Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 139 : Loan tới chơi

Thời gian qua hơn một năm, cách cục thế giới nảy sinh biến hóa trọng đại, một năm trước, Phù quốc đột nhiên làm khó dễ khiến rất nhiều quốc gia mất đi vương của mình, vì một vài quốc gia sớm có người thừa kế, nên cũng chẳng có bao nhiêu hỗn loạn, nhưng không phải mỗi quốc gia đều như vậy, hơn một năm qua đi, rối loạn thế nào cũng trôi qua, thế nhưng trên thực tế, vấn đề chân chính là ở sau này. Dã tâm Phù quốc không cần nói cũng biết, bọn họ rục rịch, ỷ vào quốc lực mạnh mẽ, ỷ vào nội tình đằng sau, Phù quốc chiếm đoạt mấy quốc gia quanh đó, Lục quốc và Hiển quốc cũng hiển lộ dã tâm của họ sau này, Lục quốc chiến thắng liên tiếp, sau khi Cuồng vương về nước thì càng đánh càng hăng, hiện tại bản đồ Lục quốc đã có thể sánh ngang với Phù quốc. Hiển quốc lại có chút kỳ quái, khi Hiển vương về nước thì an ổn một hồi, nhưng theo sau đó là bành trướng đến điên cuồng, nhưng không lâu sau lại yên tĩnh lần nữa, khiến người ta căn bản không biết Hiển quốc rốt cục muốn gì, hơn một năm, Hiển quốc cũng không tiến hành chiến tranh với bên ngoài thêm nữa, mà là củng cố phòng tuyến của mình, tiếp thu quốc thổ nhiều thêm ra, liền hơn một năm, quốc thổ Hiển quốc cũng mở rộng gấp đôi. Hơn một năm, mấy quốc gia nhỏ yếu biến mất dưới gót sắt Phù quốc và Lục quốc, dưới trọng kỵ binh của Lục quốc, căn bản không quốc gia nào có thể chống đỡ, năng lực thiên phú vô hiệu hóa đáng sợ của Phù quốc chi vương khiến các quốc gia sợ hãi. Phù quốc tuy rằng dần bày ra nhược thế của nó, nhưng gốc gác bên trong vẫn khiến người không thể coi thường, huống hồ một tân tú (1) của Phù quốc khiến người ta liếc mắt, kẻ kia tên là Minh Thạch Tú tướng lĩnh Phù quốc, lấy chiến pháp quỷ dị mang đến thắng lợi cho Phù quốc, người này cũng rất được Phù quốc chi vương tin cậy. (1) Tân tú: hãy hiểu là người mới mà giỏi, kiểu tân binh lính mới ấy. Thời gian hơn một năm, để Phù quốc, Lục quốc trở nên mạnh mẽ, hiện tại sau hơn một năm, Phù quốc, Lục quốc đã vượt qua phạm vi đại quốc trở thành quốc gia bá chủ (2), Hiển quốc tuy im lặng, nhưng tài lực khổng lồ và một ít thực lực của nó, khiến mọi người cũng xếp nó vào hàng ngũ quốc gia bá chủ. (2) Bá chủ: nguyên văn là phách chủ – 霸主, trong QT nói: Vào thời Xuân Thu, nước chư hầu có thế lực lớn nhất và giành được địa vị thủ lĩnh. Phù quốc Lệ vương, Lục quốc Cuồng vương, Hiển quốc Ngự vương được gọi là tịnh thế ba vương. Thế giới hiện tại, là Phù quốc, Lục quốc và Hiển quốc áp trụ quốc gia khác, xưng bá thế giới, thế giới hiện tại, đã có dấu hiệu tiên báo trước thống nhất chưa bao giờ có, Phù quốc tuyệt đối không phải bá chủ tương lai, bởi Lục quốc và Hiển quốc đều coi Phù quốc là địch, vì hơn một năm này, Phù quốc suýt chút nữa ám hại đến vương đương nhiệm hai nước, hận thù như vậy, Lục quốc và Hiển quốc tuyệt không bỏ qua cho Phù quốc. Các quốc gia khác đã bắt đầu cảm giác mình không đối phó được ba quốc gia này, một vài quốc gia yếu nhược đã bắt đầu tính ngả về một trong ba quốc gia, đây chính là thế giới hiện tại. Có điều, tất cả những thứ này, Túc Dạ Liêu chú ý tới, nhưng chỉ nở nụ cười mà qua, dù lúc nghe được tên Minh Thạch Tú cũng không để ý lắm, hắn không cho rằng nhân thủ vương hắn nói sắp xếp ở Phù quốc là Minh Thạch Tú, Minh Thạch Tú kia thấy thế nào cũng không phải kẻ có thể khiến quân vương hắn tín nhiệm, có điều hắn quả thật không nghĩ tới Minh Thạch Tú lại chạy đến Phù quốc tận trung cho Phù vương, lẽ nào Phù vương kia có chỗ nào đáng sợ, khiến Minh Thạch Tú cũng kiêng kỵ, cho nên mới tận trung cho sao? Rất nhanh quăng ý nghĩ này đi, hơn một năm nay hắn trải qua rất thỏa mãn, những chuyện phiền lòng kia, có người khác bận tậm, mục tiêu quan trọng nhất cuộc đời c hắn chính là có được tâm quân vương hắn, những thứ còn lại đều là thứ yếu. Từ hơn một năm trước được Kình Thương đồng ý, tính tình âm ngoan của Túc Dạ Liêu cũng không xuất hiện nữa, tuyệt đối lấy mệnh Kình Thương mà theo, khắp nơi thể hiện ưu điểm của mình, vì một ngày nào đó Kình Thương có thể động lòng với mình, ngày tháng vốn cho là tốt đẹp như vậy sẽ còn tiếp diễn nữa, nhưng thị giả đến từ Lục quốc đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh của Túc Dạ Liêu, cũng khiến Kình Thương và Hiển quốc lần thứ hai cuốn vào thiên hạ phong vân rung chuyển. Kình Thương chính thức tiếp kiến vị thị giả của quốc gia có thể xem là bạn tốt Cuồng vương đến, thị giả có mái tóc màu xanh lam sẫm đến gần như đen, một đôi mắt màu xám như ẩn sương mù, nhìn rất tương tự tròng mắt màu băng lam đến gần như xám của Túc Dạ Liêu, nhưng nhìn kỹ sẽ không giống, Túc Dạ Liêu thì sương mù lành lạnh, khiến người nhìn cảm thấy thấu triệt, kỳ thực lại lạnh lẽo cực kỳ, trong mắt người này sương mù mông lung, khiến người ta cảm thấy mơ hồ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Người này tuy rằng lễ nghi chu đáo, nhưng mơ hồ có thể khiến người ta cảm thấy một cảm giác hào hiệp bất kham. Thị giả tên Loan, chính là quân sư đứng đầu và thần tử tâm phúc của Cuồng đế, thời cơ tốt để Lục quốc khoách trương đến, thế mà gã lại xuất hiện ở nơi này. Loan nhân lúc Kình Thương nhìn mình thì trình lên thư của Cuồng vương đồng thời đánh giá vị vương nghe đại danh đã lâu này, khiến gã chịu thiệt ngầm, khiến quân vương gã coi là kình địch, khi về nước càng thêm tán dương, coi là bạn tốt – Ngự vương Hiển quốc. Gã nhân lần truyền tin này tìm cơ hội mở mang kiến thức một chút về vị Hiển vương này, dù sao trong tương lai không lâu sau, vị Hiển vương này cùng Hiển quốc là quốc gia duy nhất có thể tranh đấu với Lục quốc. Từ biểu tình và nét mặt xem ra là người rất kiên nghị, cũng nhìn ra kiên quyết biểu hiện nơi chiến trường, lại không nhìn ra vẻ trí tuệ mưu kế sâu xa, nhưng từ lời vương nói, có thể thấy được vị Ngự vương này ưu tú ra sao. Loan quan sát không bao lâu, cũng cảm giác được một tầm mắt lạnh lẽo ở vị trí đứng đầu bên dưới Hiển quốc phóng tới mình, ánh mắt chuyển động, đáy mắt chớp hiện vẻ kinh diễm. Một con người tuyệt đẹp, mái tóc màu bạc như ánh nguyệt quang, đôi mắt màu băng lam thanh lãnh lạnh lùng nhìn mình, có áp lực bức nhân, khiến khuôn mặt tuyệt mỹ kia hoàn toàn không có vẻ ôn nhu của nữ nhân, nhớ tới vương đã từng nói, Hiển vương từng đề cập tới một mỹ nhân đệ nhất thiên hạ giới tính lại là nam, khẳng định chính là vị này, khuôn mặt tuyệt mỹ như vậy được gọi là đệ nhất thiên hạ tuyệt đối không quá, Loan khẽ mỉm cười, từ kinh diễm với vẻ tuyệt mỹ của Túc Dạ Liêu hoàn hồn lại, khi quay về, có thứ để khoe khoang với vương của gã. Có điều, vừa mới vậy mà chỉ chú ý tới Hiển vương không chú thị đến một người mỹ lệ như vậy, so sánh mãnh liệt thế, khiến người ta không khỏi phát hiện mị lực bất động thanh hưởng của Hiển vương, khiến người ta lơ là phân mị lực tuyệt mỹ của người kia. “Liêu.” Kình Thương không chú ý tới thái độ Liêu đối với Loan, kêu một tiếng, thư cầm trong tay cũng đưa cho Túc Dạ Liêu, có hai phong thư, một là phong thư cá nhân Cuồng đế viết cho Kình Thương, Kình Thương không đưa cho những người khác xem, một lá khác chính là tin hàm chính thức của Lục quốc, giao cho Túc Dạ Liêu xem cũng chính là lá thư này. Túc Dạ Liêu nguyên bản bởi Loan đánh giá quân vương hắn yêu mà bất mãn vô cùng, vì Kình Thương gọi nên thu hồi tầm mắt lạnh lẽo, trong mắt lộ ra ánh sáng ôn nhu, trên mặt hé ra nụ cười nhẹ, cả người như bao phủ một tầng ánh sáng mông lung, khiến Loan lần thứ hai kinh diễm, sau đó kinh ngạc sự tin cậy Ngự vương dành cho người này, người đầu tiên đưa thư cho không phải gia chủ Trì gia, không phải gia chủ Cận gia, mà là nam tử mỹ mạo này, lại nhìn người trên cung điện, không có một ai lộ ra thần sắc khác thường, rất hiển nhiên là tập mãi thành quen, ngay cả gia chủ Trì gia cũng không có bất mãn, xem như chuyện đương nhiên. Đây cũng chính là trạng thái của cao tầng Hiển quốc, hơn một năm qua, Túc Dạ Liêu lấy sức chiến đấu khủng bộ được trên dưới Hiển quốc nhất trí tôn kính, dù sao thế giới này cường giả vi tôn, chỉ cần đủ mạnh, liền nhận được địa vị và tôn kính của mọi người, mà Túc Dạ Liêu nắm giữ chính là thực lực tuyệt đối đồ thành diệt quốc, để trên dưới Hiển quốc làm sao không kính nể, nên hiện tại sau một năm, Túc Dạ Liêu ngồi ở vị trí đầu tiên dưới Kình Thương, báo trước địa vị dưới một người trên vạn người của hắn ở Hiển quốc. Về phần quan hệ giữa hắn và Kình Thương, không ai phát hiện, Túc Dạ Liêu không ngủ lại vương cung, tuy hắn rất muốn, nhưng hành vi lần trước doạ đến vương hắn, hắn không dám lại làm bừa, ở lại vương cung, gần trong gang tấc với vương hắn, thêm vào hứa hẹn quân vương cho hắn, hắn không tin mình có thể nhịn xuống, vì không cho Kình Thương có cơ hội từ bỏ, Túc Dạ Liêu cam nguyện rời khỏi vương cung trở về nhà mình. Về đến nhà Túc Dạ Liêu rất an phận, những nữ nhân bị cho là thế thân, sớm bị Túc Dạ Liêu xử lý xong, buổi tối an tĩnh một mình nhớ quân vương hắn mà ngọt ngào ngủ. Kình Thương đã nhận lời Túc Dạ Liêu cũng không chạm đến những người khác, Tử phu nhân không còn, cũng chẳng ai quản việc này, trừ người hậu cung, chúng triều thần không hỏi việc hậu cung cũng không biết Kình Thương đã rất lâu không tới hậu cung. Đối với đám nữ nhân chướng mắt kia, Túc Dạ Liêu tranh thủ sự đồng ý của Kình Thương, từ từ xử lý, nữ nhân vô tội, Kình Thương chỉ có thể nói xin lỗi, hắn không có cảm tình với các nàng, sau khi đồng ý Túc Dạ Liêu, càng không chạm đến các nàng, đối với đề nghị của Túc Dạ Liêu, chỉ hi vọng Túc Dạ Liêu có thể khiến các nàng hạnh phúc. Túc Dạ Liêu mặc dù rất ghét đám nữ nhân kia, nhưng cũng không dám làm ra chuyện giết các nàng chọc giận quân vương hắn, phải biết điều kiện trao đổi cùng quân vương hắn chính là không được tàn sát bừa bãi, Túc Dạ Liêu tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy, nên thủ đoạn của hắn rất ôn hòa, thời gian hơn một năm, hậu cung của Kình Thương đã thanh lý xong, Túc Dạ Liêu vô cùng hài lòng với chuyện này. Loan sau khi kinh ngạc địa vị của Túc Dạ Liêu, lại nghĩ tới thái độ chuyển biến mới nãy của Túc Dạ Liêu, rõ ràng một khắc trước cặp mắt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi nhìn mình, lúc đối mặt với quân vương hắn tận trung lại ôn nhu như nhỏ ra nước, đây là khác biệt thật lớn đi, nhưng trực giác mưu sĩ, vẫn khiến gã mơ hồ cảm giác được còn thứ gì đó được ẩn giấu, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra được, dù sao coi như bất kham như gã, cũng không nghĩ tới chuyện nam tử sẽ luyến mộ nam tử, lại còn là người mình tận trung. “Ngươi chính là Loan.” Kình Thương mở miệng cắt ngang Loan đang trầm tư. “Đúng vâng.” Là thị giả, không tùy ý coi thường như bình thường, quy củ chiếu theo lễ nghi chính thức mà hành sử. “Ta từng nghe Cuồng đế nhắc đến ngươi, ngươi y như lời gã nói.” Dù lễ nghi quy củ như vậy, vẫn có thể nhìn thấy phần ngông cuồng hào hiệp bất kham kia, người như vậy là cuồng sĩ, rất hợp với tính cách Cuồng đế. Loan và Kình Thương chính thức hàn huyên vài câu, Túc Dạ Liêu xem xong thư, đưa cho gia chủ Trì gia, gia chủ Trì gia sau khi lướt nhanh, đưa cho mấy vị đại thần phía dưới có tư cách quyết ý, không lâu sau đó, thư lại đến trước mặt Kình Thương. “Không biết, ý Hiển vương thế nào?” Nhìn thấy thư đã được các đại thần Hiển quốc xem xong, Loan bắt đầu tiến vào cục diện đàm phán. Hiển quốc trên dưới cùng nhau nhìn về phía vương, đáy mắt có chờ mong, chuyện này đã không cần cân nhắc. “Ta đồng ý.” Đây là câu trả lời của Kình Thương, câu trả lời duy nhất và tốt nhất.