Linh Chu
Chương 1292
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ngươi thì thôi đi, nếu ngươi dám trêu hoa ghẹo nguyệt coi như Hồng Liên cô nương cắt cục thịt dư của ngươi xuống ném vào biển cho rùa ăn.
Nói đến ăn là Mao Ô Quy phấn khởi, mắt sáng rực hỏi:
- Thịt dư nào?
Tất Ninh Soái đá bay Mao Ô Quy.
Phong Phi Vân tò mò hỏi:
- Nói đến thì chuyện của ngươi và Hồng Liên cô nương thế nào? Nàng thật sự là vị hôn thê của ngươi?
Nhắc đến chuyện này là Tất Ninh Soái tuôn một tràng:
- Đúng vậy! Chúng ta là chỉ phúc vi hôn, ngoại công của ta chỉ định. Tất gia chúng ta và Tà gia bọn họ là đại gia tộc nổi tiếng. Sau này ta và Hồng Liên vì tư chất kinh diễm, cùng được chọn làm việc cho một thế lực khổng lồ hơn, rồi vô tình đụng mặt, lại vô tình để nàng biết ta là vị hôn phu của nàng. Càng vô tình hơn là khi đó ta đang cùng một vị tiểu sư muội nói chuyện về lý tưởng cuộc đời, khi đó dưới ánh trăng, ngực tiểu sư tỷ đẫy đà, tay ta . . .
- Khụ khụ, không cần tả tình tiết cục thể.
Phong Phi Vân ngắt ngăn Tất Ninh Soái mải mê hồi tưởng, nheo mắt nói:
- Thì ra ngươi là tu sĩ Sâm La điện.
Tất Ninh Soái hỏi lại:
- Ai bảo ta là tu sĩ Sâm La điện?
Phong Phi Vân nói:
- Thì ngươi vừa nói ngươi và Tà Hồng Liên được chọn vào làm việc trong thế lực khổng lồ. Tà Hồng Liên là điện hạ điện thứ hai Sâm La điện, chẳng lẽ ngươi không phải người của Sâm La điện không?
Tất Ninh Soái hĩnh mũi, bộ dáng lão tử rất oai:
- Sâm La điện có là gì? Tất gia chúng ta tùy tiện phái một người đủ hủy diệt nó.
Mao Ô Quy chậm chạp bò về, bộ dáng ung dung, ngẫu nhiên dừng lại lắc lư nhìn xung quanh như lão nhân:
- Ha ha ha ha ha ha! Cái tên ba tày này lại khoác lác.
Phong Phi Vân cười cười, không nói gì.
Mặt Tất Ninh Soái trướng đỏ, giậm chân nói:
- Các ngươi đừng không tin, nếu lão tử giải áp chế tu vi trong người đủ đại chiến ba trăm hiệp với Tà Hoàng!
Mao Ô Quy ôm bụng cười:
- Thanh niên khoác lác, bệnh thần kinh tinh thần sảng khoái.
- Chết tiệt, ta giận rồi, bị hai con kiến các ngươi xem thường. Tiểu gia không bày ra thân phận thì không hù các ngươi được!
Tất Ninh Soái sờ soạng khắp người, đưa ra một khối linh bài.
Linh bài không biết tạc bằng linh thạch phẩm cấp gì, chứa năng lượng kỳ diệu.
Mao Ô Quy nhảy lên cướp linh bài từ tay Tất Ninh Soái, trên linh bài khắc bốn chữ Chiến Địa Tước phủ.
Mao Ô Quy nói:
- Chiến Địa Tước phủ? Là thứ gì? Cha từng nghe nói, ngươi có nghe chưa?
Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:
- Con kiến như chúng ta khó hiểu nổi thứ đẳng cấp cao thế này.
Mao Ô Quy cảm thán rằng:
- Con kiến khó hiểu thế giới thiên nga.
Tất Ninh Soái tức giận hộc máu:
- Phụt!
Tất Ninh Soái giật lại lệnh bài từ tay Mao Ô Quy, cẩn thận cất trong người.
Tất Ninh Soái nói:
- Hai tên nhà quê nông cạn, dù sao sắp kết thúc rèn luyện mười năm, khi đó các ngươi sẽ biết tiểu gia ta lợi hại cỡ nào. tôm tép như Phong Phi Vân thì tiểu gia phất tay một cái ngã một đống.
Phong Phi Vân đang cười nhưng lòng thầm kinh ngạc. Phong Phi Vân không phải loại không biết hàng, chỉ liếc khối linh bài của Tất Ninh Soái là nhìn ra nó khắc bằng trùng động linh thạch.
Trùng động linh thạch là loại linh thạch xếp hạng hai.
Một khối trùng động linh thạch bằng một trăm vạn khối chân diệu linh thạch.
Trên đại lục bao la vô ngần này có vô số không gian trùng động, những không gian đó vô hình vô ảnh, chỉ có đại tầm bảo sư đẳng cấp cao mới tìm ra.
Trong một số không gian trùng động có thể sinh ra một ít tinh thể ẩn chứa lực lượng linh khí và không gian. Những tinh thể này rất hiếm hoi, lơ lửng trong biển không gian. Chỉ có tầm bảo sư cường đại là khai quật chúng nó khỏi không gian trùng động được.
Mỗi một khối tinh thể ẩn chứa linh khí vô cùng khổng lồ, tương đương sức chứa linh khí gấp trăm vạn lần chân diệu linh thạch.
Loại tinh thể này được gọi là trùng động linh thạch.
Một số gia tộc cỡ lớn nắm giữ huyền bí xuyên qua không gian, có thể bài bố tọa tố không gian trên trùng động linh thạch. Một khi đệ tử trong gia tộc gặp nguy hiểm, dẫn động tọa độ không gian trên trùng động linh thạch là được truyền tống đến cách xa mấy trăm vạn dặm, thậm chí mấy ngàn vạn dặm.
Giống như có thêm linh bảo giữ mạng.
Đương nhiên xuyên qua không gian tiêu hao năng lượng khổng lồ, đặc biệt bí mật ức vạn dặm. Bí mật khoảng hai, ba lần sẽ hao hết năng lượng một khối trùng động linh thạch.
Truyền tống hai, ba lần trả giá một trăm vạn khối linh thạch, tu sĩ bình thường không gánh nổi.
Vì vậy người có thể đeo trùng động linh thạch đều là thân phận lớn, chỗ dựa vững chắc.
Phong Phi Vân thầm nhủ:
- Chiến Địa Tước phủ.
Phong Phi Vân nhớ kỹ cái tên này.
Phong Phi Vân ở lại Thiên quốc ba ngày, Long Thương Nguyệt, Diêu Cát lần lượt tu luyện xong, đều có thu hoạch lớn.
Long Thương Nguyệt nuốt mười giọt tinh hoa phật khí, từ đỉnh Thiên Mệnh đệ bát trọng đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng, bắt đầu lĩnh ngộ quy tắc cảnh giới niết bàn.
Diêu Cát nuốt năm trăm sáu mươi bảy giọt tinh hoa phật khí, quỷ vụ bốc nghi ngút trên người, đỉnh đầu diễn hóa thành quỷ thành, dưới chân biến ra xương trắng, sông máu. Vì tu vi tăng vọt quá nhiều, Diêu Cát rất khó ức chế, không thể thu những khí tượng vào người.
Khí thế của Diêu Cát lên đến cực điểm, tỷ muội Quý gia tu vi yếu nhất bị trấn áp co ro lại, đây còn là nhờ Phong Phi Vân ngăn chín mươi phần trăm áp lực.
Phong Phi Vân cũng thấy khó chịu, Khí thế từ người Diêu Cát quá khủng khiếp, như quỷ vương xuất thế, sắp đốt trời rút cạn biển.
Mao Ô Quy rất đắc ý:
- Ha ha ha ha ha ha! Tất thiên nga, ngươi oai lắm mà, tại sao bị Khí thế của người ta đè nằm đó không bò dậy nổi?
Mao Ô Quy nhìn Tất Ninh Soái nằm phịch dưới đất là nó rất vui vẻ.
Mao Ô Quy không phải con rùa kiến thức hạn hẹp, nó nhìn ra được linh bài của Tất Ninh Soái không tầm thường, nhưng nó giống Phong Phi Vân, gải bộ không biết. Ai bảo cái tên ba tay này đắc ý quá, làm rùa gai mắt.
- Tu vi của tiểu gia bị áp chế, nếu không . . .
Tất Ninh Soái định nói là nếu không đã đánh gục tôm tép như Tất Ninh Soái, nhưng gã ngẫm lại dù giải cấm chế tu vi cũng không đánh lại nàng, thế là nuốt ngược lời sắp nói vào bụng.
Tất Ninh Soái chửi thầm nữ nhân này biến thái, trong vùng khỉ ho cò gáy như Thần Tấn vương triều mà nàng tu luyện đến cảnh giới này đúng là nghịch thiên.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Chỉ biết tham lam, bây giờ bản thân cũng không ức chế nổi.
Diêu Cát run rẩy, tóc dài bay lên, eo mềm như rắn nước.
Diêu Cát cười nói:
- Quỷ tà tu luyện rất khó khăn, ai kêu chỗ ngươi có nhiều tinh hoa phật khí, đương nhiên muốn một lần tu luyện đến cực hạn, ha ha ha ha ha ha! Nếu không sao xứng ta đầu tư vào ngươi?
Phong Phi Vân nói:
- Áp chế Khí thế, khí tượng trên người trước đi.
- Ta cũng muốn, nhưng quỷ khí trong người đã trướng đến cực độ. Cảnh giới tăng quá mau, đã đến đỉnh đệ tứ kiếp quỷ tà, cần ít nhất ba năm mới ổn định tu vi, ức chế khí tượng được.
Truyện khác cùng thể loại
803 chương
22 chương
1254 chương
101 chương