Linh Chu
Chương 1723
Phong Phi Vân rất muốn bay qua sông máu nhìn xem bờ bên kia có xác thái cổ thần phượng không. Nhưng Phong Phi Vân mới bước ra một bước thì thân thể suýt bị hòa tan.
Đây là lực lượng của huyết khí thánh linh, có thể sinh vạn vật, cũng có thể diệt vạn vật.
Phong Phi Vân không kiềm được lòng tò mò ngồi xếp bằng bên sông máu, lắng nghe tiếng nước chảy, nhìn sóng gợn, lĩnh ngộ thánh linh đạo trong đó.
Hiện giờ Phong Phi Vân là thể thần thức, không hấp thu máu thánh linh phượng hoàng được, nhưng hắn có thể lĩnh ngộ thánh linh đạo.
Phong Phi Vân ngồi yên không nhúc nhích, như pho tượng đá ven sông máu.
Phong Phi Vân lĩnh ngộ đạo của Thanh Liên nữ thánh, đạo của Đế Trủng, mặc dù không bằng một phần vạn đạo tắc của hai người nhưng hắn vẫn được lợi rất nhiều, tu vi tiến bộ bước dài.
Đạo của Phượng Phó thì khác. So đạo của Thanh Liên nữ thánh là hoa sen không lấm bụi trần, thoát tục, thánh khiết. So đạo của Đế Trủng là cổ lan sâu thẳm khó lường, bí ẩn mà bá khí. Vậy đạo của Phượng Phó là mẫu đơn lửa đỏ nở trong lửa, thoải mái trút ra lực lượng của mình, đứng đầu vạn hoa, chúa tể đành oa.
- Đây là vốn nên là phượng hoàng. Phượng hoàng là hậu của muôn cầm, ta không làm vua thì ai làm?
Phong Phi Vân có ký ức của tộc trưởng phượng hoàng kiếp trước, lại tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân nên dễ nhận đạo của Phượng Phó, lĩnh ngộ mau hơn.
Phong Phi Vân hít thở theo tốc độ máu chảy trong sông, hình thành phù hợp bí ẩn. Phong Phi Vân như hợp nhất với sông máu.
Đây là cảnh giới kỳ diệu không thể miêu tả băng lời, như nhân hợp nhất, câu thông thiên địa, câu thông xưa nay trong đạo gia, phá vỡ giới hạn không gian và thời gian.
Trong cảnh giới huyền diệu này tốc độ lĩnh ngộ thánh linh đạo tắc của Phong Phi Vân mau hơn bình thường gấp mười lần. Đột nhiên bên tai Phong Phi Vân vang tiếng rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu hoặc một nữ nhân nói chuyện từ xa.
Tại sao chỗ này có thanh âm khác?
Phong Phi Vân cua mày, nín thở, vãnh tai lắng nghe.
Thanh âm rõ ràng hơn một chút.
- Rốt cuộc trở về . . . Trở về . .
Nghe xong Phong Phi Vân thấy rùng rợn, là ai đang nói chuyện? Ai trở về?
Phong Phi Vân tỉnh táo lại, muốn tìm người phát ra thanh âm nhưng không nghe được gì nữa.
Phong Phi Vân ngồi khoanh chân bên sông máu, tiếp tục lĩnh ngộ đạo tắc trong sông. Khi Phong Phi Vân vào trạng thái, thanh âm nhỏ xa xôi dần lọt vào tai hắn.
- Bao nhiêu năm tháng troi qua, bao nhiêu cố nhân chết trận. Đường hồng trần ngắn, tử vong kề bên, chỉ cần ở bên ngươi là ta không hề sợ hãi . . .
- Ngươi cười tuấn tú, lòng ta rối bời, từ nay theo sau ngươi. Trong đêm cô đơn đàn cho ngươi nghe, trong gió cát cô đơn nâng kiếm cho ngươi.
- Ngươi đi vào phần mộ, ta thành dòng sông máu, suốt đời suốt kiếp canh giữ trước mặt ngươi. Tựa như dây lưng tình dân, dây lưng đỏ rực . . .
Thanh âm thê lương như ca như khóc, kể một câu chuyện hoặc đang nói chấp niệm trong lòng, giữ từ thái cổ đến bây giờ tự động chảy vào tai Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân bị thanh âm cảm nhiễm, hắn muốn khóc.
Là ai đang nói chuyện?
Thái cổ thần phượng, Phượng Phó.
Phong Phi Vân truyền thần niệm vào sông máu chảy xuôi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Thanh âm mơ hồ như tơ nhện trong gió tùy thời đứt đoạn:
- Một con phượng hoàng, phượng hoàng cô đơn, không ngờ ngươi trở về . . .
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi đang chờ ta? Nhưng ta không biết ngươi.
Thanh âm tựa dòng nước đôi khi chảy xiết, đôi khi êm đềm:
- Đương nhiên ngươi không biết ta, đây là tất nhiên. Có thể gặp lại ngươi là ta đã rất vui.
Phong Phi Vân không hiểu nàng đang nói gì, hỏi:
- Ngươi là Phượng Phó?
- Ở trong mắt ngươi ta mãi mãi là phó nữ, trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy, mãi mãi đều như thế.
Phong Phi Vân mừng rỡ, nàng đúng là Phượng Phó, tổ tiên phượng hoàng, từng bước vào cảnh giới thánh linh, đi theo thái cổ thần phượng suốt đời. Phong Phi Vân chỉ nghe về nàng qua truyền thuyết thần thoại, bây giờ được đối thoại với nàng, thần kỳ như cách thời không xa xôi gặp nhân vật thái cổ.
Phượng hoàng yêu tộc có nhiều điển tịch thần thoại cổ xưa ghi chép về thái cổ thần phượng, lúc ghi lại thái cổ thần phượng sẽ nhắc đến Phượng Phó. Dù nàng tu luyện đến cảnh giới thánh linh vẫn cứ đi theo bên cạnh thái cổ thần phượng, làm nô làm phó.
Thánh linh làm phó.
Nhìn chung trong lịch sử, thần thoại vạn tộc không thiếu anh kiệt đến cảnh giới thánh linh. Ai nấy toàn là nhân vật kinh thiên động địa, lưu danh vạn cổ. Nhưng đến cảnh giới thánh linh còn cam lòng làm người hầu cho người khác thì không một ai, chỉ mình Phượng Phó.
Thanh âm Đột nhiên ngừng bặt, thiên địa tĩnh lặng.
Thật lâu sau giọng nàng lại vang lên:
- Huyết khí của ta xói mòn quá nhiều, sinh mệnh sớm đến tận cùng, chút ý chí giữ lại cũng mất. Biến mất, mãi mãi biến mất.
Phong Phi Vân nghe ra đau thương vô tận từ giọng nói, chất chứa lưu luyến, si oán, cố chấp mà bất lực.
Đế Trủng vì thua trong tay Bạch Chu thánh tổ, lòng có chấp niệm nên một ý chí thánh linh bất diệt giữ đến bây giờ. Đế Trủng suy nghĩ cách phá giải Vạn Kiếp Bất Tử Công của Bạch Chu thánh tổ, sau đó ý chí bất diệt bay theo gió, biến thành xác ướp cổ.
Ý chí Phượng Phó kiên trì đến bây giờ, là cái gì chống đỡ nàng?
Chuyện này rất bi thương, trên đời không có cái gì là vĩnh hằng, dù là thánh linh cũng sẽ mất.
Phượng Phó đã chết, nhưng chấp niệm của nàng còn sống.
Dù tu luyện thành thánh linh vẫn cam lòng làm phó nữ cho người khác, rất khó tưởng tượng Phượng Phó là loại người như thế nào.
Phong Phi Vân tăng phần kính trọng Phượng Phó, nói:
- Phượng Phó tiền bối, ta nghĩ người đã nhận sai người, ta không phải người tiền bối chờ.
Giọng Phượng Phó chứa ưu sầu:
- Thanh Đồng cổ thuyền chở ngươi đến đây, ta không nhận sai người, ngươi chính là hắn. Không, ngươi đã không phải hắn, không phải . . .
Đây chỉ là suy nghĩ của Phượng Phó, nhưng suy nghĩ đó cảm nhiễm Phong Phi Vân.
Đây là sự cường đại của thánh linh, chỉ một ý chí vẫn có thể lặng lẽ ảnh hưởng nỗi lòng con người.
Phong Phi Vân tò mò hỏi:
- Tiền bối nói hắn là ai?
- Hắn là nam nhân mạnh nhất thiên hạ, cũng hấp dẫn nhất thiên hạ. Phượng hoàng yêu tộc trong tay hắn dẫn dắt từ thung lũng leo lên đỉnh, thế gian này không ai không biết hắn. Mọi người gọi hắn là thần phượng, chỉ có ta biết tên của hắn. Tên của hắn là . . . Phượng Phi Vân!
Trong thanh âm tràn ngập si mê, tràn đầy kiêu ngạo, không ai đồng cảm được.
- Cái gì? Thái cổ thần phượng là nam nhân? Tên gọi là . . . Phượng Phi Vân?
Người Phong Phi Vân run rẩy, nỗi lòng khó thể bình tĩnh, như bị cây búa đập vào gáy, người tê rần.
Không chỉ thân thể thần thức của Phong Phi Vân, bản tôn ngồi xếp bằng trong nhà tù xương trắng cũng sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh.
Sao có thể trùng hợp như thế?
Sao lại tình cờ như vậy?
Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Phong Phi Vân cảm giác hồn sắp lìa khỏi xác, thật sự khiến người khó thể chấp nhận.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương