Linh Chu

Chương 1310

Cự thú kéo xe cổ to cỡ ngọn núi nghiền áp vùng núi, đụng ngã núi non, chân giẫm mặt đất để lại dấu chân thật to. - Hồng thủy. Phong Phi Vân đứng trong rừng núi nhìn cự thú kéo xe cổ, biểu tình không sợ hãi ngược lại vui mừng. Theo Phong Phi Vân biết thì đại tộc nhân loại thường chăn nuôi hồng thủy để kéo vật tư, khoáng thạch, tài liệu. Linh thú này có sức mạnh rất lớn, hồng thủy trưởng tành có thể kéo một ngọn núi to. Chỉ đại thế lực truyền thừacổ xưam ới nuôi nổi hồng thủy. Có hồng thủy kéo xe vậy là Phong Phi Vân không bị ném vào địa hoang, nếu không ngoài ý muốn thì hắn đã tới Trung Ương vương triều thứ sáu. Nam nhân bốn mắt đứng trên đầu hồng thủy thấy Phong Phi Vân đứng phía dưới, giơ ngang chiến mâu, người đứng thẳng tắp. Nam nhân bốn mắt lạnh lùng quát: - Bên dưới là ai? Nếu muốn cướp khoáng xe thì hãy mau lùi lại đi, không thì Xích Hổ Vệ của Mộng gia đến là ngươi chết chắc. Bốn con mắt của Mộng Thái Nhạc nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, gã biết nam nhân lôi thôi trước mặt không phải đến cướp xe khoáng, có thể vì lạc đường nên mới vào sơn mạch bách kiếp. Nhưng Xích Hổ Vệ đại nhân sẽ không nghĩ vậy, bất cứ kẻ lạ nào xuất hiện trên con đường xe khoáng vận chuyển đều bị đánh chết rồi đưa đi tranh công, bảo là giết ăn cướp khoáng. Mộng Thái Nhạc gặp chuyện như vậy không chỉ một lần, mặc dù gã gai mắt nhưng không dám xen vào. Nên Mộng Thái Nhạc mới kêu nam nhân lôi thôi đi ngay, chờ Xích Hổ Vệ đến thì đã trễ. Lúc này Phong Phi Vân lôi thôi lếch thếch, mình đầy vết thương, áo thì dính vết máu khô cạn biến thành màu đen. Trông không giống ăn cướp mà như ăn mày. Tuy Phong Phi Vân bị thương rất nặng nhưng ánh mắt sắc bén, hắn nhìn ra được nam nhân điều khiển hướng đi của hồng thủy có tu vi Thiên Mệnh đệ cửu trọng, người toát ra yêu khí nhàn nhạt. Nam nhân giống như Phong Phi Vân, trong người chảy một nửa máu yêu. Bán yêu có thể tu luyện đến Thiên Mệnh đệ cửu trọng đã là lợi hại. Cộng thêm nam nhân kêu Phong Phi Vân đi chứ không giết hắn, chứng minh gã không hiếu sát. Thiên Mệnh đệ cửu trọng ở trong Thần Tấn vương triều xem như Thái Sơn Bắc Đẩu, rất hiếm thấy. Nam nhân chỉ nói một câu nhưng Phong Phi Vân phân tích ra rất nhiều thứ, cất cao giọng hỏi: - Vị huynh đài này, ta bị đồng bạn hãm hại, vứt bỏ trong rừng vắng. Xin huynh đài giơ cao đánh khẽ đưa ta ra khỏi khu rừng này giùm, tại hạ vô cùng cảm kích. Phong Phi Vân ngẫm nghĩ, bổ sung thêm: - Thật ra ta không hoàn toàn là nhân loại, trong cơ thể chảy một nửa máu yêu. Từng hoang này rất nguy hiểm, trạng thái cơ thể Phong Phi Vân bây giờ khá tệ, hắn bị thương nặng. Nếu gặp mãnh thú nào cũng sẽ nguy hiểm trí mạng, Phong Phi Vân phải nhờ vào nam nhân tìm cách rời khỏi khu rừng. Mộng Thái Nhạc chỉ là ngự thú sư bình thường của Mộng gia, địa vị không cao. Mộng Thái Nhạc kêu Phong Phi Vân đi đã là nhân từ, gã tuyệt đối không mang hắn theo cùng. Nhưng nghe Phong Phi Vân nói trong người hắn có một nửa máu yêu thì Mộng Thái Nhạc nổi lên lòng đồng tình. Nói đến thì bọn họ giống nhau, Mộng Thái Nhạc rất hiểu nỗi đau bị đồng bạn vứt bỏ, bị tộc nhân của mình khinh thường, thậm chí bị tộc nhân coi là dị loại. Mộng Thái Nhạc rất hiểu hoàn cảnh Phong Phi Vân bị đồng bạn hãm hại, bị đồng bạn vứt bỏ, bởi vì gã từng gặp đường cùng như thế. Bán yêu là quần thể yếu, không được nhân loại thừa nhận, bị yêu tộc bài xích, kẻ đáng thương kéo dài hơi tàn trong kẽ hở hai bên. Mộng Thái Nhạc đang do dự thì Sau lưng có tiếng mãnh thú chạy chồm, mảng lớn ánh sáng đỏ từ chân trời lao nhanh đến. Mộng Thái Nhạc thấy ánh sáng đỏ vọt tới liền lấy túi nạp thú ra hút Phong Phi Vân vào trong. Cùng lúc đó, một đội tu sĩ cưỡi xích hổ thú chạy như bay đến. Đoàn người đạp tầng mây như sông tiên đỏ rực lướt qua bầu trời, ngừng lại dưới hồng thủy, khoảng năm trăm người. Đây là Xích Hổ Vệ của Mộng gia, một trong các quân đội vương bài. Mỗi tu sĩ có tu vi từ Thiên Mệnh đệ thất trọng trở lên, trong đó một tiểu đội trưởng có cảnh giới bán tôn chân nhân. Chỉ là một tiểu đội Xích Hổ Vệ đã có năm trăm vị cự phách. Tiểu đội trưởng thân hình thẳng tắp, khoác chiến giáp thành đồng, mắt sáng như sao, lưng treo chiến đao vảy trăng. Tiểu đội trưởng trầm giọng nói: - Mộng Thái Nhạc, tại sao đột nhiên dừng lại? Ngươi có biết đã làm lỡ tốc độ đội xe đằng sau không? Mộng Thái Nhạc cung kính nói: - Phía trước là Ác Long cốc, khu vực kia không yên bình. Không có các vị Xích Hổ Vệ mở đường, ta không dám tiến lên. Một câu nịnh hót làm các tu sĩ Xích Hổ Vệ lâng lâng. Bọn họ không xem trọng bán yêu Mộng Thái Nhạc chút nào nhưng cũng không bắt bẽ gã nữa. - Hừ! Đám ô hợp Ác Long cốc cũng dám cướp xe khoáng của Mộng gia sao? Đừng chậm chạp nữa, trước khi trời tối nếu không đến chợ Phù Thiên thì sẽ hỏi tội ngươi, đi! Ngoài miệng tiểu đội trưởng nói vậy nhưng vẫn dẫn năm trăm Xích Hổ Vệ cưỡi xích hổ đạp gió bay đi đằng trước tuần tra. Nét mặt Mộng Thái Nhạc sa sầm, hừ lạnh một tiếng: - Chỉ dám ngang ngược trước mặt người của mình chứ hay ho gì? Hừ! Mộng Thái Nhạc ra lệnh hồng thủy đi tiếp. Giọng Phong Phi Vân phát ra từ túi nạp thú: - Đa tạ Mộng huynh ra tay giúp đỡ, ta vô cùng cảm kích. - Đừng cảm ơn, Sau khi đến chợ Phù Thiên thì ngươi hãy đi đi. Ngươi là ngươi, ta là ta Mộng Thái Nhạc đứng vững trên đầu hồng thủy, hai tay cầm hai khối chân diệu linh thạch, bắt đầu nhắm mắt tu luyện. Phong Phi Vân cũng khoanh chân tu luyện trong túi nạp thú phục hồi tu vi, điều dưỡng vết thương. Phong Phi Vân lên tiếng: - Trong người chợ Phù Thiên có một nửa máu yêu, dường như là huyết mạch Tứ Nhãn Si yêu tộc? Mộng Thái Nhạc ngừng tu luyện, mở hai mắt bên dưới, yêu khí mỏng manh di chuyển trong người. Mộng Thái Nhạc trầm ngâm giây lát, nói: - Đúng vậy! Phụ thân của ta là đệ tử đời thứ mười hai Mộng gia, trong chợ nô lệ bán yêu bắt . . . Bắt của ta . . . Phong Phi Vân nói: - Có một mẫu thân bán yêu chứ có gì lớn mà ngập ngừng? Cơ mặt Mộng Thái Nhạc co giật, gật gù: - Đúng rồi, tại sao ta không nói nên lời? Phụ thân của ta có ba thê tử, năm mươi hai tiểu thiếp. Mẫu . . . Mẫu thân của ta không tính là tiểu thiếp, chỉ là một bán yêu nô của phụ thân. Phong Phi Vân im lặng, hắn hiểu tâm tình của Mộng Thái Nhạc hiện giờ. Mẫu thân của Mộng Thái Nhạc chỉ là nô lệ, còn là bán yêu, địa vị của gã trong Mộng gia thấp rất nhiều. Nếu Mộng Thái Nhạc không nhờ thiên phú cao tu luyện đến Thiên Mệnh đệ cửu trọng, còn tu ngự thú thuật thì cảnh tượng thấp kém hơn bây giờ rất nhiều, không bằng cả nô lệ. Trên mảnh đất này nhiều bán yêu không bằng nô lệ, Mộng Thái Nhạc như vậy là đã rất khá. Xuất hiện loại tình huống này không thể trách bất cứ người nào, bởi vì yêu tộc có rất nhiều bán yêu, số lượng càng khổng lồ. Bán yêu là quần thể yếu trong yêu tộc, cảnh ngộ thậm chí không bằng trong nhân loại. Bán yêu là tộc quần rất khó xử, truyền thừa đời đời, số lượng liên tục tăng lên.