Lý Nhã Tịnh ngồi làm việc. Vào ca đã lâu mà vẫn chưa thấy anh tới, cô có chút mong ngóng, cứ hướng mắt về phía thang máy. Thấy trợ lí Tôn đi ngang qua, cô mới giữ anh lại mà hỏi : “À, trợ lí Tôn. Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh, không biết có tiện không?” “Ừ, cô hỏi đi.” Lý Nhã Tịnh ngập ngừng, hai mắt hơi nheo lại : “Giám đốc...đã tới chưa vậy?” “Lưu tổng sao? Anh ấy có việc đi sang thành phố bên cạnh rồi, có lẽ đến tối mới quay trở lại. Cô muốn nhắn gì sao?” Cô xua tay, nói : “Không, không có. Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Cảm ơn anh nhé!” Trợ lí Tôn gật đầu rồi quay lưng bước đi. Cô xị mặt ngồi vào chỗ, đưa tay chống cằm, cái đầu nhỏ khẽ nghiêng sang một bên. Lý Nhã Tịnh thở dài : “Vậy là sáng mai mới lấy được điện thoại sao?” Lưu Cảnh Nghi sang thành phố bên cạnh để giải quyết những hợp đồng còn thiếu sót. Đến 4 giờ 10 phút anh mới lên xe để quay trở về. Điện thoại rung lên, anh liền lấy ra xem. Không phải tin nhắn của anh mà là của Lý Nhã Tịnh. Lưu Cảnh Nghi nhíu mày, lập tức tắt máy. Tin nhắn đó là của Nghiêm Phong. Anh đã phải suy nghĩ đắn đó rất nhiều, xóa đi rồi lại viết lại mới gửi đi.  “Nhã Tịnh, tối nay chúng ta gặp nhau ở nhà hàng của anh nhé! Khi nào em về thì ghé qua cũng được.” Lý Nhã Tịnh tan ca thì về thẳng nhà. Hôm nay cô hoàn toàn không có tâm trạng làm việc, đầu óc cứ suy nghĩ lung tung, đột nhiên trong lòng cảm thấy nôn nao vô cùng.  Lưu Cảnh Nghi dừng xe trước nhà cô, phân vân không biết có nên vào không. Cuối cùng, anh quyết định xuống xe, gõ cửa. Trần Xuân ở trong nhà nghe tiếng gõ thì lập tức ra mở. Cánh cửa vừa mở ra, bà đã nhìn thấy hình bóng cao lớn của anh đứng chắn trước mặt. Trần Xuân ngước mắt lên nhìn, đôi mắt mờ hơi nheo lại. Lưu Cảnh Nghi thấy bà thì cúi đầu chào, cung kính nói : “Chào bác, cháu là Lưu Cảnh Nghi, đồng nghiệp của Nhã Tịnh.” Trần Xuân nghĩ ngợi giây lát rồi à lên một tiếng, mỉm cười : “Là Cảnh Nghi sao? Dạo này trông cháu khác quá. Nào, mau vào nhà kẻo lạnh.” Từ lúc nhỏ anh đã sống cùng khu với gia đình của cô. Chuyện tình cảm của hai người mẹ anh cũng biết, chỉ là chưa có dịp gặp mặt nói chuyện đàng hoàng. Lưu Cảnh Nghi mỉm cười, bước vào nhà. Trần Xuân mời anh ngồi rồi đi rót một ly nước ấm, để trước mặt.  “Cháu vẫn sống tốt chứ?” “Dạ vâng, cuộc sống cũng đỡ vất vả hơn trước đây.” Trần Xuân cười phúc hậu, đưa mắt nhìn anh : “Vậy thì tốt.” Lưu Cảnh Nghi lôi chiếc điện thoại trong túi ra, đưa đến trước mặt bà, nói : “Hôm nay cháu đến đây là để trả lại điện thoại cho Nhã Tịnh. Cô ấy để quên ở...công ty.” Trần Xuân cầm lấy, chăm chú nhìn chiếc điện thoại, nói : “Cảm ơn cháu.” Cả không gian chợt im lặng làm anh có chút khó xử. Trần Xuân cười nhẹ một cái, cất giọng ôn tồn : “Cảnh Nghi, cháu còn giận Nhã Tịnh sao?” Anh ngẩn người, không biết phải trả lời thế nào, bà nói tiếp : “Không sao, cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà, người làm mẹ này, không đành lòng nhìn thấy con cái đau khổ. Thật ra, nó trăn trở rất nhiều mới nói lời chia tay với cháu.” Trần Xuân kể đến đây có chút ngậm ngùi. Bà chỉ có mỗi đứa con gái này, chuyện gì cô cũng kể với bà. Những đắn đo, suy nghĩ của Lý Nhã Tịnh, bà đều biết cả. “3 năm trước, lúc mà cháu được người một người đàn ông từ nước ngoài tài trợ, muốn đưa cháu sang Mỹ du học, cháu không đồng ý. Bác cũng không biết tại sao, nhưng nghe Nhã Tịnh kể là cháu không muốn ra nước ngoài, không muốn rời xa nó. Nó cảm thấy bản thân như người cản đường cháu nên mới quyết định chia tay.” Lưu Cảnh Nghi đờ đẫn, hỏi lại : “Chỉ vì như vậy thôi sao?” Trần Xuân nói tiếp, giọng điệu có chút chua xót : “Cảnh Nghi, cháu đừng trách nó. Nhã Tịnh từ bé có chút yếu ớt, lớn lên cơ thể phát triển không được tốt lắm. Nó..., bác sĩ bảo nó...khó có thể mang thai được. Điều này càng làm Nhã Tịnh muốn chia tay với cháu. Nó nghĩ nó không thể trở thành một người phụ nữ tốt.” Đôi mắt Trần Xuân rơm rớm nước mắt, đưa tay nhẹ nhàng gạt đi, giọng đã khản đặc : “Thời gian trước, nó đã thử tìm hiểu Nghiêm Phong, nhưng bác thấy nó không vui vẻ như lúc bên cạnh cháu. Bác cũng không nỡ ép uổng gì.” Lưu Cảnh Nghi tối sầm mặt, trái tim nghe quặn thắt, trong đáy mắt cuồn cuộn sóng vỗ. Anh nắm chặt bàn tay, tự nguyền rủa chính mình. Anh nói : “Bác gái, cảm ơn bác đã nói cho cháu biết điều này. Cháu...xin phép về trước.” Bà sụt sùi, ừ nhẹ một tiếng. Lưu Cảnh Nghi bước ra khỏi cửa, tâm trí nặng trĩu. Thì ra, cô lại hi sinh nhiều như vậy, chịu đựng nhiều như vậy. Anh ngồi lên xe, đưa tay để vào cằm, ngước mặt nhìn ra ngoài cửa xe. Bây giờ đã sắp đến giờ tan ca, có lẽ cô sắp về rồi. Nhưng mà anh cảm thấy, bản thân bây giờ chưa sẵn sàng để nói bất kì điều gì với cô. Lưu Cảnh Nghi đạp chân ga, chạy thẳng về nhà mình. Lúc cô về, anh đã rời đi được nửa tiếng. Lý Nhã Tịnh vào nhà, vẻ mặt ủ rũ. Trần Xuân đang nấu cơm trong bếp, nghe tiếng cô về thì ngừng tay, chạy ra đón. “Tịnh Nhi, con về rồi sao?” “Dạ.” Bà với tay lên kệ, lấy điện thoại đưa cho cô. Lý Nhã Tịnh trợn tròn mắt, vui mừng khôn xiết.  “Ở đâu mẹ có vậy?” “Cảnh Nghi tới nhà đưa cho mẹ đấy.” Cô có chút bất ngờ, cúi đầu suy nghĩ. Trần Xuân nhẹ nhàng nói : “Có tin nhắn gửi cho con. Là của Nghiêm Phong.” Lý Nhã Tịnh liền mở máy, nhìn thấy tin nhắn thì quăng chiếc túi sang một bên, chạy thẳng ra ngoài. “Mẹ, con đi có việc một chút. Lát nữa sẽ quay về.” Trần Xuân nhìn vóc dáng nhỏ bé chạy vụt đi trong màn đêm, thở dài một tiếng rồi nói : “Con gái, mẹ chỉ giúp con được tới đây thôi. Chuyện của mình, con phải tự giải quyết rồi.”