Sau khi tan làm, Lý Nhã Tịnh vào phòng anh ngồi chờ. Rất nhanh chóng, một đội ngũ gồm hơn mười người đã có mặt, còn mang theo vô số lễ phục, tất cả đều được thiết kế riêng. Lưu Cảnh Nghi lên tiếng : “Mau vào thay đồ.” Lý Nhã Tịnh không nói gì, lập tức theo nhân viên vào phía trong phòng nghỉ của anh mà thay đồ. Cô chẳng biết phải mặc gì bèn nhờ cô gái kia tư vấn giúp. “Tôi...không biết nên chọn cái nào, cô có thể gợi ý không?” Nhân viên nữ kia rất nhiệt tình, cố tình chọn cho cô bộ váy xẻ ngực sâu hun hút nhằm khoe trọn thân hình quyến rũ bị che lấp dưới bộ đồ công sở kia. Lý Nhã Tịnh khẽ nhíu mày nhưng cũng bước vào phòng thay thử. Cô vừa vén màn đi ra đã nghe thấy tiếng xuýt xoa của mấy người đứng đó. “Chị Nhã Tịnh, chị mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp đó. Mau ra cho giám đốc xem đi.” Lý Nhã Tịnh đi đến trước mặt anh. Đôi mắt của Lưu Cảnh Nghi thoáng chốc đã tối sầm lại, cao giọng : “Cô không thể mặc bộ nào nhiều vải hơn được hay sao? Muốn khoe cho ai xem chứ?” Cô đưa mắt nhìn chỗ khác, hai tay bấu chặt vào tà váy rồi nhanh chân quay lại phòng thay đồ. Lần này, cô chọn một chiếc váy màu trắng, kín đáo hơn một chút, tuy vậy phần váy vẫn xẻ tà khá cao, làm lộ đôi chân thon dài, trắng nõn của Lý Nhã Tịnh. Lưu Cảnh Nghi lần này có vẻ hài lòng hơn nhưng đáy mắt vẫn dán chặt vào phần da thịt được phơi bày ra kia. Anh gật đầu, ra hiệu cho đám người kia tiếp tục hoàn thành các bước còn lại. Lý Nhã Tịnh nói : “Tôi không trang điểm không được sao? Thường ngày cũng không quen cho lắm.” Lưu Cảnh Nghi đưa mắt nhìn cô, bộ dạng giễu cợt : “Để xấu xí như thế thì sao xứng với tôi? Cô nghĩ mặt mộc của mình đẹp lắm sao?” Cô vẫn không lên tiếng, nén chặt mọi phẫn uất trong lòng, quay mặt vào bên trong. Anh đột nhiên cảm thấy cô đang cố phớt lờ anh, trong lòng khó chịu. Nhan sắc của Lý Nhã Tịnh vốn cũng đã rất xuất sắc, đường nét trên gương mặt đều rất thanh tú, hài hòa. Chỉ một chút phấn son đã trở nên nghiêng nước nghiêng thành. Đôi mắt to được điểm tô càng lộ rõ chiều sâu, đôi môi mềm mại, ửng hồng tựa như đóa hoa mới nở ban sớm. Quả thật là vô cùng mê người! Lý Nhã Tịnh vừa bước ra đã thu hút tầm mắt của Lưu Cảnh Nghi. Anh có chút mất kiểm soát, muốn đưa tay lên cưng nựng cô, đôi mắt cũng ít nhiều trở nên dịu dàng hơn. “Chúng ta đi được rồi chứ?” Anh sực tỉnh, nhếch môi mỉm cười.  “Được, chúng ta đi.” Anh tự mình lái xe nên đi xuống trước. Chớp mắt, chiếc xe màu xám bóng loáng đã xuất hiện trước mặt. Lưu Cảnh Nghi bước xuống, bộ vest thẳng thớm càng làm anh thêm phần điển trai. Lưu Cảnh Nghi mở cửa xe cho cô, đưa tay qua người cô, cài dây an toàn, vừa lui ra đã bắt gặp ánh mắt của cô. Cả hai đều dừng lại đôi chút. Bất chợt, Lý Nhã Tịnh chớp mắt, đưa mặt đi chỗ khác. Anh đứng thẳng người lên, hắng giọng một tiếng rồi ngồi sang bên ghế lái. Hai người im lặng, chẳng ai nói tiếng nào. Hình như, cho đến tận giờ này, đây là lần đầu tiên cả hai thật sự ở một mình sau ba năm. Cô cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, bèn hạ cửa xe xuống cho thoáng. Không ngờ đã bị anh chặn lại. Lưu Cảnh Nghi nhíu mày, nói : “Cô không thấy ngoài trời đang có gió rất mạnh sao? Muốn cảm lạnh à?” Lý Nhã Tịnh bặm môi, hai tay miết vào nhau. Trong không gian im ắng này, cô thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim của chính bản thân.  “Reng, reng.” Tiếng chuông điện thoại vang lên làm phá vỡ sự tĩnh lặng đến mức ngột ngạt này. Là Nghiêm Phong gọi cho cô. Lý Nhã Tịnh bắt máy, giọng điệu hào hứng : “Alo, Nghiêm Phong. Cậu gọi tớ làm gì thế?” “Cậu bận rồi sao? Lúc nãy tớ qua nhà tìm cậu mà không thấy?” “À, tớ có chút việc.” “Vậy khi nào cậu về, tớ đến đón cậu.” “Có gì lát nữa tớ sẽ báo lại nhé!” Lúc nãy khi nói chuyện, Lưu Cảnh Nghi có loáng thoáng nghe được vài chữ, cơ bản hiểu được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Đôi mắt lóe lên tia lửa, bàn tay nắm vô lăng càng chặt hơn, nhấn ga đạp nhanh về phía trước. Theo quán tính, cô ngả người về phía trước.  Cô lên tiếng : “Anh đột nhiên chạy nhanh như thế làm gì?” Lưu Cảnh Nghi liếc nhìn cô, nhếch mép cười nhạt. “Tôi thích.” Lý Nhã Tịnh vì người đàn ông khác mà cười toe toét như thế, trong khi đối với anh, gương mặt không chút cảm xúc. Tại sao chứ? Cô ta là người sai trước cơ mà!!!