Liệu có tin được không

Chương 5 : Nhân vật cá biệt

Thiên Vũ cũng đã theo anh cả ra ngoài làm ăn, cũng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn quá....Thiên Vũ muốn kiếm một khoản chi tiêu về cho gia đình, ai cản cũng k được... Cả nhà lại trông cậy vào nó, hi vọng nó có thể học Phổ thông như bao người khác....Từ đây gia đình bắt đầu xảy ra nhiều biến cố... Ba nó sau một lần bị bệnh thận nên phải đi mổ, sau khi về được một vài ngày ông đã hoàn toàn thay đổi...Bê tha hơn,rượu chè bê bết,cờ bạc đủ cả, vì vậy hai vợ chồng thường xuyên cãi vã. Có một hôm, 3h sáng ông dậy lôi rượu ra uống rồi mở loa đài hết công suất, mà cái thể loại "nhạc sống" nên nó gào cho thì thôi rồi. Mẹ nó thấy vậy bức xúc không chịu được thì vùng dậy nói:-Anh có điên không mà chưa sáng đã mở nhạc ầm ĩ lên thế, k ngủ thì cũng phải để cho làng xóm người ta ngủ chứ...Tôn trọng người khác một chút rồi tắt đi cho con nó ngủ. "XOẢNG"....BỐP"..."CHOANG". BÀ vừa quay đi là ộng đã tiễn số loa đài,đầu DCD,vô tuyến về với "suối vàng". Ông như một con thú, vừa đập vừa chửi bà vợ thậm tệ, nó đang nằm ngủ, thấy tiếng động thì giật mình vùng dậy...nhưng khi biết lí do nó chỉ biết vùi chăn lên đầu mà khóc "BA của nó đây sao?". Từ khi đó nó chán học, thường xuyên bỏ học đi chơi game, tập hút thuốc, uống rượu và đứng sau các vụ đánh nhau không tên tuổi. Lại quay lại với mẹ nó, có lần đi coi phim nhà hàng xóm, khi về bà mở cửa hoài mà không được....cửa đã chốt trong, bà gọi nó nhưng do nó ốm mệt quá nó chẳng nghe thấy bà gọi....ông có nghe thấy nhưng mặc kệ....Kết quả là đêm hôm ấy, trời đêm khá lạnh, ở ngoài hiên nhà nó... có một người phụ nữ đang cho hai chân mình vào vào một cái bao bì để bớt đi phần nào cái lạnh giá, cả đêm bà không ngủ đc...nước mắt cứ đua nhau rơi xuống đất. Vậy mà không ai hay, bà buồn khi có một người chồng vô tâm như vậy... [..................] Nó vừa đến lớp, thấy con nhỏ bạn hôm nay khang khác....k thấy cười đùa như mọi ngày -Mày sao thế?-Nó hỏi con bạn -Cái gì?...A, tao có sao đâu-nhỏ vội quay sang hướng khác để dấu đi đôi mắt đỏ hoe của mình -Quay đây tao coi nào-Nó xoay mặt nhỏ lại thì thấy nhỏ khóc -Có chuyện gì thì nói tao nghe- Nó dịu dàng chứ không hét toáng lên như nhỏ nghĩ -.......-Im lặng. -Thui không nói cũng đc, đừng khóc nữa nước mắt con gái quý lắm đó -Phương Nghi à! Mày có hiểu cảm giác bị bỏ rơi nó thế nào không?-Nhỏ lại khóc,đưa đôi mắt buồn nhìn nó,nó không nói gì chỉ lặng lẽ ôm nhỏ vào lòng....Hai đứa cứ đứng ôm nhau giữa lớp, mấy đứa khác có hỏi thăm vài câu nhưng lại thôi, đến khi thầy giáo bước vào chúng nó mới rời nhau ra... Tối đến, nó nt cho nhỏ: -Hết buồn chưa?-Nó -Đỡ một chút, thanks mày nhé-Nhỏ -Vậy là tốt rồi-Nó nhanh chóng rep lại -Mà mày còn muốn biết không? -nếu mày muốn nói-Thật sự nó k thích ép người khác -Tao cứ nghĩ tình yêu là vĩnh cửu mày ạ...Cứ nghĩ người ta yêu mình thật lòng như tình cảm mình dành cho họ nhưng tao đã lầm....Hạnh phúc vốn không thuộc về tao-Có lẽ nhỏ lại khóc rồi -Di Linh nè!-Nó -Sao vậy?-Nhỏ -Mày để nó "Ăn" rồi phải không?-Nó -Sao mày hỏi vậy-Nhỏ khá bất ngờ về câu hỏi thẳng thắn của nó -Trả lời đi? -Ừ...Tao rất ngu ngốc phải không-Nhỏ thành thật -Biết vậy là tốt. Hạng người như thằng đó, mày nên quên đi- Cái gì thế, vậy là nó gián tiếp công nhận mình ngu ngốc hả. Ôi... -Tao không quên nổi, ngấm sâu quá rồi -Có chuyện gì cứ tâm sự với tao, đừng dấu.Ok -Ừ. Mày ngủ sớm đi mai còn đi học. [...........] Ngày mới lại đến và nó vẫn đến trường như mọi ngày. Tiết đầu là Công Nghệ, môn mà nó chúa ghét...Thầy bước vào lớp nó uể oải đứng dậy chào, vừa chuẩn bị đặt mông xuống ghế thì "RẦM", mông nó đã về với đất mẹ, quay sang nhìn thì thấy tên Ngọc Anh đang nhe răng ra cười "Sao nhe răng giống con chó nhà mình vậy nhỉ?", thì ra nó bị tên này chơi xỏ, rút mất ghế của nó để nó té đây mà, thật là bực mình, quá bực mình. -Thằng Kevin, tao giết! Giết!-Nó phủi phủi mông và hùng hổ lao lên bàn thằng nhóc, đứng rất oai hùng,xắn áo chuẩn bị tư thế vặt lông gà -Trương Phương Nghi, em đang làm cái quái gì trong h của tôi vậy hả?- "Mịa..Bà đang bực đấy nha"..Ầy khoan đã..Giọng nói này...Ôi má.Chết con rồi, quên béng mất đang trong h học", nó thầm rủa cái tên chết tiệt kia rồi nhảy xuống cái bàn nó đang dẫm lên -À, em mộng du thầy à-Nó tỉnh bơ -Cái gì?-Ông thầy mặt đỏ như gấc, cả lớp thì đang nhìn nó k khỏi nuốt nước miếng -À mà thầy không thấy em là người bị hại sao? Là nạn nhân,nạn nhân đó thầy-Nó nhăn nhó -"RẦM"...Còn cãi à, cô tin tôi cho cô ra ngoài đứng không?-Ông thầy đập bàn chỉ thẳng tay vào mặt nó. Sẵn trong người đang nóng, nó cũng chẳng cần phải tôn trọng ai, thấy nó bắt đầu nổi khùng, tên Kevin vội vàng hòa giải chiến tranh -Thưa thầy là em......-Kevin đang tính nhận tội thì nó đã nhảy vào mồm,đu trên răng cậu rồi, thật chậm chạp -Hừ! Bỏ ngay cái tay thối của thầy xuống, tốt nhất là đừng tùy tiện chỉ vào mặt em -Cô....Cô ra cửa lớp đứng cho tôi- Mắt ông thầy trợn ngược, mặt nổi đầy gân xanh, tức lắm nhưng k làm gì được "thứ học sinh gì k biết" -Ố ô. Đứng thì sao? Đây sợ à- Nó bước đi rất thoải mái ra phía cửa, ung dung nhìn vào chăm chăm vào mặt thầy với ánh mắt thách thức -Thưa thầy, em cũng có lỗi nên em sẽ đứng với bạn ấy-Chưa đợi thầy gật đầu, cậu đã đứng cạnh nó rồi -Em. Lãnh Ngọc Anh, em về chỗ cho tôi-Ông thầy quát -Dạ khỏi đi ạ. em thích ở đây-Nói rồi cậu quay sang nó, nháy mắt...Dù sao là bạn thân mà, có họa cùng chịu thui -Ôi. Bạn Ngọc Anh là nhất-nó cười như con điên Thầy giận run người, chỉ biết trút giận vào cái bảng đáng thương, lũ hs thì cứ giật mình thon thót, có đứa thì thầm:"Thầy lại chọc phải ổ kiến lửa rồi", họ đang lo cho tuổi thọ của thầy "Có hai Trương Phương Nghi với Lãnh Ngọc anh này thì trường chỉ có đóng cửa sớm", đúng thật là Cá biệt