ Phong ngươi quả nhiên rất mạnhg, nhưng chiêu thứ bảy mươi ba, ngươi nhất định phải bỏ mạng.
Liễu Thuận Phong từ trên trời giáng xuống, áo đen trên người tựa như một phiến ma vân, ma vân theo một thủ ấn đánh xuống, lại là tám đầu kỳ ngưu khổng lồ đánh ra.
- Vậy cũng chưa hẳn!
Kỷ Phong hai tay giơ cao, trong miệng ho ra máu, trong cột sống có năm cái thiết cầu vàng ròng bay ra, tựa như Kim Đan trong truyền thuyết, thành bộ dáng Ngũ Tinh Liên Châu muốn oanh phá vồng chiến của kỳ ngưu.
Đâu là Linh Khí, Vẫn Thiết Hỏa Châu!
Năm khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu tựa như năm luân Liệt Nhật, Linh Khí chi uy bị kích phát ra, khiến kỳ ngưu hư ảnh không khí đều bị chấn vỡ, có năm đạo thần quang màu vàng như lợi kiếm trùng thiên, tựa như năm căn kim trụ đỉnh thiên lập địa.
- Trong tay Kỷ Phong vậy mà nắm giữ lấy một kiện Linh Khí, chuyển bại thành thắng?
Chân trời truyền đến một tiếng hừ lạnh như Thiên Lôi, đệ hạ Sâm La Điện đệ tam điện quăng ra một tòa cung điện màu đen vào tay Liễu Thuận Phong, đây cũng là một kiện Tà Tông Linh Khí. Điện hạ Sâm La Điện đệ tam điện từng mượn Linh Khí này để đánh bại Thích Dạ Lai.
Liễu Thuận Phong cũng có Linh Khí nơi tay, cùng Kỷ Phong lần nữa đối chiến, hai người lần nữa oanh kích 270 chiêu, hai loại Linh Khí đánh đến thiên hôn địa ám, bóng người hai người bọn họ cũng biến mất trong chiến uy Linh Khí.
Oanh!
Tòa cung điện màu đen này từ phía trên không rớt xuống, đập sâu vào mặt đất 30m, vô số đất đá bị đánh bay lên.
Liễu Thuận Phong cũng từ trên bầu trời rơi xuống, bành một tiếng ngã trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng không cách nào đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào phía tên
Kỷ Phong từ trên trời giáng xuống, đáp xuống mặt đất, hai chân cũng đã huyết nhục mơ hồ, có chỗ đã có thể thấy được bạch cốt, nhưng hắn vẫn vừng vàng đứng ở đó.
Tuy rằng đánh bại Liễu Thuận Phong, nhưng hắn cũng bỏ ra một cái giá thật lớn, toàn thân đều chảy máu, trong mắt, trong tai, trong miệng, trong lỗ mũi, làn da đều không ngừng có huyết châu lăn xuống.
Bởi vậy có thể thấy được trận chiến này thảm thiết đến bực nào.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
85 chương
220 chương
1156 chương
55 chương
138 chương
116 chương
171 chương