Nghiêm Phong nhấc máy gọi cho Đinh Họa Y. Cô nhanh chóng nhấc máy, nói : "Alo, em đây ạ." Nghe giọng điệu dễ thương này, trái tim anh đột nhiên rung động mạnh mẽ, hai vành tai có chút nóng lên. Nghiêm Phong nói : "Chiều nay anh có hẹn đi ăn với Nhã Tịnh, em…" Ý anh muốn hỏi, cô có đồng ý để anh đi hay không. Nghiêm Phong rất chiều cô, làm việc gì cũng nói, tránh để cô cảm thấy khó chịu hay lo lắng. Đinh Họa Y có chút cảm động, nhẹ giọng nói : "Sau này anh không cần phải nói với em những chuyện này đâu. Em hiểu chuyện hai người mà." Nghiêm Phong mỉm cười, cất tiếng nịnh cô một tiếng : "Bảo bối, em đúng là một cô gái tốt. Anh đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng có phúc mới tìm được em." Đinh Họa Y bật cười, nói : "Anh chỉ giỏi nịnh thôi. Khi nào về đến nhà thì gọi cho em nhé!" Hai người trò chuyện thêm một lát nữa mới cúp máy. Nghiêm Phong cứ luôn miệng cười tươi, tâm hồn như được thấm đẫm cơn mưa rào mùa hạ mát mẻ.  Đúng giờ, Lý Nhã Tịnh đến chỗ hẹn ngồi đợi. Đây là quán quen mà hai người hay ăn lúc tan học. Chú Hứa quý cô và anh như con cháu trong nhà. Thấy cô ngồi ở ghế, chú hỏi : "A, Tiểu Tịnh đấy sao? Tiểu Phong không đến cùng cháu à?" Lý Nhã Tịnh mỉm cười với chú, nói : "Dạ cháu đang đợi cậu ấy đây ạ." Chú Hứa cười hiền hậu, giơ chiếc vá trên tay lên cao, nói : "Hai bát như cũ nhé?" Cô gật gật đầu, cười tươi cảm ơn chú. Chưa đến 5 phút sau, Nghiêm Phong đã đến rồi, vừa đúng lúc chú Hứa đem hai bát mì ra. Chú và anh chào hỏi vài câu rồi đi vào trong. Nghiêm Phong nhìn cô, mỉm cười, nói : "Cậu dạo này vẫn ổn chứ?" Cô gắp một đũa lớn, đưa vào miệng, nói với anh : "Tớ vẫn ổn. Cậu trông cũng không khác gì nhỉ? Đi chơi vui chứ?" "Ừm, tớ làm quen được rất nhiều người, cũng khá thích." Lý Nhã Tịnh có chút ngại ngùng, ngập ngừng hỏi : "Cậu...vẫn một mình sao?" Động tác của Nghiêm Phong của khựng lại, anh cười nhẹ, đưa mắt nhìn cô, nói : "Tớ có người yêu rồi!" Lý Nhã Tịnh nhìn anh, khóe môi hơi cong lên, cảm thấy yên lòng. Cô cất tiếng có chút trêu ghẹo anh : "Nào, nói xem, cậu đã dụ dỗ được em gái non tơ nào rồi?" Nghiêm Phong đưa mắt nhìn cô, bày ra vẻ giận dữ, nói : "Sao lại dụ dỗ chứ?" Cô bật cười. "Được, được, không chọc cậu nữa. Tớ thật sự tò mò đấy, mau kể đi." "Cô ấy là một nhân viên trong quán tớ, có cái tên rất đẹp, Đinh Họa Y, đôi mắt to tròn, cực kì hút người. Còn nữa, cô ấy rất tốt bụng, rất thấu hiểu tâm tư người khác…" Nghiêm Phong cứ thế thao thao bất tuyệt về "nàng thơ" của anh. Lý Nhã Tịnh thấy vui trong lòng, bởi người bạn tốt nhất của cô bây giờ đã không còn cô đơn nữa. Anh tìm thấy người có thể khiến anh cười, khiến anh vui, khiến anh hạnh phúc. Lý Nhã Tịnh thật sự chúc phúc cho anh.  Hai người về nhà, cùng nhau dạo bước trên con đường nhỏ. Khoảnh khắc này hệt như lúc trước, khi anh và cô còn nhỏ, vẫn hồn nhiên cười đùa vui vẻ. Thời gian đúng là trôi nhanh thật, cô cậu học trò năm ấy thoáng chốc đã lớn khôn, bây giờ có thể đã sắp trở thành vợ, thành chồng của một ai đó. Tình bạn ấy vẫn tồn tại đến bây giờ, thiêng liêng và cao quý.  Lý Nhã Tịnh về đến nhà liền gọi điện cho anh. Lưu Cảnh Nghi vừa xử lí xong công việc còn tồn đọng, ngả người ra sau ghế nghỉ lưng. Điện thoại vừa rung lên, anh liền chụp lấy, khóe môi theo thói quen lại cong lên. Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên ở đầu dây bên kia. "Alo, Cảnh Nghi, em về rồi. Anh đã ăn cơm chưa?" Lưu Cảnh Nghi mỉm cười, xoay ghế ra đằng sau ngắm khung cảnh thành phố, dịu dàng nói với cô : "Anh nhớ em! Cơm cũng nuốt không trôi rồi. Em sang đây giúp anh đi." Cô bật cười, từ bao giờ mà người đàn ông trưởng thành kia lại biết cách làm nũng như thế chứ. Cô nói, giọng điệu êm nhẹ : "Anh mau ăn đi, vừa xuất viện, bỏ bữa không tốt đâu." Anh dường như không quan tâm đến chuyện ăn uống, chỉ chăm chăm hỏi cô : "Bảo bối, hay là anh sang nhà em nhé?" Lý Nhã Tịnh bất ngờ, cuống quýt hết cả lên.  "Giờ này anh còn sang làm gì? Đừng đi lại nhiều, sẽ không tốt cho anh." "Bảo bối, anh thật sự rất nhớ em. Chỉ gặp một chút thôi có được không? Anh sẽ nhanh chóng quay về ăn cơm." Lý Nhã Tịnh có cảm giác như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Cuối cùng, cô phải đành chấp nhận. Cô mặc thêm một lớp áo nữa, vào bếp hâm lại ít thức ăn cho anh. Chưa đến 5 phút sau, Lưu Cảnh Nghi đã đứng trước cửa nhà cô, nhấc máy gọi điện : "Anh tới rồi!" Cô lập tức ra mở cửa, cầm lấy tay anh kéo vào nhà. Trần Xuân đang ngồi ở ghế, thấy anh tới thì hỏi thăm vài câu, sau đó liền đi vào phòng. Lý Nhã Tịnh để anh ngồi vào bàn, đẩy tới chén canh nóng hổi. "Anh uống đi, là canh gà mẹ em nấu đấy." Lưu Cảnh Nghi không chần chừ, nâng chén húp trọn một hơi, không tiếc lời khen ngợi. Cô xới cho anh một chén cơm đặt trước mặt. Mùi gạo thơm phức, tỏa ra làn khói trắng mờ ảo trước mặt hai người. Anh nhìn thấy cô rồi, đương nhiên ăn rất ngon miệng, một lần ăn liền 3 bát. Lý Nhã Tịnh chống cằm nhìn anh ăn, nét đẹp tao nhã hiện rõ mồn một. Người đàn ông này sao lại hoàn hảo đến thế chứ? Hay là "người tình trong mắt hóa Tây Thi"?  Lúc anh ăn xong cũng vừa đúng 9 giờ. Trần Xuân từ trong phòng bước ra, dịu dàng nói : "Cảnh Nghi, bây giờ cũng muộn rồi. Hay là cháu ở lại ngủ một đêm nhé!" Lý Nhã Tịnh tròn mắt nhìn bà, nói : "Mẹ, sao được chứ? Anh ấy...Nhà chúng ta nhỏ như vậy…" Chưa kịp để cô nói hết câu, Lưu Cảnh Nghi đã lên tiếng : "Bác gái, cháu làm phiền bác quá ạ. Đúng là giờ này cũng đã trễ rồi, chắc cháu đành phải ngủ tạm ở đây thôi." Lý Nhã Tịnh lại nhìn sang anh. Lưu Cảnh Nghi làm như đây chỉ là điều bất đắc dĩ, anh cũng không muốn xảy ra. Lý Nhã Tịnh bước tới bên mẹ, lắc lắc tay, bảo : "Mẹ, anh ấy sẽ ngủ ở đâu chứ?" Trần Xuân nhìn cô, mặt kiên quyết.  "Đương nhiên là ngủ ở phòng con. Được rồi, chúng ta không nói nữa. Dù gì có đàn ông trong nhà vẫn tốt hơn chứ!" Nói rồi, bà bước một mạch vào phòng ngủ. Nhìn gương mặt cố nén cười kia của anh, Lý Nhã Tịnh liền cảm thấy bản thân mình đã bị hai người kia cấu kết lừa một vố rồi.