Lý Nhã Tịnh ngồi đợi ở trạm xe bus, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh của thành phố giờ tan tầm, tâm trạng man mác buồn. “Xe lâu đến thật đấy!” Giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh. Cô xoay mặt qua nhìn rồi mỉm cười. Là Nghiêm Phong. Cô cất giọng : “Cậu làm gì ở đây vậy? Không phải bây giờ đang ở cửa hàng sao?” Nghiêm Phong khoảng hai tháng trước đã mở một tiệm ăn nhỏ, do chính tay cậu ấy nấu. Tuy nhiên lại có khá đông khách ghé thăm mỗi ngày, hương vị thật sự rất đặc biệt.  Anh mỉm cười, nói : “Tớ vừa tuyển được nhân viên mới nên giờ có thời gian đi chơi rồi, tình cờ gặp được cậu.” Nghiêm Phong nói dối, việc anh “tình cờ” qua đây chỉ là bịa đặt, rõ ràng là cố ý đến đón cô nhưng lại không tiện nói ra.  Xe bus vừa đúng lúc tới nơi, cả hai cùng nhau lên xe. Hôm nay tâm trạng của Lý Nhã Tịnh tốt hơn rất nhiều, có lẽ cô cảm thấy đã đến lúc buông bỏ rồi. “Nghiêm Phong, cảm ơn cậu đã luôn ở bên cạnh tớ. Thật lòng đấy!” Đột nhiên cô lại thuận miệng nói ra lời này. Nghiêm Phong nhìn cô, đôi mắt tràn ngập biển tình.  “Anh sẽ ở cạnh em cả đời này...” Câu nói anh ôm ấp bấy lâu vẫn chưa được một lần cất lời. Nghiêm Phong bây giờ không còn muốn là bạn của cô nữa, anh trở nên tham lam hơn rất nhiều, muốn bản thân trở thành người đàn ông có thể chăm sóc cho cô, một lòng chung thủy. Thứ tình cảm đơn phương đau đớn này bao giờ mới có thể kết thúc đây chứ? Cả hai dạo bước trên con đường nhỏ, chẳng ai nói gì. Lý Nhã Tịnh về đến cửa đã cất tiếng, nói với Nghiêm Phong : “Ăn cơm xong rồi về nhé!” Đương nhiên anh không thể từ chối. Từ nhỏ cả hai đã là bạn rất thân với nhau, gần như “ăn ngủ” chung một nhà. Mẹ của cô và anh là bạn học chung khóa nên hai gia đình gần như máu mủ. Trần Xuân thấy cô và anh vào nhà thì mặt mày mừng rỡ, đi tới trước mặt hai người, nói : “Tiểu Phong, lâu rồi không thấy sang nhà bác ăn cơm. Dạo này công việc ở nhà hàng vẫn ổn chứ?” Anh mỉm cười, gật đầu, âu yếm nhìn mẹ của Lý Nhã Tịnh : “Vẫn tốt ạ. Cháu dự định sang nhà bác chơi nhưng mãi mà chưa thấy Nhã Tịnh nên thôi ạ.” Trần Xuân đưa mắt nhìn Lý Nhã Tịnh, tủm tỉm cười : “Con bé này. Cháu cứ sang tự nhiên đi, cần gì nó mời chứ. Chúng ta bây giờ như người một nhà rồi còn gì!” Cả ba cùng cười, vô cùng vui vẻ. Một bữa cơm đầm ấm. Nghiêm Phong rất quan tâm đến cô, liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát của Lý Nhã Tịnh. Trần Xuân nhìn thấy hành động đó, đoán được tâm ý ẩn sâu của anh, trong bụng không khỏi mừng thầm.  Sau khi ăn xong, Lý Nhã Tịnh dọn chén bát đi rửa, Nghiêm Phong cũng lẽo đẽo theo sau, làm trò chọc cô cười.  “Nhã Tịnh, đưa tớ rửa cho. Cậu sắp làm vỡ hết chén đĩa rồi kìa.” “Bao giờ chứ, cái tên xấu xa này. Cậu mau cút về cho mình.” “Cậu có giỏi thì đuổi tớ đi.” Nghiêm Phong chạy trước, Lý Nhã Tịnh lấy hết sức để bắt kịp anh. Đột nhiên cậu ta dừng lại, quay lưng lại. Theo quán tính, cô không kịp dừng lại, liền đâm sầm vào lồng ngực ấm áp kia. Nghiêm Phong đưa tay ôm lấy cô, tận hưởng phút giây ngắn ngủi kia.  Lý Nhã Tịnh đờ người, đôi mắt ánh lên tia sáng, đưa tay khẽ đẩy anh ra, lớn tiếng mắt : “Cậu lợi dụng vừa thôi. Không thèm quan tâm đến cậu nữa.” Nói rồi, cô xoay người định rời đi. Nghiêm Phong đưa tay với lấy, nắm chặt cánh tay của cô làm Lý Nhã Tịnh có chút bất ngờ. Anh cất giọng trầm khàn : “Nhã Tịnh...cậu đừng khóc vì cậu ta nữa được không?” Vốn dĩ lời anh muốn nói không phải câu này, nhưng tâm sự giấu kín kia chưa thể lên tiếng, lại một lần nữa nén chặt vào trong tim. Cô ngước mặt lên nhìn anh, nhìn vào sâu trong đôi mắt đen láy kia, liền cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Cô mỉm cười, không nói gì nữa, nới lỏng bàn tay của anh, cúi mặt bước đi. “Có thể cho tớ một cơ hội không?” Bước chân của Lý Nhã Tịnh bỗng khựng lại. Cô vừa nghe thấy gì vậy chứ? Anh đây là đang...tỏ tình với cô sao? Lý Nhã Tịnh định xoay lưng lại, Nghiêm Phong đã nhanh chân hơn một bước, đứng đằng sau cô, đưa tay che kín tầm mắt của Lý Nhã Tịnh, để cô tựa vào lồng ngực mình. Anh không muốn cô nhìn thấy bộ dạng của mình hiện tại. “Tớ thích cậu lâu lắm rồi. Chúng ta đừng làm bạn nữa được không? Tớ thật sự chịu không nổi khoảng cách này nữa.” Cô ngẩng người, nhất thời không biết trả lời thế nào. Lý Nhã Tịnh chầm chậm nói : “Nghiêm Phong...” “Đừng vội trả lời. Tớ không muốn nghe lời từ chối đâu. Suy nghĩ một lần được không Nhã Tịnh?” Lời nói của anh như cầu xin, giọng điệu gần như không kiềm chế nổi nữa. Lý Nhã Tịnh thấy tim mình quặn thắt. Cô phải làm gì đây? "Nghiêm Phong, cảm ơn cậu." Cô đưa tay nắm lấy bàn tay đang che kín mắt mình, lẳng lặng tiến về phía trước.