Lý Nhã Tịnh mở cửa bước xuống lầu, không nhìn thấy anh đâu, chỉ thấy một người mang âu phục đen đứng chờ ngoài phòng khách. Anh ta thấy cô thì bước lại, cúi người cung kính rồi nói : “Cô Lý, tôi là lái xe mà ông chủ giao nhiệm vụ chở cô về nhà. Mời cô.” Anh ta đưa tay, gương mặt không chút cảm xúc. Lý Nhã Tịnh gật đầu lịch sự rồi đi về phía cửa. Cô lưu luyến xoay đầu lại, muốn chào anh một tiếng rồi đi nhưng có lẽ không được rồi. Người lái xe mở ô ra che cho cô. Lý Nhã Tịnh ngồi vào xe, tự mình thắt dây an toàn, đôi mắt vẫn hướng về phía căn biệt thự sáng đèn kia. Cho đến khi chiếc xe chạy hẳn ra ngoài cô mới thôi không ngoái đầu nhìn.  Lưu Cảnh Nghi đứng trên lầu, trên tay cầm một ly rượu, nhìn theo chiếc xe. Anh ngồi xuống ghế, thoải mái dựa ra sau. Vết thương dựa vào thành ghế có chút đau. Lưu Cảnh Nghi nhấp môi, vị đăng đắng đặc trưng liền tràn ngập cuống họng, khiến anh có chút mơ hồ. Anh nhìn khắp phòng, hương thơm dìu dịu của cô vẫn còn đọng lại ở đây, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Đáy mắt chợt dừng lại ở chiếc điện thoại trên giường. Có lẽ là do cô để quên.  Anh đứng dậy, tới cạnh giường, cầm chiếc điện thoại của cô, mở lên. Đôi mắt đầy sự bất ngờ. Màn hình điện thoại là bóng lưng của anh, được chụp từ rất lâu rồi. Đến giờ cô vẫn chưa đổi sao? Thật ra, vài ngày trước, khi chính thức quen Nghiêm Phong, cô cũng đã định đổi ảnh khác, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Lý Nhã Tịnh lại quyết định giữ nó. Cô tự cho bản thân lí do là không biết đổi ảnh gì nên mới làm vậy. Nhưng mà, quả thực là cô vô cùng lưu luyến. Những hình ảnh trước đây đều bị chuyển vào chiếc USB màu xanh kia, đem cất vào một xó. Đây là bức duy nhất cô còn lưu lại trong máy. Lưu Cảnh Nghi siết chặt tay, tự hỏi : “Em vẫn còn tình cảm với tôi mà, phải không?” Ngoài trời mưa vẫn chưa dứt. Cơn mưa càng làm bầu tâm sự thêm trĩu đầy. Mưa trong đáy mắt, mưa trong lòng người... Lý Nhã Tịnh về nhà, nằm lên giường, toàn thân đều đau nhức. Cô chợt nhớ tới Nghiêm Phong, lập tức lục tìm điện thoại nhưng không thấy. Cô đưa tay đập lên đầu mình, nói : “Trời ơi, đừng nói mày để quên ở nhà của Cảnh Nghi rồi chứ?” Cô thở dài một tiếng, quyết định quên chuyện này đi, tắm rửa lại một lượt. Lý Nhã Tịnh ngồi xuống giường, nhìn ra bầu trời bị sấm đánh sáng rực kia, trong lòng có chút lo lắng. Nghiêm Phong liệu có giận không chứ?  “Mày đúng là con nhỏ xấu xa mà.” Cô tự nhủ với lòng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Chẳng biết ngóng đợi điều gì mà cô liên tục nhoài ra ngoài cửa sổ, cho đến lúc đôi mắt vì buồn ngủ không chịu được mới tắt đèn đi ngủ.  Nghiêm Phong về nhà, cả người đều ướt sũng. Thiên Nhu\-mẹ Nghiêm Phong thức đợi anh tới giờ này, thấy bộ dạng của anh thì vội vã vào phòng lấy một chiếc khăn lớn lau cho anh. “Phong Nhi, sao thế? Tại sao lại để ướt thế này? Nhỡ bị cảm phải làm thế nào?” Anh đưa mắt nhìn mẹ, nở một nụ cười xám xịt, giọng khàn đặc : “Mẹ, con có chút đau. Ngủ một giấc chắc sẽ hết nhỉ? Mẹ mau đi nghỉ đi, con không sao.” “Thằng bé ngốc này, con nghĩ mẹ có thể yên tâm mà ngủ sao? Con vào thay đồ đi, mẹ nấu ít trà gừng uống cho ấm bụng.” Anh gật đầu, lê từng bước một vào phòng. Thiên Nhu đem một ly trà nóng vào, hương thơm lan tỏa hết cả gian phòng nhỏ. “Phong Nhi, mau uống đi. Còn nóng đấy.” Nghiêm Phong đưa tay nhận lấy, uống hết một hơi. Gương mặt bây giờ đã có chút thần sắc. Thiên Nhu đưa tay lên trán anh sờ thử, giọng nói mang vài phần lo lắng : “Đi nghỉ đi con.” Bà cúi xuống, đặt tay lên vai của anh, giọng ôn tồn : “Đừng lo, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi. Nếu con buồn, có thể khóc. Nếu con giận, có thể la. Tuyệt đối đừng ngược đãi bản thân mình. Nghiêm Phong, việc gì không thể níu kéo thì tốt nhất nên buông bỏ.” Anh ngước nhìn mẹ, đôi mắt mang theo nỗi xót xa cùng cực. Thiên Nhu mỉm cười, vỗ vỗ vai anh rồi quay lưng bước ra ngoài. Đứa con trai này bà đã ở cạnh nó hai mươi mấy năm rồi, chuyện gì của nó mà bà không biết chứ. Tình cảm mà anh dành cho Lý Nhã Tịnh sớm đã bị bà nhìn thấu.  Nghiêm Phong ngã xuống giường, đưa tay gác ngang mắt, thấm ướt những giọt nước mắt đang tuôn trào. Con người dù mạnh mẽ, tàn bạo, lạnh lùng đến đâu, thì họ mãi mãi không thể đánh bại được trái tim của mình... Sáng hôm sau, Lý Nhã Tịnh đến công ty rất sớm. Cô vào căn tin mua một chiếc bánh mì cho bữa sáng. Cô cố ý đi rất chậm, cốt để đợi anh đến. Lý Nhã Tịnh muốn nhanh chóng lấy lại chiếc điện thoại của mình để liên lạc với Nghiêm Phong. Mặc dù hai nhà cách nhau có vài bước nhưng mà sáng nay cô không dám gọi cửa, sợ sẽ đánh thức hai người họ. Lưu Cảnh Nghi ở nhà, sửa soạn chuẩn bị tới công ty. Lẽ ra, anh định đưa chiếc điện thoại này cho vệ sĩ, bảo họ đem tới trả cho cô, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu, anh lại quyết định sẽ tự mình đem trả. Lưu Cảnh Nghi liếc nhìn nó, đem cất vào túi rồi bước ra ngoài. Đột nhiên, điện thoại vang lên. Anh bắt máy, giọng nói lạnh lùng : “Sao thế?” Tuy không nghe được đầu dây bên kia nói gì, nhưng mà hàng lông mày sắc như dao lập tức nhíu lại, có vẻ là chuyện rất quan trọng. Anh ừ lạnh một tiếng rồi ra xe, đạp ga chạy thẳng sang thành phố bên cạnh.