Lúc này đám hộ vệ trêu ghẹo Thiết Sơn, mà Thiết Sơn bị moi chuyện xấu ra nói thì lúng túng vô cùng, chỉ biết liên tục trừng mắt với mấy người huynh đệ của mình. Những đám huynh đệ kia nào sợ hãi gì, phải trêu thế nào liền trêu thế ấy. Dưới tràng chuyện trò rôm rõ này thì bầu không khí khẩn trương và sợ hãi cũng dần tan đi. Bất quá Lý Tu Viễn hơi nhíu mày nhìn về phía nghĩa địa một lúc. Hắn thấy một bóng đen đang rụt cổ trốn ở nói đó, quán sát động tĩnh bọn họ. Quả nhiên ma quái tràn ngập ở thế giới Liêu Trai. - Đại, đại thiếu gia, có người sống bị…bị quỷ ăn thịt. Lúc này, Thiết Sơn đang sợ lại bị hù dọa. Nét mặt Lý Tu Viễn tối sầm: - Là sao? Ngươi nghĩ cảnh quỷ quái ăn thịt người dễ gặp lắm à. - Không, không phải, tiểu nhân không nhìn lầm, thật sự có người bị quỷ quái ăn thịt, không tin đại thiếu gia nhìn vũng bùn kia đi. Thiết Sơn chỉ một cái đầm lầy bên trong nghĩa địa và nói. Từ chỗ của Lý Tu Viễn có thể thấy có bóng người ở nơi đó. - A, đúng là có người. Lý Tu Viễn khẽ hô: - Đi, chúng ta tới xem một chút. Nói xong liền cưỡi ngựa tới gần. Rất nhanh, đám người liền tới bên cạnh vũng bùn. Lúc này bọn họ thấy bóng dáng một nam tử đang không mặc đồ, quần áo được xếp chỉnh tề một bên. Hắn nằm nhằm mắt, hai tay đặt ngang hông bên trong đầm lầy trông vô cùng hưởng thụ. Người này chẳng khác nào đang hoan hỏa với mỹ nữ, thỉnh thoảng còn đẩy hông tạo ra hành động kỳ quặc khiến đám người Lý Tu Viễn ngẩn người. - Hắn đang làm gì? - Không biết nhưng là động tác này có chút.., ngươi nhìn đi, hắn ta cười phóng đãng thế kia kìa. - Ta còn tưởng hắn bị quỷ ăn thịt, kết quả lại làm trò đồi bại thế này. Hại mù mắt ta rồi, dưới ban ngày ban mặt là làm chuyện như vậy, hắn không thấy xấu hổ sao. - Ta thấy tên này nào biết xấu hổ là gì, nôm còn vui vẻ quá chừng nữa là. Thiết Sơn trừng mắt liếc, chưa bao giờ hắn thấy có thanh niên dám chơi lớn thế này. Trong lúc nhất thời chẳng biết nói gì, chỉ đành im lặng cho qua - Hay cho nam tử “đỉnh thiên lập đị”, bội phục, bội phục. - Đỉnh thiên lập địa còn có thể dùng như vậy à? Thần sắc Lý Tu Viễn cổ quái nhìn đối phương. Tên này nào giống đội trời đạp đất, lăn lộn trong bùn lầy hẳn là vì bị quỷ quái mể hoặc, đang mơ mộng xuân đây mà. - Tới kêu hắn dậy rồi lôi lên, cứ thế hắn ta sẽ chết ở chỗ này. Lý Tu Viễn nói. - Đại thiếu gia, ta thấy không cần kêu hắn dậy, trông hắn rất vui vẻ. Thiết Sơn nói. - Vui vẻ cái đầu ngươi. Đợi lúc nữa hắn sẽ chết đấy, ngươi không thấy hắn liên tục tiêu hao dương khí sao. Một khi hao hết hắn sẽ trở thành sát chết cho quỷ quái. Nếu đã thấy được thì cứu hắn đi Thiết Sơn đáp lại một tiếng rồi dẫn theo vài hộ vệ xuống ngựa, chuẩn bị đánh thức tên nam tử kia. - A ~! Lúc này Thiết Sơn lại khẽ ồ lên một tiếng. - Sao thế? Lý Tu Viễn hỏi. - Đại thiếu gia, “đồ chơi” của tên gia hỏa này bé quá, trông như con thỏ con vậy. Thiết Sơn vươn ngón trỏ ra nhưng chợt như thấy ngón trở vẫn còn quá lớn bèn thụt lại rỗi duỗi ngón út. Lý Tu Viễn hỏi: - Còn không bành của các ngươi ư? - Đương nhiên, lớn hơn hắn rồi. Thiết Sơn tự hào đấm ngực, mấy hộ vệ khác cũng nhẹ gật đầu. - Các ngươi tự hào cái gì, có giỏi thì chứng minh ta xem nào. Lý Tu Viễn tối mặt. Bọn Thiết Sơn cười hắc hắc, vài người trong số đó còn đỏ mặt nữa. Lý Tu Viễn thầm nghĩ, nói hoạch toẹt ra thế kia, bây giờ thì đỏ mặt cái rắm gì.