Liêu Thần
Chương 160 : Hắc ám xâm nhập
Sau khi đổ đầy xăng, hai người tiếp tục thu thập chút vật tư, sau đó cùng nhau đi về phía Bắc.
Lần này đến phiên Tư Ngang lái xe, Trì An ngồi ở ghế phụ xem bản đồ, lải nhải nói: „Chúng ta đã chậm trễ một tháng rồi, hiện tại chưa về đến căn cứ Hy Vọng, ông nội nhóc có lo lắng hay không?“
„sẽ không, tôi đã gửi tin cho ông, nói sẽ về trễ, đến lúc đó sẽ mang cháu dâu về gặp ông, ông rất vui vè!“
Trì An: „...Có thể lấy lòng lão nhân gia như vậy sao?“
Tiểu thiếu niên nghiêm túc nhìn về phía trước, không để ý đến cô.
Lần này hai người bọn họ lên đường, trừ bỏ hai người, không còn ai để sai xử, ăn, mặc, ở, đi lại đều tự mình động thủ, cấp bậc chất lượng ăn uống đã bị giảm mấy phần.
Khi người ta có điều kiện, luôn hy vọng bản thân có thể sống tốt một chút, ngay cả Trì An – loại người không thèm để ý đến ăn, mặc, ở, đi lại, hưởng thụ qua hưởng thụ mỹ thực ở nhiều thế giới, ở phương diện ăn cũng rất coi trọng.
Cố tình hai người bọn họ nấu ăn đều không tốt, đặc biệt là ở mạt thế, càng không tính là tốt.
Ăn xong món mì suông do mình làm, Trì An thở dài: „Đáng lẽ nên dẫn Lộ Minh đi cùng.“
„Sau đó làm anh ta bị thịt nát xương tan khi trực thăng nổ mạnh sao?“ Tư Ngang tiếp một câu.
Trì An trừng mắt nhìn cậu, “Nhóc thật không đáng yêu, có phải hay không đến tuổi S2* rồi hả?“
(*: S2, một từ thông dụng trên Internet, có nguồn gốc từ Nhật Bản. "S2" có nghĩa là lớp hai của trường trung học cơ sở. Như tên cho thấy, "Căn bệnh thứ hai" đề cập đến những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cao tự đại của thanh thiếu niên. Với việc sử dụng rộng rãi từ này trên Internet, "Căn bệnh thứ hai" giờ đây chủ yếu đề cập đến những người quá tự ti, kiêu ngạo và cảm thấy không được hiểu, vô tình, đặc biệt là những người đã "hình thành nên những giá trị và tính trẻ con chưa rời đi". Người lớn với những ý tưởng lẫn lộn " – theo baike)
Cậu hừ một tiếng, nâng cằm, thật kiêu ngạo mà.
Quả nhiên là hùng hài tử.
Trì An phát hiện người này theo thân người nhỏ lại, tâm lý giống như cũng chịu một ít ảnh hưởng, khi manh manh như một tiểu chính thái, thì sẽ ngẫu nhiên có tính khí hồ đồ của đứa nhỏ, quả thật manh chết người. hiện tại đển tuổi thiếu niên, luôn thích đả kích cô, hành động kiểu „thích cô, nên phải dùng sức khi dễ cô“ của thanh thiếu niên, rất là ấu trĩ.
Dĩ nhiên, Trì An không có nói với cậu những biến hóa này, nếu không người này sẽ xù lông, điểm này còn rất đáng yêu.
Miễn cưỡng giải quyết một bữa trưa không quá ngon, bọn họ lại tiếp tục lên đường. đi ngang qua một chỗ cỏ dại đã mọc thành đồng ruộng, nhìn thấy trong bụi cỏ có một con sơn dương, Trì An không nói hai lời, xách kiếm ra.
Chỉ một lát sau, bọn họ thu hoạch được một con sơn dương.
Tứ chi của nó được cột chắc, ném ở phía sau xe, dù sao cũng không phải xe của mình, cũng không có gì phải tiếc.
„thật nhiều thịt, nên xử lý thế nào đây?“ Trì An hỏi.
Tư Ngang cúi đầu nhìn Ipad, không nói gì.
Trì An buồn rầu nói: „Giết dê giống giết gà sao? Trước cắt cổ lấy máu, sau đó nấu nước sôi nhổ lông...“
Rốt cuộc Tư Ngang không chịu nổi mà nói, „không phải như vậy.“
„Vậy thì làm sao?“ cô cười khanh khách hỏi.
„Phương pháp làm dê, là trước tiên ở ngực nó rạch một đường dài hai tấc...“
Tiểu thiếu niên dùng lý trí vững vàng mà giải thích một lần quá trình làm dê, chờ nói đến một nửa, cậu nhịn không được nhíu mày, nhưng thấy bộ dáng cô hưng trí bừng bừng, cậu đành nhịn xuống khác thường trong lòng, tiếp tục nói. nói xong lời cuối, cậu nhàn nhạt nói:
„Đao pháp của tôi có thể đem da của nó hoàn chỉnh lột xuống, giống như lột da người...“
Lần này đến phiên Trì An bị nghẹn.
Tiểu thiếu niên nhìn cô nhếch môi một cái, cúi đầu tiếp tục nhìn Ipad.
Trì An quay đầu, không thèm để ý đến cậu, đỡ phải lại nghe một hồi truyện sởn tóc gáy.
Tiếp theo khi hai người thương lượng ăn dê ra sau, con dê ở phía sau đáng thương kêu một tiếng, bị hai người xem nhẹ không để ý đến.
Lúc chạng vạng, bọn họ ghé đến một thành phố nhỏ.
Ở lối vào, đi ngang qua trạm thu phí, hai người bị chặn lại thu phí.
Thu phí?
Cửa sổ hạ xuống, Trì An kinh ngạc nhìn một đám người tay cầm gậy cảnh sát, mô phỏng cũng khá giống đứng ở trạm thu phí, thoạt nhìn như một đám xã hội đen, cách đó không xa là một nhóm người thường tay trói gà không chặt, giống như bầy dê bị vây lại, giận mà không dám nói, càng là tuyệt vọng đối với thế giới này.
Trì An suy đoán không sai, nhóm người trước mạt thế xác thật là xã hội đen, dĩ nhiên xã hội đen này không giống như trong TV, mà là một đám người trà trộn vào mấy bang trộm cướp trong thành phố, giúp người ta thu nợ là nghiệp vụ chủ yếu, làm một ít việc mà người thường không dám làm, tiền tới rất nhanh, là một đám người liều mạng.
Sau mạt thế, trong bọn chúng có vài người tiến hóa thành cuồng chiến sĩ, tập kết một đám anh em ngày xưa tiếp tục làm nghề đòi nợ, sinh hoạt ở mạt thế cũng không tồi.
Gần đây có một căn cứ an toàn loại nhỏ, ban ngày những tên này ở đây thu phí qua đường, buổi tối trở về căn cứ an toàn, phàm là người hoặc đoàn xe đi ngang qua đều phải giao một chút lộ phí, vì thế lực chúng quá lớn, rất nhiều người không dám chọc, cố tình đi về phía Bắc chỉ có đường này, nếu muốn đi đường vòng, cần phải đi một vòng rất lớn.
Người bên ngoài phát hiện sau xe có một con dê bị cột tứ chi, rất là cao hứng.
„Phí của các người là con dê này.“ một người trẻ tuổi nói, nhìn con dê kia, nước miếng đều muốn chảy xuống.
Trì An nhướng mày, „Các người đây là thu phí hợp pháp?“
„Dĩ nhiên hợp pháp, con đường này là chúng tôi đã rữa sạch qua.“
Trì An „à“ một tiếng, ấn tay người nào đó đang muốn rút súng ra, nói: „Con dê này chúng tôi tính mang về hiếu người người lớn trong nhà, không thể cho mấy người, đổi các khác đi.“
„Dong dài, phải là con dê này!“ Người trẻ tuổi kia nhìn thấy trong xe là một cô gái trẻ và một thiếu niên, đều là người thường, căn bản không để họ vào mắt, thái độ vô cùng cường ngạnh.
Nơi nào tới một kẻ ngốc vậy!
Trì An mở cửa xe, một chân đá qua, đem tên ngốc kia bay ngược ra ngoài, đem thanh sắt chặn đường đổ xuống, nằm liệt trên đất mà thống khổ rên rỉ.
Những người khác thấy một màn này, biết gặp phải khúc xương cứng, sôi nổi móc vũ khí ra xông tới.
Hai tên cuồng chiến sĩ nghỉ ngơi phía sau nghe được động tĩnh đi ra, bọn họ nhìn thấy Trì An sắc mặt hồng nhuận, ăn mặc chỉnh tề, không giấu được chút kinh ngạc, thế đạo bây giờ, người dám ở bên ngoài đi loạn đều không phải là người đơn giản, đặc biệt còn có thể bảo trì khí sắc tốt như vậy, đáng tiếc họ nhìn tới nhìn lui, cũng không thấy dấu hiệu cuồng chiến sĩ trên cổ cô, tự nhiên không để ý nữa.
Huống chi người cũng đánh tới, nếu cái gì cũng không làm, kia không phải khiến người khác coi khinh mình sao?
Trì An một tay đỡ cửa xe, tới một người đá một cái, đá đến vô cùng vui vẻ, trong mắt những người đang đứng đó, đám người này tựa như đang một đám ngốc cứ tiến lên cho cô đá, thật sự là cạn lời, mãi cho đến khi hai tên cuồng chiến sĩ tiến đến, Trì An mới nhảy lên, rút kiếm trong tay ra.
Hai tên cuồng chiến sĩ bị người cạo hết phần tóc ở đỉnh đầu, trở thành tên hói đầu, rất nhiều người đứng đó đều chịu đựng không dám cười.
„Còn muốn thu lộ phí không?“
Bọn họ lắc đầu, hoảng sợ nhìn cô, sợ kiếm trên tay cô chọc một lỗ trên cổ bọn họ, cổ họ cũng không có cứng rắn như của dị hình.
„Vậy có phải tốt hơn không, một hai phải động đao động kiếm, thật không tốt.“ Trì An than một tiếng, một lần nữa trở lại xe.
Mọi người nhìn chiếc xe lần nữa khởi động chuẩn bị rời đi, cô gái trong xe còn nói thêm: „Còn có, những người đó đều là người thường phải không? Mấy người vậy mà hướng người thường ép buộc thu phí, không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?“ không, lương tâm họ không có chút trở ngại nào nha.
Dưới áp lực của Nữ Ma vương, một đám người „lương tâm không qua được“ chạy nhanh đem đám người đang bị trói kia thả lại, hơn nữa còn trả lại vật tư cho họ.
Đám người kia nhìn Trì An, chạy nhanh xách lấy đồ của mình, nhanh chóng đi về hướng căn cứ.
Mãi cho đến khi bọn họ đã đi được một đường, Trì An mới lần nữa khởi động xe rời đi.
Trước khi mặt trời xuống núi, Trì An tìm được một chỗ để qua đêm.
Tư Ngang đem ong mini thả ra, xem xét hoàn cảnh chung quanh, bọn họ cũng không quan tâm đám dị hình sơ cấp – những con đã có được trí tuệ tiến hóa đang ẩn nấp ở gần đó.
Ong mini dạo một vòng, theo chân bọn họ, trên Ipad hiện ra những điểm đỏ sôi nổi rời đi.
Xe vừa dừng lại trước một chung cư, thì nghe thấy tiếng hô từ xa truyền đến, vài người chạy như điên về phía này, một đám dị hình đang đuổi phía sau họ.
Trì An thấy thế, vội rút kiếm ra, tiến lên hỗ trợ.
Tư Ngang ngồi trong xe, nhìn Trì An đi vào giữa đám dị hình, đường kiếm của cô rất nhanh, dị hình cơ hồ không có cơ hội trốn thoát dưới kiếm của cô. một đám người nằm liệt trên đất, chết lặng nhìn thi thể bị cắt lìa của đám dị hình, đến khi mùi máu tươi xông vào mũi, sau khi xác định mình vừa thoát khỏi một kiếp, rốt cuộc không nhịn được, bọn họ khóc rống lên.
Trì An tra kiếm vào vỏ, đi về phía Tư Ngang.
Trong vòng 500m xung quanh Tư Ngang dị hình thường sẽ chọn đi đường vòng, giống như trong khoảng cách này bọn chúng sẽ không có cảm giác sợ hãi. Trì An cũng không muốn nhiều người biết dị thường của Tư Ngang, nhưng cũng không muốn làm một người máu lạnh.
Mặc dù xuyên qua nhiều thế giới, cô vẫn như cũ, là một người tôn trọng sinh mệnh con người. không có gì trân quý hơn so với sinh mệnh.
Trì An mới vừa đem xe đi vào trong sân một hộ gia đình, phía sau truyền đến giọng nói đầy cảm kích.
„Mỹ nữ, vừa rồi cám ơn cô!“
Trì An quay đầu nhìn lại, phát hiện đứng cách đó không xa là một người đàn ông trẻ tuổi dơ hề hề, bởi vì quá bẩn, mặt đều không nhìn rõ lắm, thấp thỏm mà đứng đó, nhưng y có một đôi mắt thật sạch sẽ, trông mong nhìn về phía hai người.
Trì An „uhm“ một tiếng, nói: “Trời sắp tối rồi, các vị mau chóng tìm địa phương an toàn nghỉ ngơi đi.“
Người nọ cảm kích mà trả lại, lại xem xét nhìn họ, sau đó mới xoay người rời đi.
Trì An cũng không đem người này để trong lòng, nhưng thật ra Tư Ngang nhịn không được quay đầu nhìn một cái, hai mắt người trẻ tuổi kia lập tức sáng lấp lánh nhìn cậu.
Tư Ngang rũ mi, ánh mắt như vậy... chậc, lại là loại người này!
Ngày hôm sau, khi bọn họ chuẩn bị xuất phát, Trì An nhìn thấy người hôm qua lại đây nói lời cảm ơn, y tự mình đề cử đi qua đây.
Người trẻ tuổi này tên là Phương Nhạc Chương, là một thanh niên mi thanh mục tú, khoảng 20 tuổi, bộ dáng thẹn thùng.
Đầu tiên y không dấu vết mà nói lời khách sáo với hai người, sau khi biết hai người cũng đi căn cứ Hy Vọng, vẻ mặt cao hứng nói: „thật tốt quá, tôi cũng đi căn cứ Hy Vọng, tôi có thân nhân ở đó. Hai người có thể mang tôi theo không, hai người yên tâm, tôi tuy không phải là cuồng chiến sĩ, nhưng tôi sẽ lái xe, sẽ gác đêm, sẽ làm việc nhà, sẽ làm ấm giường...“
„Tài nghệ nấu ăn của cậu thế nào?“ Trì An hỏi.
Phương Nhạc Chương lập tức ưỡn ngực, „không phải tôi khoe khoang, tôi chính là người sẽ làm dê nướng nguyên con!“
Trì An lập tức đồng ý, nói:“ Được, cậu đi chung với chúng tôi, con dê sau xe giao cho cậu.“
Phương Nhạc Chương vô cùng cao hứng lên xe với hai người, tuy rằng đãi ngộ của y cũng là ngồi phía sau như con dê kia, nhưng y vẫn vô cùng cao hứng, còn rất hứng thú mà chào hỏi với con dê kia, „Dương huynh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.“
Chú dê này đối với người muốn đem mình thành dê nướng nguyên con không có hứng thú, quay đầu kêu một tiếng.
Tư Ngang đối với việc này không cho ý kiến, toàn bộ hành trình đều thờ ơ lạnh nhạt, mỗi khi Phương Nhạc Chương đối diện với ánh mắt của cậu, đều nhịn không được cứng đờ cả người, nhưng vừa nhìn thấy Trì An, y lập tức vui tươi hớn hở. một bộ dáng ngốc nghếch ngọt ngào.
Cái này làm cho tiểu thiếu niên không hề cao hứng, ánh mắt nhìn Phương Nhạc Chương càng thêm âm trầm.
Phương Nhạc Chương là một người rất mẫn cảm, phát hiện cảm xúc biến hóa của Tư Ngang, thái độ của y với Trì An lập tức thay đổi, cười ha hả nói: „Nữ hiệp, cô thật lợi hại! cô là người của thế gia cổ võ sao? Tôi có thể bái cô làm thầy không? Về sau cô chính là sư phụ của tôi, một ngày làm thầy, trọn đời là mẹ, tôi chính là con trai cô...“
Da mặt dày, thiên hạ vô địch!
Trì An cảm thấy người này thật chọc cười, cười nói: „Tôi không thu học trò, hơn nữa cậu hiện tại quá lớn rồi, không thích hợp đi con đường võ thuật, sẽ vô cùng vất vả.“
„... Tôi mới 20 tuổi, cũng không già! Nữ hiệp, cô phải tin tưởng tôi là người có thể chịu khổ nha!“
Có Phương Nhạc Chương ngốc bạch gia nhập, dọc đường đi thật ra vui vẻ hơn nhiều.
Phương Nhạc Chương là một người thích lảm nhảm, cái gì cũng có thể lẩm bẩm một hồi, cùng y nói chuyện phiếm, quả thật chọc người ta không cười không được.
Giữa trưa khi họ chọn một thôn có giếng nước để nghỉ ngơi, Phương Nhạc Chương nỗ lực biểu hiện bản thân.
Y vén tay áo, dùng tài liệu đơn giản nhất làm ra một nồi mì thịt bò chua cay ngon miệng, Trì An cùng Tư Ngang ăn đến cả người đầy mồ hôi, tán thành tài nấu nướng của y.
„Nhà tôi là mở quán ăn, cha mẹ tôi đều hy vọng sau khi tốt nghiệp tôi có thể kế thừa y bát, nhưng tôi không thích, tôi thích trò chơi, tính toán sau tốt nghiệp làm trò chơi, nhưng mà...“ nói tới đây, vẻ mặt y có chút ảm đạm.
Trì An cho rằng y bởi vì mạt thế đến, làm cho mộng tưởng tan vỡ, đồng tình an ủi hai câu.
Phương Nhạc Chương lại càng uể oải.
Sau khi ăn cơm trưa, Phương Nhạc Chương tự giác đi chăn dê.
Trì An và Tư Ngang đứng dưới bóng cây nhìn Phương Nhạc Chương vừa chăn dê vừa bện cỏ, Trì An hỏi: „Tư Ngang, y thoạt nhìn rất sợ nhóc.“
Tư Ngang „uhm“ một tiếng.
„Hơn nữa, y giống như nhận thức nhóc.“ Trì An vuốt cằm, nhớ lại thái độ kỳ quái của Phương Nhạc Chương, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Năm thứ hai mạt thế, nhân loại phát sinh biến hóa rất lớn, rất ít người giống Phương Nhạc Chương, tính cách lạc quan, rộng rãi đến mức có chút ngốc bạch, Trì An có thể cảm giác được y không có ý xấu, chỉ là thuần túy muốn đi theo bọn họ, mục đích giống như ôm đùi, giống như đã sớm biết thực lực của hai người. không, y biết Tư Ngang nhưng lại không biết rõ về cô, ngày hôm qua khi nhìn thấy cô cùng Tư Ngang ở bên nhau, y thoạt nhìn vô cùng khiếp sợ.
Trì An nghĩ mãi không rõ, đơn giản không nghĩ nữa.
Dù sao Phương Nhạc Chương muốn đi theo bọn họ, sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ thôi.
Lúc này đã là tháng Chín, mùa Hè chậm chạp không đi, ban ngày mặt trời vẫn như cũ trên cao, phơi đến người ta héo queo.
Sau khi giết một con tiến hóa thể T, Trì An lau mồ hôi, cả người cũng không có tinh thần.
Phương Nhạc Chương đưa một chai nước có ga để trong tủ đông nhỏ trên xe cho cô, hỏi: „Chị Trì, buổi tối chị muốn ăn gì?“
„Đều được, làm chút khai vị thôi.“ Trì An thuận miệng nói.
Phương Nhạc Chương rất nhanh có ý tưởng, vui tươi hớn hở mà đi chuần bị nguyên liệu nấu ăn.
Trì An và Tư Ngang ngồi hóng mát, nhìn y đang ngồi một góc xem xét nguyên liệu nấu ăn, hỏi: “Còn mấy ngày nữa thì về tới căn cứ Hy Vọng?”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn, năm ngày nữa là về đến nơi.” Tư Ngang nói, “Nhưng chị biết đó, đường xá đã nhiều năm không tu sửa, hư hao nghiêm trọng, cũng không dễ đi.”
Từ Nam đến Bắc, bọn họ cơ hồ đã đi qua hơn phân nửa đất nước.
Trì An dự tính trên đường sẽ bị trì hoãn thêm vài ngày, mười ngày chắc hẳn sẽ về đến nơi, tiền đề là không đụng phải chuyện ngày ý muốn.
Có một số việc đã trải qua sẽ không nhắc đi nhắc lại làm gì, bọn họ đi thêm hai ngày thì gặp phải Vệ Đông và Bàng Thiến ở một trấn nhỏ.
Vệ Đông và Bàng Thiến vẫn luôn đi về hướng Bắc truy đuổi bọn họ, Trì An vì bị thương, nên phải dưỡng một tháng trong núi, tốc độ chậm hơn nhiều so với bọn hắn, nhưng thật không nghĩ đến sẽ gặp họ ở nơi này.
Lúc ấy hai người đang bị một đám dị hình vây công, chỉ huy đám dị hình là một tiến hóa thể C.
Phương Nhạc Chương nhìn đến mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
Y biết hiện tại là mạt thế, nhưng y may mắn là chỉ gặp qua dị hình sơ cấp, những con dị hình sơ cấp đã lợi hại như vậy, càng không cần nói đến thể tiến hóa, đột nhiên nhìn thấy bọn chúng có hình thể và diện mạo giống như con người, giống như người mang một khuôn mặt bị hủy dung, quả thật khiến người ta nhịn không được muốn nôn ra.
Đám dị hình tiến hóa quả thật quá xấu!
Thể tiến hóa xấu như vậy, làm sao còn có người có thể yêu chúng nó? thật là khẩu vị nặng mà!
Mắt thấy Vệ Đông và Bàng Thiến sắp không duy trì được nữa, Trì An cuối cùng cũng ra tay.
Trì An dẫm lên đầu tường, từ trên cao nhảy xuống, nhảy vào giữa đám dị hình, trong ánh mắt kinh ngạc của Vệ Đông, một phen xách hắn lên, quăng ra ngoài, còn Bàng Thiến, cô không quản ả ta.
Kiếm khí như sương, nơi nào nó đi qua, máu bắn văng ba thước. cô lướt qua đám dị hình, đi đến trước con thể tiến hóa cấp C, ánh mắt nó lộ ra vẻ âm lãnh đặc trưng của loài bò sát, há mồm phát ra tiếng kêu gào, triệu hoán dị hình gần đó đến đây.
Đáng tiếc, vì Tư Ngang ở đây, những con dị hình sơ cấp cũng không có bị triệu hoán đến.
Sau khi con tiến hóa thể C phát hiện điều đó, nó vô cùng tức giận, tiến về phía Trì An.
Trì An phi thân qua, kiếm chém lên cổ nó, để lại những dấu vết nhợt nhạt, rạch ra một đường trên lớp vảy cứng rắn, một vệt máu đặc sệt tanh hôi thấm ra, giống như một vết máu đông, chậm chạp chuyển động.
Dị hình tiến hóa thể C không có cứng rắn như thể B, Trì An sau khi phát hiện ra điểm này, tiếp tục thí nghiệm.
Con dị hình thể C này cuối cùng dưới sự thí nghiệm của Trì An bị chặt thành từng khúc mà chết, Vệ Đông nhìn thấy mà nôn mửa ra.
Bàng Thiến hữu khí vô lực mà nằm liệt ở một góc tường, mặt không biểu tình nhìn một màn này, đầu lưỡi vươn ra, nhẹ nhàng liếm vết máu nơi khóe miệng, máu đó là hỗn hợp giữa máu của ả ta và dị hình, tanh hôi vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
258 chương
9 chương
64 chương
66 chương