Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 140
Một câu đồng ý của Kình Thương báo trước trận tuyến Hiển quốc cùng Lục quốc liên hợp đối phó Phù quốc chính thức ký kết, cũng mang ý nghĩa Phù quốc sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Hai nước định ra ước định liền bắt đầu chuẩn bị, dưới liên hợp cường thế của bá giả Lục quốc và Hiển quốc không ai có thể phản kháng, huống hồ mục tiêu hai nước là bọn họ muốn đối phó Phù quốc.
Lục quốc chủ động ký kết minh ước, là vì phạm vi bành trướng của họ đã đến biên cảnh Phù quốc, hai bá chủ quốc gia tranh đấu quả đáng sợ, song phương bất luận là ai cũng không thể không chút hư hao mà giành được thắng lợi cuối cùng, vì lẽ đó Lục quốc mới liên hợp cùng Hiển quốc.
Hiển quốc khá khách khí, họ dù sao cũng không giáp giới Phù quốc, nên nhất định phải qua rất nhiều quốc gia, Hiển quốc rất khách khí yêu cầu thông qua, nhưng không nghĩ có vài quốc gia nhân lúc này đưa ra yêu cầu phụ thuộc Hiển quốc, được rồi, lập xuống điều khoản, để họ phụ thuộc, ngược lại Hiển quốc hiện tại không sợ bọn họ làm loạn, quốc gia phản đối không phải không có, Túc Dạ Liêu liền ra tay, tuy rằng đã đáp ứng Kình Thương không tàn sát bừa bãi nữa, nhưng thủ đoạn hắn vẫn có, cũng khiến Kình Thương rốt cục thấy được tâm cơ thâm trầm của Túc Dạ Liêu tới mức độ nào, liền như vậy Hiển quốc tiến vào địa giới Phù quốc, dựa vào quyền khống chế bầu trời của tàu bay, dễ dàng giành được thắng lợi bước đầu.
Phù quốc cứ như vậy chịu hai mặt công kích, Hiển quốc bên này là một đường cao tấu khải ca, Lục quốc bên kia gặp phải chút phiền phức, vì Lục quốc gặp phải quân đội Minh Thạch Tú dẫn đầu, song phương hai phe đều có thắng bại, có điều Minh Thạch Tú cũng không phải thật tâm đối với Phù quốc, gã chỉ là tích lũy vốn, để Phù quốc Lệ vương tin cậy gã, ỷ lại gã, rốt cục khi Hiển quốc sắp áp sát vương đô, Lệ vương triệu hồi tướng lĩnh Minh Thạch Tú kẻ ở Phù quốc có tư cách nhất giao chiến cùng Lục quốc và Hiển quốc.
Nhận được tin tức Minh Thạch Tú hé miệng nở nụ cười, rốt cục đến lúc này, lại thêm chút dầu, để Lệ vương trừ gã ra ai cũng không tín nhiệm, như vậy phải làm sao đây?
Minh Thạch Tú bí mật liên hệ với Kình Thương, để y trợ giúp một vài, Kình Thương không từ chối, dưới sự yêu cầu của Minh Thạch Tú, truyền đạt mấy mệnh lệnh khiến Hiển quốc không hiểu, thế quyết chí tiến lên của họ tạm thời ghìm lại.
Phù quốc Lệ vương không rõ vì sao, là hắn ta để Minh Thạch Tú đi, nhìn thấy Minh Thạch Tú thành công cũng ngày càng tin cậy Minh Thạch Tú, nhưng một vị vương tự ngạo sẽ tuyệt đối không cho là mình kém cạnh kẻ khác, dù vô cùng tin cậy Minh Thạch Tú, cũng thích dựa theo ý mình mà làm hơn, vì lẽ đó rất nhiều kế hoạch của Minh Thạch Tú đều bị bóp chết từ đầu, Lệ vương cũng không trách Minh Thạch Tú, vì là hắn ta sửa lại kế hoạch của Minh Thạch Tú, hắn đổ sai lầm lên người chấp hành nhiệm vụ, kế hoạch của hắn là hoàn mỹ, không có vấn đề xuất hiện, vì lẽ đó đều là người khác sai.
Dưới hành vi ngu xuẩn của Phù quốc chi vương, Hiển quốc và Lục quốc thắng lợi gặp nhau (1), tụ tập ngoài hai mươi dặm tại Lục quốc, chuẩn bị bước tiến công cuối cùng vào Phù quốc, Phù quốc chẳng mấy chốc sẽ diệt vong.
(1) Nguyên văn là hội sư, như là các cánh quân gặp nhau, ở đây là 2 đội của Hiển quốc và Lục quốc sau khi thắng lợi thì gặp rồi tụ lại với nhau.
“Ngự vương.” Nhìn thấy Kình Thương, Cuồng đế lộ ra tràng cười thật lớn.
“Cuồng vương.” Ánh mắt Kình Thương cũng nhu hòa.
Chỉ như vậy, đã có thể khiến người thấy bầu không khí hữu hảo không bình thường giữa hai người họ, hữu hảo giữa vương và vương rất ít có.
Mắt Túc Dạ Liêu như muốn bốc lửa, đó là lòng đố kị và lửa giận, ngoại trừ thái độ thiết tha của Cuồng đế với quân vương hắn, còn cả thái độ ôn hòa hiếm có của quân vương hắn với người khác, đáy mắt lạnh lùng lại có chút nhu hòa tuy chỉ một chút, nhưng Túc Dạ Liêu vẫn chú thị đến Kình Thương làm sao không nhìn ra.
Sau đó tư liệu liên quan đến Cuồng đế bắt đầu hiện lên trong đầu Túc Dạ Liêu, có người nói từ sớm trước đây người này đã có hứng thú rất cao với quân vương hắn, từng gặp mặt quân vương hắn trong âm mưu Phù quốc tạo ra hơn một năm trước khiến hắn suýt chút nữa mất đi vương mình, trong lúc đó, người này và vương của hắn còn cùng chung hoạn nạn nguy hiểm, rất nguy hiểm, hoạn nạn là môi trường thích hợp để nảy sinh mầm tình cảm, Túc Dạ Liêu dán mác kẻ địch lên Cuồng đế.
Tầm mắt cừu thị rõ ràng của Túc Dạ Liêu, khiến Cuồng đế mẫn cảm cũng chú ý tới Túc Dạ Liêu phía sau Kình Thương.
Trong mắt Cuồng đế loé ra kinh diễm, chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ trong miệng Ngự vương, mỹ nhân khi Loan trở về đã khoe.
“Thật là đẹp a.” Lời nói ngả ngớn khá vô lễ, “Ngự vương nói không sai, ngươi quả nhiên có tư cách để được gọi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.”
Trừ vương ra, tâm kết duy nhất của Túc Dạ Liêu chính là mỹ mạo của hắn, mới nghe Cuồng đế nói, trong lòng Túc Dạ Liêu liền dấy lên lửa giận, nhưng lời nói trước đó lại khiến lửa giận Túc Dạ Liêu tiêu hết, vì vương hắn tán dương mỹ mạo của hắn, được người mình thích tán dương, Túc Dạ Liêu sao không cao hứng, dù lời tán dương không phải hắn thích, nhưng chỉ cần tán dương xuất từ miệng Kình Thương, cũng đủ để hắn mừng rỡ.
Kình Thương có chút lúng túng, nếu là trước đây y sẽ không như vậy, sẽ phối hợp với Cuồng đế mà tán thành, thế nhưng quan hệ hiện tại giữa y và Túc Dạ Liêu, ánh mắt ẩn chứa cảm động của Túc Dạ Liêu lúc này nhìn mình, khiến Kình Thương sao không xấu hổ một hồi.
“Khụ,” ho nhẹ một hồi, “Không nói cái này, chúng ta thảo luận một chút bước kế tiếp nên làm sao đi.” Nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Mời.” Mời Cuồng đế đến tàu bay đàm luận, bầu trời so với mặt đất an toàn hơn nhiều.
Cuồng đế tiếp nhận lời mời từ Kình Thương, vì phải tiến hành chính sự, đem ánh mắt căm thù của Túc Dạ Liêu chú ý tới mình quên hết đi, sau đó cũng không suy nghĩ nhiều.
Tối, sau khi luận đàm chính sự xong, Cuồng đế và Kình Thương ngồi vào một chỗ ôn chuyện, Túc Dạ Liêu ngồi nơi hạ vị toả ra áp suất thấp, khiến người không dám tới gần.
Kình Thương chú ý tới áp suất thấp của Túc Dạ Liêu, nhìn Túc Dạ Liêu một chút, ánh mắt trách cứ nhìn sang, Túc Dạ Liêu mới thu lại áp suất thấp của mình, đổi sang dùng lý trí tuyệt đối để đắp nặn nụ cười nhẹ tao nhã ra.
Túc Dạ Liêu biết mình phải thật cẩn thận, chỉ cần vương của hắn tới gần ai, cùng ai nói chuyện, hắn liền không nhịn được đố kị, mức độ độc chiếm dục của hắn đáng sợ đến tự hắn cũng thấy hãi hùng, biết rõ những người kia không có gì với vương, nhưng vẫn khắc chế không được đố kị.
Tiệc rượu tản đi, Kình Thương trở lại phòng, Túc Dạ Liêu cũng tiến vào theo, trong khoảng thời gian này Túc Dạ Liêu và vương vẫn luôn ở cùng một chỗ, chuyện này mọi người đều biết, Túc Dạ Liêu tuy quyền cao chức trọng, nhưng năm đó cũng là thị đồng của vương, hơn nữa đây là chiến trường, toàn một lũ vũ phu, khó tránh khỏi sẽ có sơ suất, Túc Dạ Liêu chủ động gánh chuyện hầu hạ vương mọi người cũng không thấy kỳ quái gì, thậm chí đối với Túc Dạ Liêu thân ở địa vị cao như vậy còn hạ người hầu hạ vương, khiến người thấy trung thành Túc Dạ Liêu dành cho vương.
Chuyện Túc Dạ Liêu ở cạnh với vương, là bình thường, ở gần chăm sóc vương, cũng là sủng hạnh vương dành cho Túc Dạ Liêu.
Mấy ngày nữa, trăng sắp tròn, ánh sáng màu bạc thanh lãnh đạm mạc, Kình Thương xuyên qua cửa sổ thủy *** thưởng thức ánh trăng, trên tiệc tối uống rượu, khiến thần kinh đều thả lỏng ra, nhìn kỹ phương xa, nơi đó là vương đô Phù quốc, nơi bọn họ cần đến, đối với lần chiến tranh này, Kình Thương không chút thương cảm, đây là báo thù, báo thù Phù quốc, cũng không đến mức hận Phù quốc, phân tranh giữa các quốc và phẫn hận riêng tư không giống.
Lần chiến tranh này, Kình Thương không nghĩ tới thất bại, cũng sẽ không thua, hắn đã thu được tin tức của Minh Thạch Tú, Lệ vương đã giao binh quyền cho Minh Thạch Tú, thời khắc nguy cơ, Lệ vương duy nhất có thể dựa vào chỉ có Minh Thạch Tú.
Lộ ra một nụ cười mỉa mai, thật nực cười, nam nhân ngạo mạn đó cũng dốc toàn lực tín nhiệm người kia, nhưng lại không biết người này nhất định sẽ phản bội hắn ta, không, không phải phản bội, vừa bắt đầu người Lệ vương tin tưởng chưa từng tận trung cho hắn.
Trong lòng cảm thấy vị Lệ vương kia có chút đáng thương, chân tâm dành cho hắn không biết quý trọng, hư tình giả ý lại tin cậy rất nhiều, đúng là đáng thương, nhân sinh đáng thương.
Trên tay cầm trà giải rượu thuận theo động tác cổ tay mà lắc, ánh trăng tĩnh mịch không có nghĩa tương lai sẽ yên bình, không lâu sau đó lại là một hồi gió tanh mưa máu, nghĩ tới đây có chút phiền muộn.
Một đôi tay từ phía sau vòng qua người Kình Thương, ***g ngực ấm áp kề sát sau lưng, Kình Thương cũng không hoang mang, trái lại đã tập mãi thành quen mà bình tĩnh, bởi vì người dám làm vậy với y chỉ có Túc Dạ Liêu.
“Ngô chủ.” Thâm tình khẽ gọi ám muội bên tai.
“Ừm.” Nhưng Kình Thương chính là kẻ không hiểu phong tình, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Túc Dạ Liêu có chút thất bại, trải qua mấy ngày nay, tuy quân vương hắn cho hắn một hứa hẹn, hắn cũng có thể ôm ấp quân vương hắn, nhưng cũng chỉ như vậy, không tiến thêm bước nữa, có điều như bây giờ, hắn cũng thấy đủ rồi.
“Cuồng đế kia và người quan hệ rất tốt?” Túc Dạ Liêu hỏi Cuồng đế – kẻ khiến ăn một vại giấm lớn.
“Gã xem như là bằng hữu.” Đây là quan hệ giữa y và Cuồng đế. “Làm sao?” Liêu hỏi cái này để làm gì?
“Không có gì.” Sao có thể nói chỉ vì quân vương hắn có chút thân thiết với Cuồng đế kia, hắn liền ghen, hận không thể chém Cuồng đế, quân vương hắn biết rồi nhất định sẽ nghĩ hắn nhỏ nhen, chuyện lạm sát này, còn là tối kỵ của quân vương hắn. “Ngô chủ.”
“Hửm?” Tiếp tục ngắm trăng.
“Ta có thể hôn người không?” Túc Dạ Liêu nói thật nhỏ bên tai Kình Thương.
Cái chén trên tay Kình Thương rớt xuống, là bị doạ, trải qua mấy ngày nay, y đã quen tình cảm của Túc Dạ Liêu với mình, Túc Dạ Liêu cũng sẽ đưa ra yêu cầu muốn hôn y, nhưng mỗi lần đều khiến y bị doạ, chuyện như vậy bị dò hỏi thực khiến người ta ngại ngùng a.
“Chuyện như vậy có thể đừng mỗi lần đều hỏi ta không?” Đối với chuyện thế này, có truyền thống giáo dục kiếp trước Kình Thương rất bảo thủ, cũng rất dễ cảm thấy ngượng ngùng.
“Ý của người là ta muốn hôn người cũng không cần hỏi?” Trước hôm nay, Túc Dạ Liêu đối với lời Kình Thương nói đều nở nụ cười nhẹ, sau đó ôn nhu hôn nhẹ lên môi Kình Thương, nhưng ngày hôm nay không biết có phải vì sự xuất hiện của Cuồng đế hay không, hắn muốn thân cận thêm chút nữa với quân vương hắn, dù chỉ là một chút.
“Ừm.” Mới đáp ứng liền cảm thấy không đúng muốn đổi lại, nhưng môi Túc Dạ Liêu đã chặn lại môi mình, không giống với nụ hôn ôn nhu bình thường chạm nhẹ liền rời, nụ hôn này rất triền miên, triền miên đến khiến Kình Thương cảm thấy hô hấp không suông, nước bọt theo khóe miệng lướt xuống.
Thả ra môi Kình Thương, Túc Dạ Liêu bỏ ra phần lớn sức để mình không vọng động, lần thứ hai nhẹ nhàng in dấu lên đôi môi kia, ôn nhu thành kính như bình thường, “Ngủ ngon, Ngô chủ.”
“Ngủ ngon.” Phập phồng đáp lại.
Túc Dạ Liêu đứng dậy trở lại phòng mình, hắn không dám hứa chắc nếu tiếp tục ở đó có thể mất khống chế không, quân vương hắn thực sự quá mê người.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
112 chương
7 chương
6 chương
81 chương