Liệu Em Còn Yêu Anh?
Chương 57
ó ngồi trên chiếc ghế dựa vắt chân lên bàn, tay cầm ly nước cam uống từng ngụm, một bên là dĩa trái cây đã vơi đi một nữa. Gió ngoài vườn thổi xào xạt mát rười rượi thỏang đưa hương hoa khiến nó muốn lim dim đi vào giấc ngủ thì điện thoại chợt reo lên bài hát quen thuộc mà bao năm qua vẫn không hề thay đổi.
If the hero never es to you
If you need someone youre feeling blue
If you wait for love and youre alone
If you call your friends nobodys home
You can run away but you cant hide
Through a storm and through a lonely night
Then Ill show you theres a destiny
The best things in life they are free.
( Cry on my shoulder )
- Alô! Ai đấy?
-
- Hì! Ai để lộ thông tin với anh là em về vậy? Em định tối nay qua nhà ba nuôi gặp anh luôn một thể nè. Ai ngờ lỗ mũi anh thính quá, đánh hơi được tới em luôn.
-
- Rồi, em qua liền. À Billy có về nữa đó, anh gọi ổng luôn đi.
-
- Ha ha ha…Ổng nôn lấy vợ giống anh đấy mà.
-
- Vợ mà ví như con. Em mét chị dâu nè. À kiu chị dâu tới luôn đi, em chưa gặp chị ấy bao giờ.
-
- It’s up to you.
-
Nó thay một bộ váy tương đối kín đáo và khoát thêm chiếc áo khoát tay dài màu trắng phía ngoài, trông nó giờ đây thanh thóat đến lạ lùng. Chắc có lẽ đã quá lâu thì style ăn mặc cũng đã được thay đổi đi ít nhiều.
Ken đậu chiếc Lexus mới cóng trước cửa nhà nó, chắc là mới tậu nên mới có em theo làm vợ đây. Cha này nhiều chiêu khiếp. Nó mở cửa xe chui vào một cách tự nhiên, nhìn Ken mỉm cười như chưa bao giờ được cười bởi vì…
- Anh có vẻ già hơn thì phải? Coi kìa, mặt mày háp vô thấy cả xương, hai mắt sâu hoắm còn có cả vết thâm đen nữa, râu cạo còn chưa sạch, quần áo sộc xệch cứ như mới chui từ cái lỗ nào ra vậy. Phải chú rể sắp lên xe bông về nhà vợ không đây hả trời?
- “Kệ tao mày. Để vầy cho người ta biết mình còn độc thân, hôm nay thôi, ngày mai là anh mày trở về nguyên trạng công tử đào hoa duyên dáng à xem. À mà tao lấy vợ chứ có phải vợ tao lấy tao đâu mà mày nói thế? Làm mất giá trị của anh mày” Ken lái xe đi thẳng ra hướng đại lộ, vừa chăm chú nhìn đường vừa quay ra ngắm em gái mình đồng thời trả treo với nó.
- “Để em thử làm bồ anh chọc chị dâu coi chị ấy có phản ứng gì không?” Nó đưa tay xia cằm rồi tự thưởng cho cái sáng kiến “tối dạ” của mình bằng một cái búng tay.
- “Ấy chết anh mày, đừng có giỡn kiểu đó chứ. Chị mày ghen một cây luôn đó” Ken la hoảng lên rồi nhìn nó cười giả lả.
- Ha hả??? Ken lăng nhăng nhà ta mà lại vướng phải cô vợ như thế sao trời?
- “Đời mà, cái số tao nó vậy rồi. Ai biểu yêu chi ráng chịu mày ơi” Nhún nhún vai, Ken thở dài bất lực.
- “Ủa mà đi đâu đây? Không phải qua nhà ba nuôi hả? Đừng nói bắt cóc em nha” Nó nhìn ra ngoài cửa kính tuy không còn nhớ rõ đường như trước nhưng cái con đường này trong trí nhớ của nó là không phải tuy cũng hơi quen quen.
- Bắt cái đầu mày thì có, làm như bán mày đi nhiều tiền lắm đó. Mày nhớ cái nơi mà ngày cuối cùng mày còn ở đây cả bọn nhậu nhẹt ùm xì nhằng lên không?
- Uhm…bar đúng không? Cái gì mà…à đúng rồi! Night Club.
- “Ừ. Giờ nó thuộc quyền sở hữu của anh mày đấy con ạ!” Ken cười tự thưởng cho sự hãnh diện của bản thân mình.
- What happen? Do you tell a lie to me? Really? Anh mà cũng có tài quản lý nữa hả, sao em không biết ta? Sao không vô H&Đ của em quản lý xe kìa, lương cũng à.
- “Tập đoàn Hoàng gia có bán xe hơi sao tao không biết ta?” Ken quay sang nhìn nó thắc mắc.
- Giữ xe đó ông nội.
- Xuống khỏi xe tao. Mau.
- “Hử? Tự nhiên đuổi à! Giỡn xíu cũng giận. Thôi mà anh yêu” Nó lay lay tay Ken làm nũng như hồi nào nhưng thời gian tiếp xúc với vợ chưa cưới đã khiến anh dường như gần miễn dịch với cái thứ kẹo dẻo này.
- Mày ngồi đây luôn nha, tao xuống. Tới rồi.
- Á!!! Anh coi chừng em đó.
Nó khoát tay Ken tự nhiên đi vào bar mà hai bên là bốn vệ sĩ cúi chào “Cậu chủ”. Nó nhăn mặt ghé vào tai Ken nói nhỏ.
- Sao họ không chào em?
- “Mày là chủ của tụi nó hả?” Ken nhìn nó đắc ý cười vang.
- “Anh tin nội trong tối nay cái quán này đóng cửa không hả?” Nó trừng mắt nhìn Ken hăm dọa.
- Ý đại tiểu thư của tôi ơi, tôi biểu chúng chào cô liền, cô mà chơi liều kiểu đó chắc vợ chồng con ngặm cỏ hay cạp đất mà sống qua ngày quá.
- Bọn họ đâu? Nay anh nói nhiều quá rồi đó.
- Đi cả năm hình như mức độ liều của mày cũng được nâng cao ha.
Nó và Ken cùng phá ra cười, tình tình tứ tứ cứ như là cặp đôi đang yêu nhau vậy. Nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu được hoàn cảnh của họ như Fed, Ryan, Suz và Bin. Còn vài người thì dường như vẫn mù tịt.
Suz thấy nó thì chạy như bay ra ôm chầm lấy và bắt đầu…thút thít với kể lể đủ điều về Bin. Ryan thấy nó cứ cười híp cả mắt như đứa bé lâu ngày nhịn đói thấy miếng chuối chiên thơm phức trước mặt. Fed không nói gì chỉ nhìn nó lắc đầu.
- Anh làm gì nhìn em lắc đầu hoài vậy Fed?
- Anh tưởng em dắt thêm thằng Tây nào về chứ, bộ cái cuốn bí quyết anh gửi cho em không hiệu quả hay sao?
- “Em có dắt về một anh mà, với lại ở đây em còn một vài anh nữa, em đâu cần nhiều” Nó liếc một cái vòng từ Ken sang Fed rồi tới Ryan mỉm cười.
- “Ủa? Em về với anh mà có dắt thêm thằng ku nào đâu?” Nghe nó nói thì Billy đang ngồi trong góc cũng ngưng uống rượu ngước đầu hỏi nó.
- “Thằng ku nó nói là mày đấy con ạ! Há há há” Ken phá lên cười mặc kệ thể diện.
Nó để ý trong bàn có thêm ba người con gái trông cũng rất xinh. Một người tóc dài mặc chiếc áo sơmi đơn giản với chiếc quần đùi jeans trông rất hiện đại và cá tính đang ngồi ngoài cùng. Người kia tóc ngắn ngang, mái tóc được cố định bởi chiếc kẹp tóc màu hồng tông xoẹt tông với chiếc đầm hở vai mình đang mặc và ngồi cạnh Ryan. Người còn lại tóc dài nhưng được cột cao và tém gọn bằng sợi dây buột tóc đơn giản nhưng vô cùng quý phái, chiếc áo ngắn tay màu trắng kết hợp với áo ghilê màu đen càng làm nổi bật lên con người năng động, khí thế và ngồi bên cạnh Fed. Nó thở dài cái thượt nhìn mọi người.
- “Mấy anh được lắm. Nào là nói chờ em về, nếu em không ưng ai thì ba anh sẽ oản tù xì cưới em làm vợ, thế mà giờ mỗi anh kẹp một cô. Chỗ đâu chừa cho em?” Nó nhăn mặt bộ dáng đáng thương khiến ba người vừa liếc nhìn cô ngồi kế mình, vừa nhìn nó run run và vừa nổi da gà.
Nhìn ánh mắt liếc nó như muốn ăn tươi nuốt sống của ba người con gái thì nó đã đoán chắc họ chưa biết nó là ai. Thôi thì chơi một cú trước khi tiễn ba người kia khỏi kiếp độc thân.
Nghĩ là làm, nó chạy lại leo lên người Ken ngồi vắt vẻo trên đùi hôn cái chóc vào má anh khiến anh ngay đơ còn chị ngồi kế bên giận run người.
- “Anh có yêu em không?” Nó hỏi vô cùng nhẹ nhàng và Ken cùng cười vô cùng “nhẹ nhàng”.
- Nói không thì là anh đang nói dối, chi bằng anh nói thật rồi chết cũng được.
- “Vậy rốt cuộc anh có yêu em không? Night Club này cũng khá phát đạt đó” Nó vẫn mỉm cười hiền hậu nhìn Ken.
- C…có. Anh yêu em nhiều lắm.
- “Ken!!!” Chị ngồi kế bên nhìn Ken chằm chằm rồi nhìn nó với ánh mắt tức tối.
Nó cứ cười ha hả rồi Ken quay sang nói gì đó với chị ấy mà hai mắt đang long sòng sọc bỗng dịu hẳn đi rồi còn cười với nó vô cùng hiền hậu. Chị này được, nó duyệt cho Ken. Nó cũng đáp lại chị ấy bằng cái nháy mắt vô cùng điệu nghệ rồi bay sang ôm cổ Ryan hôn lên trán anh cái chóc như Ken.
- Còn anh? Anh có yêu em không?
- “Cái này anh không từ chối vì tập đoàn nhà anh còn non kém lắm. Có! Anh có yêu em” Ryan trả lời thẳng thừng khiến nó hả dạ vô cùng nhưng sao chị ngồi kế bên vẫn không xúc động đậy gì cả vậy?
- “Chị không ghen hả? Em cướp luôn nha?” Nó hỏi một câu ngây thơ vô số tội.
- “Cho em luôn, chị không cần” Chị ấy đặt ly rượu xuống bàn rồi nhìn nó với ánh mắt cũng ngây thơ không kém nhưng trong cái nhìn của Ryan thì hãy cẩn thận với cái nhìn tóe lửa đó. Vậy là tối nay anh chết chắc rồi. Anh thầm than thân trách phận sao lại có đứa em gái ác như quỷ thế này.
Đùa với Ryan không vui tẹo nào, nó bay sang Fed. Chưa kịp ngồi nó đã bị Fed kéo lên đùi, chưa kịp hôn nó đã bị Fed hôn lên má khiến nó đơ toàn tập. Còn chị kế bên nhìn nó chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, hai tay nắm chặt lấy nhau.
- “Anh yêu em Chris! Nếu em muốn có thể làm thiếp của anh” Fed nở nụ cười đểu vô cùng nhìn nó nhưng ánh mắt thì long lanh lóng lánh hướng cái nhìn về phía chị ngồi kế bên. Đột nhiên Fed cúi mình vờ hôn lên má nó nhưng lại nói một câu thật nhỏ “Giúp anh đuổi con đỉa kế bên đi”.
Nó đã hiểu, lỗ tai nhận thông tin và truyền qua màn nhĩ, màn nhĩ sẽ sử lý thông tin đó và liệt kê sắp xếp lại toàn bộ sẽ chuyển về đại não và não bộ sẽ tiếp nhận thông tin để giải quyết.
- “Cuối cùng cũng có người thật lòng với em nhưng anh nghĩ em có làm thiếp của anh không? Em thích làm hoàng hậu cơ” Nó chu chu cái miệng ra giả vờ nhõng nhẽo càng làm chị kế bên tức thêm tức, hận thêm hận, điên thêm điên.
- “Nhưng vị trí đó có người chiếm mất rồi” Câu đầu tiên khiến chị ấy xuôi xuôi phần nào và cánh tay vòng qua eo của Fed ôm chặt “Nhưng em có thể thi đấu để dành vị trí đó” Đơ toàn tập.
Nó đang điên lắm đấy, và mọi người cũng thế. Ai biểu nàng công chúa danh giá của tất cả lại đang phải tranh giành chồng với người khác, nếu không biết đây là đang đóng kịch chắc Ken đã thụi cho Fed vài phát khiến anh vào viện bầu bạn với y tá luôn rồi.
- “Được rồi. Tôi sẽ cho cô thấy ai xứng đáng được ngồi trong lòng anh ấy” Cô gái đó độ nhiên đứng bật dậy bước lên sàn nhảy của bar trước sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh kể cả nó.
- “Bạn gái mày định làm cái quái gì vậy Fed?” Ryan ngó nghiêng cất chất giọng tràn đầy ngạc nhiên hỏi Fed.
- Cô ta không phải bạn gái tao.
Cô gái đó lên giữa sàn nhảy đứng uốn ** một cách điệu nghệ như một dân chơi thứ thiệt khiến bọn nó bàng hoàng còn những tên “thợ săn” xung quanh vẫn đang trong tư thế rình mồi với ánh mắt nham nhở không kể siết. Chiếc quần đùi rách đủ chỗ chỉ che đủ những thứ cần che cùng chiếc áo thun trong lúc nhảy đã để nhở những thứ đáng được che càng tăng thêm độ quyến rũ của cô nàng nhưng đồng thời khiến gương mặt Fed đanh lại dữ dội.
- “Đừng ai nói với mọi người rằng cô ta từng là bạn gái nết na thùy mị của Fed nha” Ken giở giọng trêu chọc làm cho xung quanh ai cũng cười rần rần trong khi Fed cứ tức anh ách tại sao khi xưa mình lại ngu ngốc đi quen cái ả lẳng lơ như thế chứ.
- “Vậy giờ em tính sao hả Chris!” Chị dâu tương lai cạnh Ken của nó lên tiếng đánh thức những gương mặt xung quanh.
- “Ui giời! Mọi người lo cái gì chứ? Chris mang danh là nữ điệp viên lẳng lơ nhất nhóm đấy chứ” Bin đập tay xuống ghế nệm cười ha hả.
- “Thế chứ vợ yêu quái của ông thứ mấy?” Nó liếc Bin đồng thời nhìn Suz cảnh cáo, hai năm qua nhỏ chẳng thể nào giáo dục lại cách nói năng vô cùng “bắt mắt” của cậu sao.
- Ừ thì! Thứ hai.
- Nhóm có mấy đứa?
- Ừ thì! Ba.
- Mấy con gái?
- Ừ thì! Hai.
- Không câm cái mồm ông lại là ngày cưới của hai người tui cho kẻ khác nói thay ông câu “con đồng ý” đó!
- “Ấy ấy! Cái gì đùa được chứ không nên đem chuyện đời người ra đùa chứ! Im ngay đây” Bin đưa tay kéo ngang miệng mình tạo thành hình một kẻ đang kéo dây khóa khiến mọi người xung quanh cười rần duy chỉ vài người vẫn không hiểu gì nhưng họ cũng không để ý lắm.
Nó đứng dậy bước lên sàn nhảy bắt đầu tiết mục đặc biệt của “nữ diệp viên lẳng lơ”. Mỗi chiêu nhảy của nó tuy cũng chẳng hay hơn cô ta bao nhiêu nhưng nhờ khả năng của sát thủ mà nó biến hóa khôn lường từng bước chân đi, điệu múa tay làm mọi người xung quanh hò hét khôn nguôi nhưng giọng điệu to nhất là phải kể đến Fed cùng… Bin.
Cô ta tức tối dậm chân thình thịch rồi bỏ ra ngoài trong sự nuối tiếc của biết bao người và hả hê của một người duy nhất. Fed nhìn nó với ánh mắt khâm phục.
- “Em đã chiến thắng và phần thường dành cho người chiến thắng đó là…anh. Xin ột tràn vỗ tay” Fed tự nói tự vỗ vỗ tay khen thưởng mình.
“Cốp”
- “Em gái tao mà thèm thằng ôn dịch đã qua sử dụng như mày hả?” Ken cốc đầu Fed đồng thời hét lên làm anh im bặt.
- Thôi về! Em buồn ngủ rồi.
Nói rồi không cần quan tâm gì đến những người đang lơ tơ mơ xung quanh, nó một bước ra nhà xe chui vào xe Ken ngồi chờ anh ra chở về.
Anh phải đưa vợ yêu về nhà an toàn rồi mới tiếp tục lái xe đến biệt thự Hoàng gia. Nó vẫn thủy chung hướng ánh mắt ra ngoài bầu trời tối đen như mực.
- Chris!
- …
- Chris!!
- …
Chris!!! Chris!!!
- What?
- Mày suy nghĩ gì mà tao kêu rã cả họng mới trả lời hả?
- Nghĩ gì đâu.
- Quá khứ qua rồi thì cho nó qua đi. Nhưng… nếu em còn để ý thì anh nghĩ nên tìm hiểu kỹ mọi chuyện sau đó hãy quyết định. Với khả năng của em hiện giờ muốn biết điều gì thì dễ như trở bàn tay.
- Nãy giờ anh nói gì em chả có hiểu?
- Không hiểu thật hay đang giả vờ đấy? Anh mày nói thật đấy.
- Qua hết rồi, em cũng quên cả rồi. Em vẫn đang hướng đến con đường phía trước đây. Chẳng lẽ anh muốn em sống trong quá khứ đau thương ấy hoài sao?
- Thôi, nói gì cũng vậy thôi. Mọi chuyện từ từ mày cũng hiểu.
Rồi cả hai chìm vào khoảng không im lặng chỉ còn tiếng thở đều đều và âm thanh chạy của máy điều hòa. Đến khi tới nhà nó thì bóng một người cứ lấp ló ngoài cửa thu hút sự chú ý của nó và Ken. Bóng dáng đó sao quen thuộc quá vậy? Cái dáng người dong dỏng cao đã khiến nó mất ăn mất ngủ, đau nhức toàn cơ thể cả mấy năm qua. Làm sao nó có thể quên?
Nó bước xuống xe, bên cạnh là Ken. Nó đã dặn lòng mình là không được rung động, không được yếu mềm nhưng cũng chả hiểu ra làm sao khi trái tim nó giờ đây lại đau nhức dữ dội, xen lẫn đâu đó là hồi hộp và nhớ nhung khôn nguôi.
Win, chính là hắn, nhìn thấy nó, vẫn người con gái đó, vẫn dáng người thanh mảnh nhưng nghị lực lại kiên cường khiến anh yêu tha thiết không thể nào quên được. Chỉ khác rằng bây giờ nó đã chững chạc hơn, đẹp hơn và đồng thời cũng lạnh lùng và tàn nhẫn hơn.
Lúc ba hắn chết dưới tay nó, hắn không những không giận hay hận mà còn biết ơn nó rất nhiều. Lúc nó ra đi, hắn đã đau nhiều lắm, thậm chí còn muốn vứt bỏ mạng sống của mình khi thiếu vắng hình bóng người con gái đó một lần nữa.
Nhưng rồi nhớ có LyLy mà hắn đã trấn chỉnh bản thân mình, thay thế ba hắn xây dựng lại tập đoàn Trần thị lớn mạnh ngang ngửa với H&Đ ngày nay với tên gọi D.L.N. Cái ý nghĩa trong tên một tập đoàn hùng mạnh thì chẳng có một ai biết ngoại trừ nhân vật chính của chúng ta.
Duy Love Nhi.
Là như thế!
Nó không quan tâm đến hình ảnh người con trai đang đứng thất thần nhìn mình mà một đường đi thẳng vào trong nhà. Hắn nhanh chóng định thần và nắm tay nó kéo lại trong khi đôi mắt vẫn tập trung nhìn vào đôi mắt đã một thời làm hắn điên đảo.
- “Chuyện gì?” Nó cất giọng lạnh tanh như nói chuyện với người dưng khiến hắn vừa sửng sốt vừa đau lòng bởi lẽ nó không cho phép mình được yếu đuối trước con người này. Nếu nó không dùng chính khỏang thời gian xa nhau cùng vết đạn năm xưa vẫn để lại vết thẹo dài nơi vùng eo, xen lẫn đâu đó là hình ảnh gia đình hắn với người vợ thủy chung và đứa con trai hai tuổi kháu khỉnh thì chắc có lẽ giờ phút này nó đã nhào vào lòng hắn để hít hà mùi thơm quen thuộc cho thỏa nỗi nhớ thương bao năm qua.
- “Anh…” Trước khí thế bức người toát ra từ nó khiến những gì hắn muốn nói chợt bay đi mất, trong đầu chỉ còn nỗi lo sợ cùng đau đớn.
Ken quay đầu xe đi mất hút. Thật ra anh cũng chẳng muốn cái kết cục ngày hôm nay bởi vì những vết thương mà hắn gây ra cho đứa em gái bé nhỏ đáng thương của anh đã quá nhiều, thành sẹo và chắc có lẽ không còn ai trên thế giới này có thể vá lành lại… ngoại trừ một người.
Người đó là hắn, là Win, là thằng bạn cùng anh vào sinh ra tử bao năm nay, là con trai tuy chỉ là con nuôi của kẻ thù giết chết cha mẹ nó, là kẻ đã bỏ rơi nó trong trầm luân đau khổ bước lên xe hoa với người con gái khác dù chỉ là dưới sự ép buộc của lão trùm tồi tệ kia, và thậm chí là tên đã đan tâm gim đầu đạn bằng đồng vào eo nó bằng chính khẩu súng nó đã tặng hắn với tình yêu dạt dào của một người con gái.
Ken muốn đấm vào cái bản mặt xấu xa đê hèn của hắn lắm chứ và không chỉ mỗi mình anh muốn làm điều đó đâu nhưng khi trấn tĩnh lại thì anh thấy điều này thật kỳ lạ đến mức ngô nghê. Và anh dưới sự giúp đợ của những người bạn mình thì đã điều tra ra tất cả sự thật đằng sau câu chuyện có vẻ lâm ly bi đát kia và tất cả chính là sự hiểu lầm tai hại dẫn đến sự chia cắt ngu ngốc của hai đứa yêu nhau gần 3 năm qua.
Nhưng nói gì thì nói, dù là có hiểu lầm đi chăng nữa thì trước những gì hắn gây ra cho nó, anh vẫn không muốn giao đứa em gái yêu quý của mình vào tay hắn một lần nữa ngoại trừ, đúng vậy, ngoài trừ chúng nó nhất định phải thuộc về nhau.
Tình yêu đẹp là phải có giông tố, có sóng gió, có như thế tình yêu mới bền vững. Cũng giống như anh và Phương Thy, khó khăn tuy không phải là to lớn như sinh ly tử biệt giống nó và hắn nhưng vẫn không phải là không có. Và chính điều đó khiến anh chắc chắn một điều rằng, tình cảm anh và cô ấy dành cho nhau sẽ không bao giờ keo sơn bền chặt như tình yêu của hai đứa nó.
Nó và hắn… sinh ra đã là của nhau.
Nguyệt Lão đã đeo sợi tơ đỏ trên tay hắn vào tay nó… và suốt kiếp này, nó chỉ là của hắn và hắn chỉ yêu mỗi một mình người con gái mang tên Hoàng Thùy Yến Nhi.
- Em chẳng có gì để nói với anh cả.
- Nhưng anh thì có.
- …
- “Hai năm qua, anh đã tự dày vò bản thân mình, tự đau đớn đến chết đi sống lại khi không có em bên cạnh” Hắn vừa nói vừa kéo nó ôm chặt vào lòng mình cho thỏa đi nỗi nhớ thương điên cuồng thời gian qua nhưng lại bị sự kháng cự quyết liệt của nó mà anh đành phải buông lỏng vòng tay của mình.
- Nực cười. Đừng có đem cái giọng ong bướm đó ra nói với em trong hoàn cảnh này. Nên nhớ, anh là người đã có gia đình, con trai anh cũng đã 2 tuổi rồi.
- Chuyện anh muốn nói chính là đây. Em có thể nghe anh nói được không?
- “Không!” Nó rút tay mình ra khỏi tay hắn trong thô bạo nhưng tất cả đều thất bại bởi sức mạnh của việc giải thích cho nó trong hắn đã được tích lũy suốt hai năm qua và hắn không cho phép mình thất bại một lần nữa.
- “Chris bình tĩnh, lí trí ngày xưa đâu mất rồi hả? Sao em chẳng chịu lắng nghe anh? Biết đâu nó sẽ thay đổi chuyện của hai ta thì sao? Anh… thật sự không thế mất em” Cơ thể hắn như run lên từng cơn khi nghĩ về khoảng thời gian hắn đã sống trong cô đơn tuyệt vọng chỉ vì vắng đi hình bóng người con gái hắn yêu bằng cả trái tim, bằng cả tính mạng của chính mình.
- “Cái gì có thể thay đồi tình cảnh hả? Chuyện gì có thể thay đổi hôn nhân của anh, tình cảm của em? Đừng nói anh không yêu LyLy và con của hai người thật chất không phải của anh. Em không tin đâu” Nó gần như thét lên trong không gian im ắng chỉ một màu đen với một chút ánh sáng leo lét của ngọn đèn đường và trong những ngôi nhà hắt ra đồng thời từ đôi mắt trong suốt đã dậy sóng lại tuôn ra hai dòng suối nhỏ.
- “Đó là sự thật” Hắn nâng tay mình lên khẽ lau đi những giọt nước mắt tinh khiết của người con gái mình yêu. Với hắn điều này thật hạnh phúc, thật kinh hỉ bởi với dòng lệ đang chảy ra từ khóe mắt của nó đã giúp hắn chứng tỏ một điều rằng, hắn vẫn còn một vị trí trong trái tim nó.
- “Chuyện đùa của anh chả vui chút nào Win à!” Nó vung tay mình gạt đi cánh tay của hắn nhưng hắn đã nhanh hơn một bước ôm chầm nó vào lòng mà vỗ về như ngày nào hai đứa còn bên nhau.
Cảm xúc cùng quá khứ đua nhau tràn về cùng một lượt xua đi cái giá lạnh ban đêm trong trái tim đã nguội lạnh của nó. Tình cảm nó dành cho hắn không những không vơi đi trong thời gian hai năm qua mà có lẽ đã tăng thêm gấp bội lần trong sự nhớ thương vô hạn.
Nó đã ngoan ngoãn đứng im để mặc hắn ôm mình trong vòng tay bởi nó đã rất nhớ, đã rất quyến luyến sự chở che và hơi ấm từ người đàn ông này. Nó tự huyễn hoặc bản thân mình chỉ một lần thôi, một lần cho phép nó dụ dỗ người đàn ông đã có vợ con này thôi bởi nó rất cần hắn. LyLy hãy cho hắn ngoại tình đêm nay thôi rồi nó sẽ trả hắn về bên cạnh cô cùng con trai mà ra đi lần nữa.
Cảm giác lại phải xa hắn khiến nó đau… đau nhiều lắm, cả cơ thể như đang run lên hồi cảnh báo đau thương. Nó ghét sự cô đơn sợ hãi như thế này. Vòng tay mình qua eo hắn ôm thật chặt, siết thật mạnh như muốn hòa mình vào trái tim, vào cơ thể hắn để nó mãi mãi được bên cạnh hắn, người con trai mà nó yêu… thật nhiều.
- LyLy không yêu anh.
- Hở? Anh… Làm sao có thể?
- Cô ấy yêu bạn của anh họ mình và Kid cũng là con trai hai người ấy.
- “Không… thể nào” Nó vùng người ra để nhìn rõ mặt hắn, nó nghĩ hắn đang rất đau nhưng không phải, hắn đang nhẹ lòng vì cuối cùng đã có thể nói được những điều ấp ủ trong lòng thời gian qua. Lại lần nữa hắn kéo nó dính chặt vào cơ thể mình, tận hưởng từng khoảnh khắc lấp đầy nỗi nhớ thương và hìt hà mùi thơm trên cơ thể nó mà hắn đã thèm khát bấy lâu.
- Anh không yêu LyLy, người anh yêu là em. Anh và LyLy vẫn chưa làm giấy kết hôn bởi trong trái tim cả hai đều đã chứa hình bóng của một người khác. Hai năm trước anh đã định nói với em nhưng… không kịp. Bởi thế… chúng mình đã lãng phí thời gian quá dài để xa nhau.
- Em… xin lỗi… xin lỗi anh… xin…
- “Suỵt” Hắn đưa tay chặn câu xin lỗi phát ra từ miệng nó “ Người đáng phải xin lỗi là anh. Xin lỗi em vì đã để em cô đơn trong thời gian qua, xin lỗi em vì đã làm em bị thương, xin lỗi em vì đã để người cùng anh bước vào nhà thờ không phải là em, xin lỗi em vì anh đã không làm tròn lời mình đã hứa, xin lỗi em vì đã không giải thích sớm hơn và xin lỗi em… vì… vì… vì cái gì anh cũng chả nhớ nữa nhưng nói chung là anh xin lỗi em”.
“Phụt”
- “Anh… có lỗi mà không nhớ là sao?” Nó phùng mang trách cứ nhưng không thể ngăn được nụ cười và những giọt nước mắt nóng hổi vì hạnh phúc.
- Tha lỗi cho anh nhé Chris!
- “Không!” Nó chuyển sang khuôn mặt lạnh tanh nhìn hắn khiến có người bất giác đau lòng nhưng “ Không thể không được!”
Hắn mỉm cười, một nụ cười rạnh rỡ mà ba năm qua, kể từ lúc cưới LyLy, nụ cười đó đã không còn xuất hiện trên gương mặt hắn. Hắn đã gầy đi nhiều vì năm tháng. Tuy mới 23 tuổi thôi nhưng nhìn hắn chẳng giác gì người 28 vì gió sương trên thương trường và vì nỗi cô đơn nhớ thương một người con gái mỗi đêm về.
“Bộp… Bộp… Bộp”
Trong bóng tối đột nhiên có hai bóng người xuất hiện làm cả nó và hắn cùng giật mình quay lưng lại. Hắn đứng chắn cả thân mình trước nó làm nó càng hoang mang cực độ.
Đến khi hình dáng của họ hiện rõ hơn dưới ánh đèn đường thì hắn cùng nó đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Là LyLy và một người đàn ông nữa, nó không biết anh ta. Trên tay LyLy là một đứa bé trai 2 tuổi trông rất kháu khỉnh làm lòng nó thêm một hồi dậy sóng.
LyLy thả cậu bé xuống và đẩy về phía nó. Ngay lập tức, cậu bé ba chân bốn cẳng lạch bạch chạy về phía hắn và nhảy vào lòng ôm chặt lấy cổ hắn đồng thời thốt lên:
- Ba nuôi!
Win cười, một nụ cười mãn nguyện cho kết cục hạnh phúc của hắn. Cuối cùng người vợ hờ của hắn cũng đã tìm được hạnh phúc cho cuộc đời mình và cuối cùng, hắn đã có người con gái gắn yêu trong vòng tay để chở che và yêu thương nó suốt đời.
Hắn vòng tay còn lại qua ôm eo nó sát chặt hơn vào người mình và luôn miệng líu lo.
- Kid nè! Con không chào mẹ nuôi sao?
Đứa bé nhanh chóng mỉm cười tít mắt để lộ ra hai lúm đồng tiền trông dễ thương cực kỳ làm nó muốn ôm chặt vào lòng mà cắn cho đã hàm răng.
- Mẹ nuôi! Con nhớ mẹ lắm!
- Ớ! Con chưa gặp cô mà sao nhớ?
- Đêm nào ba nuôi cũng kể chuyện cho con nghe.
- Thế ba nuôi con kể chuyện gì?
- Ba kể công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn nè, rồi cô bé lọ lem nè, rồi công chúa ngủ trong rừng nữa nè, rồi còn cả công chúa tóc dài nữa.
- Thế thì có liên quan gì đến cô đâu?
- Có chứ! Tại cuối mỗi câu chuyện con đều hỏi tên công chúa và hoàng tử thì ba đều bảo công chúa tên Nhi mà ba cứ nói mẹ nuôi của con chính là công chúa.
Nó ngước mặt lên nhìn hắn mỉm cười rồi xoa xoa đầu đinh của Kid. Tự dưng trong đầu nó hiện lên khung cảnh một đại gia đình hạnh phúc bao gồm nó, hắn và cả những đứa con trắng trẻo đáng yêu. Như thế thật hạnh phúc biết bao.
LyLy vươn tay đón Kid về phía mình mà nhìn nó với ánh mắt đầm thắm làm cho nó thấy mình tội lỗi quá vì đã có rất nhiều lần nó hận cô đã cướp đi tình yêu đầu đời và cũng là duy nhất của nó, người đàn ông của cuộc đời nó.
- Chúc hai người hạnh phúc và sớm có một đứa giống như bọn này.
- “Tất nhiên!” Hắn vòng cả hai tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của nó. Theo thường lệ, nó sẽ đẩy hắn ra nhưng lần này thì không, nó quyết định rồi, nó sẽ chỉ là cô gái của hắn và chỉ mình hắn được quyền ôm nó vào lòng như thế thôi.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
45 chương
67 chương
14 chương
65 chương
14 chương
521 chương