Liêu Thần
Chương 96 : Nam nhiều nữ thiếu 2
Tòa nhà đổ nát này có chút giống như tòa nhà chính phủ, vào cửa chính là một đại sảnh rộng, nhưng đã không còn cửa chính, ánh sáng bên trong tăm tối, trên mặt đất làmột tầng tro bụi dơ bẩn, người đi qua sẽ lưu lại dấu chân.
Trì An đi theo những người này vào trong, không tiếng động mà quan sát một vòng, rất nhanh phát hiện ra, những người này thoạt nhìn phi thường chật vật, không chỉ có tinh thần, mà ngay cả quần áo, tựa như dân chạy nạn.
Mới vừa trải qua tàn sát từ những chủng loại khác, bộ dạng như thế của như người này cũng không có gì kỳ quái. cô cúi đầu nhìn ba lô ôm trước ngực, là một ba lô được làm bằng vải bạt chắc chắn, vải dệt đã bạc màu, có thể nhìn thấy những vết bị mài mòn. Ba lô này cũng khôngnặng, không biết bên trong có gì, cô vẫn luôn ôm gắt gao trong ngực, có thể nguyên chủ rất coi trọng nó.
Trừ ba lô ra, trên người cô cũng mặc bộ quần áo không vừa người, áo thun rộng màu đen và quần thể thao cùng màu, trên chân là đôi giày vải bạt dơ bẩn. hiện tại cô cũng giống như dân chạy nạn, rõ ràng cũng giống giống những người này.
Khi đi ngang qua một bức tường gạch men bóng loáng, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Trì An ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện gương mặt mình trên mặt tường, dáng ngườinhỏ gầy, quần áo to rộng, tóc ngắn gọn gàng, mặt dơ đến nhìn không ra bộ dạng gì, thoạt nhìn như một đứa con trai, cô đem ba lô trong ngực chuyển qua xách trên tay, phát hiện vùng ngực thật bằng phẳng...
Nếu không phải cảm giác được cảm giác trói buộc ở ngực, nhìn người trên tường, côcòn nghĩ mình là một đứa bé trai suy dinh dưỡng. cô không cảm giác được trên người có vết thương gì, mà ngực lại có cảm giác trói buộc... không phải là dùng để bó ngực chứ?
Lúc này Trì An không làm rõ được thân phận hiện tại của mình, vì sao lại trang điểm như một đứa con trai, thậm chí còn dùng phương pháp bó ngực nguyên thủy như vậy, làm mình nhìn qua thật giống một đứa con trai, hiển nhiên làm vậy phải có ý nghĩa gì mới đúng. cô không tiếng động mà nhìn mọi người chung quanh, phát hiện những người này đều là nam, không thấy được một người nữ nào.
Trong lòng cô lần nữa sinh ra dự cảm không tốt lắm. một đám người như âm hồn, sau khi đi xuyên qua đại sảnh, lại là một đống hỗn độn, rốt cuộc đi vào một cái cửa vô cùng bí ẩn, kéo ra cửa sắt loang lổ rỉ sắt, phía sau nó làmột cái thông đạo.
Trì An yên lặng mà nhìn, đi theo bọn họ sờ soạng đi xuống cầu thang phía dưới.
Nhớ đến người chim và người nhái khi nãy, còn có kết cục của người thường, Trì An hoài nghi nhân loại ở thế giới này có phải hay không đều giống như nhóm người này, chỉ có thể cẩn thận tham sống sợ chết trong bóng tối, đi lại dưới lòng đất tối đen mới có thể có cảm giác an toàn.
Đùng một tiếng, một dải đèn trên tường được mở lên.
Ánh sáng từ đèn vô cùng mờ, bóng đèn giống như đã dùng qua vài chục năm, bị bụi bẩn che mờ, làm ánh đèn cùng suy giảm lớn. một đám người không màng hình tượng mà ngồi bệch xuống đất, tuy rằng không mệt, nhưng tinh thần thoạt nhìn đều không tốt lắm.
Trì An cũng ngồi một chỗ, từ ánh sáng mờ ảo mà đánh giá nhóm người vừa trải qua kiếp nạn trở về này, sau khi đếm xong, nơi này có 17 người. không biết qua bao lâu, một giọng nam thô ráp vang lên: „Lần này bị bắt đi bao nhiêu người?“
„13 người.“ một giọng nam tương đối trẻ vang lên.
„13 người? Gần một nửa rồi...“ Giọng nam thô ráp kia có chút khổ sở, giọng điệu cũng thấp đi vài phần.
Những người ngồi đây đều không có trả lời, không khí trầm mặc khó chịu lan tràn khắp nơi.
Sau một lúc lâu, giọng nam thô ráp nói: „Lần này tin tức sai lầm, chúng ta cũng khôngtìm được bóng dáng tinh thể bò cạp đỏ, ngược lại đã chết nhiều người như vậy, cấptrên nhất định sẽ trách phạt...“
„Lão Tiêu, cũng không phải lỗi của ông.“ một người vội nói.
Những người còn lại cũng sôi nổi phụ họa, nói đến cuối cùng, thì tức giận bất bình mà chửi rủa những người nhái kia, Trì An từ trong lời bọn họ biết được, những người nhái đó không gọi là người nhái, mà kêu là người La Mỗ Sâm.
Người kêu lão Tiêu là một người đàn ông hơn 30, dáng người to lớn, bất quá nửa bên mặt không biết bị gì hủy hoại, làn da bị cháy đen, thoạt nhìn rất là khủng bố. Mà mộtnửa gương mặt còn lại hoàn hảo lộ vẻ kiên nghị, có thể nhìn ra trước khi bị hủy dung, là một người đàn ông có ngũ quan đoan chính.
Lão Tiêu trầm mặt xuống, không nói gì, từ thần thái của anh ta, có thể thấy được lúc này anh ta rất khổ sở. anh ta mang nhiều người đi như vậy, kết quả lại không thể bảo vệ được tính mạng của họ, tuy mạng người ở thế giới này không đáng tiền, nhưng nhìn thấy nhiều đồng loại bị người La Mỗ Sâm tàn hại, trong lòng vẫn xúc động không thôi.
Mặc dù khổ sở, nhưng anh ta rất nhanh tỉnh táo lại, nói: „Tốt, mọi người nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, đợi chút nữa chúng ta tiếp tục tìm tinh thể bò cạp đỏ.“ Lần này tổn thất nhiều người như vậy, lão Tiêu càng kiên định muốn tìm được tinh thể bò cạp đỏ, nếu bọn họ tay không mà về tổn thất còn lớn hơn nữa.
Mọi người không có ý kiến, nhanh chóng nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, thuận tiện thảo luận với người bên cạnh về chuyện của người La Mỗ Sâm.
Trong lúc Trì An đang quan sát mọi người, liền cảm nhân được bên cạnh nhiều hơnmột người, người nọ nói: „A, vừa rồi tôi thấy được.“
Trì An quay đầu nhìn lại, phát hiện đúng là người thanh niên trốn ở bên cạnh khi côgiết chết một người La Mỗ Sâm lúc nãy.
Người thanh niên này khoảng hơn 20 tuổi, diện mạo tuấn tú, dưới ánh đèn mờ ảo, thoạt nhìn càng đẹp mắt, khi cười rộ lên, bên miệng có hai lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
Trì An không biết cậu ta là ai, chỉ ngồi đó nhìn cậu ta.
„Tôi là Mục Tử Yến, còn cậu?“
„Trì An.“ Trì An bình tĩnh trả lời.
Cậu ta nhìn cô, lộ ra khuôn mặt tươi cười, có chút tò mói hỏi: „Thân thủ của cậu khôngsai, cậu là người trong quân đội sao? không đúng, nếu là người trong quân đội, căn bản không cần đơn độc tham gia loại nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, tiền lương mỗi tháng đủ có thể sống trong thành...“
Trì An không có trả lời, âm thầm quét mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Mục Tử Yến thấy cô không trả lời, nói một hồi thì có chút không thú vị, nên đành ngậm miệng lại.
Sau khi nghỉ ngơi đủ, một đám người lại tiếp tục xuất phát.
Bọn họ yên lặng di chuyển về phía trước trong hầm ngầm tăm tối, lão Tiêu đi trước dẫn đường, người phía sau cũng không biết đường hầm này sẽ đi về đâu, mãi cho đến khi vang lên âm thanh thùng thùng nặng nề không xa, lão Tiêu dẫn người đi qua, sau đó cùng một nhóm người khác tập hợp.
Người dẫn đầu nhóm kia là một người đàn ông tên là Thiệu Sĩ, thân hình cao lớn cường tráng, đầu đinh, vẻ mặt khôn khéo.
Nhóm người Thiệu Sĩ lần này ra ngoài cũng là tìm tinh thể bò cạp đỏ, cũng tổn thất rất nhiều người, vốn 30 người chỉ còn lại 20 người. không chỉ có bọn họ, lần này có vài nhóm ra ngoài tìm tinh thể bọ cạp đỏ, nhân sốkhông ít, hiện tại người còn có thể hoạt động không còn nhiều, những người khác sợ là đã bị bọn người La Mỗ Sâm giết chết hoặc bắt đi rồi.
„Bọn người La Mỗ Sâm quả thật đáng giận, trung ương nên phái quân đội tiêu diệt bọn chúng!“ một người đàn ông phẫn nộ nói lên.
Lời này được mọi người chung quanh tán đồng, nhưng cũng không có thể làm điều gì cả, chỉ dùng giọng chết lặng nói: „Nơi này là biên giới hoang vu, những quý tộc đó sẽkhông quản, càng sẽ không phái quân đội tới đây.“
Lời này làm không khí hiện trường lại trở nên trầm mặc, càng có cảm giác bình tĩnhkhông ôm hy vọng.
Dường như bọn họ đã quen với cảnh ngộ như vậy, cho nên nhiều người bị La Mỗ Sâm bắt đi như vậy, trừ bỏ khổ sở, cũng không quá mức bi thương.
Sau khi trao đổi tin tức với nhau, Thiệu Sĩ và lão Tiêu đưa ra ý hợp tác.
Thiệu Sĩ nói: „Tôi biết chỗ có quặng tinh thể bò cạp đỏ, các người đi hay không?“
Lão Tiêu trầm giọng hỏi: „Tin tức là thật?“
„Đương nhiên.“ Thiệu Sĩ tự tin nói, „Bọn La Mỗ Sâm mới vừa đi tuần tra, theo lệ thường, trong vòng 3 ngày tới bọn chúng sẽ không tới nữa, có thể thừa dịp hai ngày này chọn nhiều thêm một chút, cũng là một món lời không nhỏ.“
Cuối cùng lão Tiêu cũng đồng ý hợp tác với nhóm người Thiệu Sĩ, hai đội chỉnh đốn lại nhân số, cùng nhau được 40 người, tuy nhìn thì nhiều, nhưng lại vẫn không đủ dùng, đặc biệt là nhóm người này đều là người thường, không có năng lực đặc thù gì, gặp phải bọn La Mỗ Sâm chỉ có thể trốn đi.
Người thường rời đi vào trong thành an toàn, đi vào những nơi rách nát như thế này, càng thêm nguy hiểm.
Nếu không phải thật sự không sống nổi, bọn họ cần gì phải mạo hiểm đi đến chỗ này tìm tinh thể bò cạp đỏ?
Khi một lần nữa mọi người chuẩn bị xuất phát, lão Tiêu nói: „không chỉ có bọn La Mỗ Sâm, người chim cũng tới, lúc trước khi tôi đi vào, nhìn thấy trên trời có một người chim bay qua, đứng ở trên tòa nhà cao một lát, hẳn là một Hôi Vũ.“
Giọng Thiệu Sĩ có chút hoảng hốt: „Tộc Hôi Vũ tới nơi này làm gì?“
„Ai biết được? Tuy bọn họ không giống lũ La Mỗ Sâm thích ăn thịt người, nhưng bọn họ và loài người cũng không phải là đồng minh.“ Lão Tiêu thở dài, „Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, chúng ta cẩn thận một chút là được.“
Hai người trao đổi tin tức với nhau, sau đó không nói nữa.
Cứ đi trong bóng tối khoảng chừng ba tiếng đồng hồ, một đám người đều thở hổn hển, lại một lần nữa dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện ăn một chút gì đó.
Trì An thấy những người khác ngồi trên chiếu, lấy đồ ăn từ trong ba lô của bản thân ra, cô cũng mở ba lô của mình ra, kiểm tra một chút, phát hiện bên trong có chút đồ, trừ bỏ một bộ quần áo, còn có một ít vải, cái chai, đao nhỏ, còn có hai bình nước cùngmột túi lương khô.
Hai bình nước nhựa đựng một loại nước khoáng, mà lương khô, Trì An thật sự khôngbiết chúng được làm từ thứ gì, làm thành từng miếng to bằng nắm tay trẻ con, bên ngoài là màu trắng gạo, vô cùng cứng rắn, ước lượng ở trong tay cũng không còn nhiều, chẳng trách ba lô này không có nặng. cô cũng học những người chung quanh, chậm rãi gặm lương khô, từng chút từng một gặm hết một miếng, sau đó ngậm trong miệng, cảm giác nó mềm đi, mới nuốt vào bụng.
Ăn thứ này dễ làm khô miệng, Trì An cẩn thận mà nhấp một hớp nước, giảm bớt sựkhô cằn trong miệng.
Mới gặm một miếng, trong bụng đã truyền đến cảm giác chắc bụng, có thể thấy thứ này hẳn là đồ ăn có tính nở.
Chờ sau khi mọi người ăn no xong, Thiệu Sĩ và lão Tiêu tuyên bố xuất phát một lần nữa.
Bọn họ đi dưới lòng đất trong tòa nhà trong một thời gian dài, mới đi đến cửa mật đạo, một lần nữa trở lại trên mặt đất. một trận gió cát thổi đến, ánh nắng rực rỡ treo trên bầu trời, mặt đất bị nướng chín đến khô nóng khó chịu, làm người ta giống như đang ở trong sa mạc.
Cửa ra là một mảnh núi hoang ở ngoại thành, chung quanh cỏ dại mọc thành từng cụm, khô vàng, có thể thấy được nguồn nước phụ cận vô cùng khan hiếm, trừ bỏ tòa nhà kia như bị gió hong trở nên cũ kỹ, chung quanh đều là một mảnh hoang vắng.
Nhìn ra phía xa xa, là một mảnh cát vàng nhìn không đến điểm cuối, có thể thấy được nơi này xác thật giống như bọn họ nói, là biên giới không ai quản.
Thiệu Sĩ nói: „Tôi có tin tức, phụ cận này xác định có một đám bò cạp đỏ sinh sống, số lượng ước chừng một vạn, chúng nó sản xuất tinh thể không ít, đến lúc đó chỉ cần cẩn thận không làm bò cạp đỏ, chúng ta có thể lấy bao nhiêu thì lấy, thừa dịp trước khi trời tối, nhất định phải trở lại trong thành, ngày mai lại trở lại.“
Hai người thương lượng xong, để Thiệu Sĩ dẫn đường, đi vào vùng núi hoang vắng.
So với mật đạo đen tối và mát lạnh thì phía trên mặt đất vô cùng nóng và hoang vắng,thật sự làm người ta không chịu đựng được, đi được một lát đã đổ mồ hôi ướt đẫm, nhưng không ai kêu khổ kêu mệt, cắn răng đuổi kịp.
Trì An đi trong đám người, cảm giác mồ hôi từng giọt từng giot rơi xuống trán, khóe miệng nếm được vị mặn của mồ hôi, mảnh vải bó ngực cũng ướt đẫm, khiến bộ ngựcthật sự không hề thoải mái.
Tuy rằng không thoải máo, nhưng cô không dám biểu hiện ra ngoài, cũng không thể làm cho người khác nhận ra thân phận nữ giới của mình.
May mắn, nơi có tinh thể bò cạp đỏ không còn xa, một đám người đi đến trước quặng mỏ trong sườn núi, cách mấy trăm mét có thể nhìn thấy màu đỏ lấp lánh của tinh thạch, dưới ánh sáng mặt trời, khúc xạ thành ánh sáng màu hồng vô cùng đẹp.
Thiệu Sĩ và lão Tiêu dẫn người đến chung quanh điều tra, phát hiện bên ngoài cũngkhông có bọ cạp đỏ, vội cho người đi qua lấy tinh thể.
„Trừ bỏ trong thời điểm sinh sản, bò cạp đỏ hầu như sẽ ra ngoài kiếm ăn bào ban ngày, cho đến khi chạng vạng mới trở về, các người tận lực nhanh lên, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Còn có, đừng đi vào sâu qua, bên trong sẽ có bò cạp đangsinh, khi sinh thì bò cạp vô cùng táo bạo, một đám người chúng ta đều sẽ phải để mạng lại chỗ này, biết chưa?“ Lão Tiêu nghiêm túc dặn dò mọi người ở đây.
Đoàn người ứng một tiếng, tiếp theo để lại người canh giữ, những người còn lại thì đivào lấy tinh thể bò cạp đỏ.
Trì An đi theo đám người đi vào, mới tiến vào mỏ, thiếu chút nữa bị ánh sáng màu hồng rực rỡ giống như là màu hồng của tinh thạch làm cho hai mắt phát đau, càng đivào trong, màu sắc tinh thạch càng xinh đẹp, có thể thấy được địa chất càng tốt, chỉ là nhớ đến lời lão Tiêu dặn, không ai dám đi vào sâu vào trong.
Trì An mặc kệ những người khác, cùng một số người cùng nhau đem tinh thạch trênđất bỏ vào trong ba lô, cho đến khi bao lô nặng trĩu, mới nhanh chóng rời đi.
Hai nhóm người thay phiên đi vào, rất nhanh mỗi người đều cõng một cái ba lô căng phòng đi ra.
Khi chuẩn bị rời đi, đột nhiên Thiệu Sĩ nói: „Còn thiếu một người! Lão Tiêu, là người của ông!“
Nửa bên mặt hoàn hảo của lão Tiêu trong nháy mặt trầm xuống, nhìn về phía đám người, sau đó nguyền rủa một tiếng, nói: „Là thằng nhóc Sừ Trì kia!“
Vừa mới nói xong, mọi người liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết, cùng với tiếng kêu thảm thiết đó chính là một trận ầm ầm.
Sắc mặt lão Tiêu và Thiệu Sĩ đại biến, cùng nhau la lên: „không tốt!“
„Bò cạp đỏ tới!“
Chỉ thấy vùng đất hoang mạc cách đó không xa, một lớp bụi màu nâu, từng đợt sóng màu hồng vọt đến, đó là một đám bò cạp đỏ, vì số lượng quá nhiều, đợt tấn công này cứ như thủy triều, vô cùng đồ sộ.
„Chạy mau!“
Lão Tiêu và Thiệu Sĩ gào rống một tiếng, mang theo người xoay người bỏ chạy, căn bản bất chấp còn có người chưa ra khỏi mỏ. một đám người hoảng loạn không chọn đường chỉ biết chạy và chạy, hận không thể có thể hai chân, chỉ nghĩ mau chóng thoát khỏi nguy hiểm.
„Thiệu Sĩ, không phải anh nói chỉ có một vạn bò cạp đỏ sao?“ lão Tiêu tức giận quát tháo, „Đám bò cạp này, mười vạn còn ít.“
Bản thân Thiệu Sĩ cũng giật mình, tức giận nói: „Tôi làm sao biết? Tên Hắc K nói vậy đó.“
Nghe thấy hai chữ „Hắc K“, lão Tiêu trầm giọng nói, „Các người bị hắn lừa rồi!“
Lúc này Thiệu Sĩ cũng biết mình bị lừa, nơi này xác thật có tinh thể bò cạp đỏ, nhưng số lượng bò cạp không chỉ có một vạn, mấy chục vạn cũng không thiếu, là một đàn bò cạp khổng lồ, chỉ bằng mấy chục người bọn họ, chỉ có thể bị chúng cắn nuốt.
Hai chân con người sao có thể chạy trốn đám bò cạp, hơn nữa, chỉ nhìn bề ngoài đám bò cạp này – to bằng một con mèo trưởng thành, hai càng thô to múa may đuổi theo, nhìn qua vô cùng khủng khiếp.
Rất nhanh, những người chạy chậm đã bị càng của bò cạp kẹp lấy, một đám bò cạp vây quanh bọn họ, tiếng gào thét vang khắp nơi, rất nhanh đã không còn âm thanh nào nữa.
„Cứu cứu tôi a! Lão Tiêu –“
Tiếng kêu thê lương từ quặng mỏ truyền đến, chỉ thấy một người đàn ông trên người treo đầy hồng tinh thạch chạy ra, phía sau hắn là một con bò cạp khổng lồ cao bằng nửa người, hận không thể chạy trốn nhanh hơn.
Bò cạp đỏ to như vậy, không cần nói cũng biết là đã biến dị, nói không chừng chính là vương của đàn bò cạp này, liên kết mọi chuyện, chẳng trách đàn bò cạp này đột nhiên trở về, khẳng định là vì có người kinh động vương trong quặng, bò cạp vương triệu hồi đám tay chân về để đối phó với bọn họ.
Nếu không phải hiện tại phải vội vàng trốn chạy, chỉ sợ đám người này sẽ chửi ầm lên với tên kéo tai nạn đến này, đáng chết cũng không hề đau lòng.
Dĩ nhiên lão Tiêu không có biện pháp cứu người trở về, người chạy cuối cùng bị bò cạp vương đuổi theo cách mỏ không xa, bị hai càng khổng lồ kẹp lại cắt thành hai đoạn, máu chảy đầy đất.
Những người còn lại thấy một màn như vậy, cũng không hề thấy bi thương, lúc này bọn họ không có thời gian thương cảm cho người khác, vì bò cạp đã đuổi đến nơi.
“Mọi người đứng thành vòng tròn, mau!” Thiệu Sĩ rống lên. một đám người cuống quýt tụ lại bên nhau, lấy vũ khí ra đối phó với đàn bò cạp, đều là một ít vũ khí lạnh.
Chỉ là nhìn thấy nhiều bò cạp như vậy, mọi người đều tuyệt vọng.
Lúc này Trì An cũng không có che giấu, đem côn kim loại đã cướp được từ tên La Mỗ Sâm ra, một côn đánh tới, khiến đám bò cạp bị đánh bay.
Cây côn kim loại này quả nhiên là thứ tốt, bò cạp bị đánh trúng, lớp vỏ cứng rắn của chúng cũng bị nứt ra, bò cạp ngã trên mặt đất, run rẩy không thôi, đã không còn lực đánh tới nữa. Trì An thấy thế, tiếp tục múa côn, đem những bò cạp chung quanh đánh bay hết.
Người chung quanh thấy một màn như vậy, cuống quýt chạy đến bên cạnh cô.
Thiệu Sĩ thấy thế, vội nói: “Thằng nhóc kia, cậu lại đây!”
Trì An không để ý đến người chung quanh, quan sát khắp nơi, vừa tiêu diệt đàn bò cạp, vừa đi qua đám người người Thiệu Sĩ.
Qua quan sát vào buổi sáng, cô đã nhìn rõ nhóm người này, trong đó hơn phân nửa là người thường, khi đối đầu với đám La Mỗ Sâm không hề có sức phản kháng cao chỉ có thể bị đối phương giết chết, nhưng cũng có người như Thiệu Sĩ và lão Tiêu, sức chiến đấu không tồi, tố chất vô cùng tốt, năng lực phản ứng không tồi, như là đã trải qua huấn luyện, đối phó với bò cạp cũng không ở thế yếu, rất nhanh chung quanh họ xuấthiện một đống thi thể bò cạp.
Lúc khẩn cấp như thế này, tự nhiên nên cùng người có thực lực hợp tác, mới có thể tranh thủ được nhiều cơ hội chạy trốn.
Sau khi Trì An hội hợp cùng bọn họ, cùng nhau đối phó với đám bò cạp chung quanh.
Chỉ là bọn họ giết bò cạp nhiều, nhưng những con bò kia cứ cuồn cuộn mà tiến lên cũng càng nhiều, dưới ánh mặt trời là một khoảng không màu đỏ, nhìn không đến điểm cuối.
Trong lúc nhất thời, người bị bò cạp bao vây càng tuyệt vọng hơn.
Bọn họ không chết trong tay bọn La Mỗ Sâm, nhưng lại chết ở chỗ này sao?
Khi không khí tuyệt vọng bao trùm mọi người, đột nhiên từ nơi xa vang lên tiếng động cơ.
Tiếng động cơ này làm ánh lên hy vọng trong mắt những người ở nơi này, nhưng nhiều người nghĩ đến có thể là đĩa bay ban sáng của bọn La Mỗ Sâm thì càng tuyệt vọng.
Trái phải đều chết, chết dưới càng của bò cạp hay chết dưới sự tra tấn của bọn La Mỗ Sâm, thì xem lựa chọn như thế nào.
Mặc kệ loại chết nào cũng không ai nguyện ý.
Theo tiếng động cơ ngày càng gần, ngay cả Thiệu Sĩ cũng không nhịn được mà mắng chửi một câu, “Chẳng lẽ ông đây phải chết ở đây sao?” Hai mắt hắn đỏ đậm, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Hắc K! Nếu tao có thể trở về, tao sẽ giết chết mày!”
Trì An vừa múa côn đánh bò cạp, vừa híp mắt nhìn về hướng kia, chỉ thấy trong cát vàng, bay tới mấy chiếc xe bay, giống như đĩa bay màu xám, thật sự không nhìn ra là loại xe nào. cô nhìn không ra, nhưng người chung quanh nhận ra, lập tức kinh hỉ kêu lên: “Là quân đội khu 5!”
Mọi người kích động, biểu tình giống như là “được cứu rồi”, Trì An hơi nhíu mày, khôngbiết khu 5 là khu nào.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
126 chương
172 chương
74 chương
14 chương
41 chương
17 chương