Liệp quốc
Chương 95 : Nhiệm vụ quỷ quái
Người Odin rút đi không hề có dấu hiệu báo trước.
Hầu như ngắn ngũi trong một ngày một đêm, một cái doanh trận đông nghịt người giờ đã trở nên vô cùng vắng vẽ. Vài ngày trước còn tiếng người hô ngựa hí, thức trắng đêm kêu gào gầm rú, những đống lửa trại đốt sáng cả một vùng, hiện tại toàn bộ đã biến mất.
Đứng ở trên đài quan sát, nhìn người Odin xếp thành từng đoàn từng đoàn rời đi, một đám quân đi cuối cùng của người Odin, bọn hán tử thô lỗ này, thậm chí còn kiêu ngạo nhảy xuống tuần lộc cùng ngựa, đứng ở trên bình nguyên, hướng về phía doanh trại Byzantine cởi quần ra tiểu, hung hăng rít gào kêu la.
Cảnh tượng này, làm cho các binh sĩ Byzantine ở phía sau tường rào trong lòng cảm thấy một cổ khuất nhục.
Nhưng cho dù có nhục, thì bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật: trận chiến này, bọn họ đã thua.
Để đối phó với người Odin xâm lược, đế quốc Byzantine đã đem tới đây năm binh đoàn thường quy, đây đã là một phần ba quân lực thường quy của Byzantine.
Thế nhưng, binh đoàn 2 cùng binh đoàn 9 đã bị Heisiting bất ngờ vu hồi hoàn toàn đánh úp, số phận của bọn họ chỉ có thể chờ đợi được trùng kiến. Mà quân đoàn thép công danh hiển hách binh đoàn 13 thì tổn thất mất hai cái trung đoàn vượt quá phân nửa quân chủ lực chiến đấu. Một trung đoàn trưởng Fengnata chết trận, một trung đoàn trưởng bị thương nặng ( hán tử tóc trắng Batele. )
Cho dù nói như thế nào, theo tỉ lệ binh lực bị tiêu hao, người Byzantine đã thua nát bét.
Khiến cho người ta phải nghẹn khuất chính là, binh đoàn 13 thậm chí còn không có cơ hội để phát huy sức chiến đấu cường hãn của bọn họ. Đầu tiên bọn họ bị đội quân của Kekelan hấp dẫn, lôi kéo về hướng bắc, sau đó lại phải chạy vội về lại doanh trại. Sức chiến đấu hùng mạnh, đã bị hao tổn trên đường bôn ba, thể lực của các chiến sĩ không tiêu hao trên chiến trường với các quân địch, nhưng lại tiêu hao trên đường hành quân gấp gáp...
Thế nhưng mặc kệ là nói như thế nào. Cho dù là tổn thất nhiều, nhưng kế hoạch cuối cùng của đế quốc Byzantine cơ bản đã đạt được: ngăn chặn địch từ bên ngoài lãnh thổ.
Người Odin dù sao cũng không có đặt được chân lên lãnh thổ Byzantine. Chiến tranh chỉ diễn ra ở trên Dã Hỏa nguyên, cuối cùng cũng kết thúc trên Dã Hỏa nguyên.
Bất quá, quyền chủ động lại thuộc về người Odin, bọn họ không có tiến thêm một bước để mở rộng thành tích, không phải bọn họ không thể, mà là hình như... bọn họ không muốn.
Ăn tươi hai cái rưỡi binh đoàn của đế quốc Byzantine, đủ để người Odin mang theo quang vinh mà hát ca ăn mừng chiến thắng khi về tới nhà.
Trong đó có một việc ngoài suy đoán của Hạ Á chính là : Heisiting căn bản không có chiếm Dã Hỏa trấn!
Từ lúc ban đầu vị thống suất của người Odin này căn bản là không có phân ra một nhóm quân đi chiếm Dã Hỏa trấn! Phảng phất như ngay từ đầu hắn đã không có ý định ép binh đoàn 13 tới bước đường cùng! Hoặc là nói, từ đầu hắn đã không có ý định cùng binh đoàn 13 liều mạng.
Sau khi biết tin tức này, Hạ Á trầm mặc một hồi, sau đó cười mắng một câu, không hề có tới một tia giận dữ.
Hắn là Heisiting, là người Odin lợi hại nhất, ta thì tính là gì? Chỉ là một tiểu binh mà thôi, không nhìn ra dụng ý của hắn cũng không có gì lạ.
Người Odin đã rút lui được ba ngày, trong ba ngày này, rất nhiều trinh sát được tung ra ngoài, tìm tòi tỉ mỉ khắp nơi, xác định người Odin thật sự đã lui quân.
Tin tức này khiến cho sắc mặt của Adelike âm trầm, nhưng lại làm mập mạp Ruhr thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc Adelike bị khuất nhục của chiến bại hành hạ tới mức bất bình phẫn nộ, mập mạp cũng đã vội vàng ra lệnh cho đội quân của hắn đóng gói hành lý, chuẩn bị về nhà.
Đối với Hạ Á mà nói, trận chiến kịch liệt nhất trong đời hắn vừa mới kết thúc. Tuy rằng hai bên giao chiến tuy không phải là quốc gia của hắn, thế nhưng trận chiến này, lại làm thay đổi rất lớn quỹ tích của cuộc đời hắn. Vì trận chiến này đem tới cho hắn người bạn hữu đầu tiên cũng như là lấy đi người bạn hữu đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Bởi vì chiến đấu dũng cảm, cho nên Adelike đã đem Hạ Á đề bạt lên làm đại đội trưởng-- đây là cấp cao nhất trong các sĩ quan cấp thấp của quân đội Byzantine. Dựa theo tiêu chuẩn của quân đội Byzantine, thì mười người hợp thành một tiểu đội, năm tiểu đội hợp thành một đại đội, mười đại đội hợp thành một tiểu đoàn, năm tiểu đoàn tạo thành một trung đoàn, năm trung đoàn hợp thành một binh đoàn.
Hạ Á thân là một đại đội trưởng, như thế hắn có thể thống lĩnh 50 người binh sĩ bình thường-- Trên thực tế, đối với đại bộ phận các binh lính xuất thân từ bình dân mà nói, đại đội trưởng chính là quân hàm cao nhất mà cả đời họ có thể nhận được.
Sự bổ nhiệm này không gặp phải bất kỳ phàn nàn nào, dù sao những gì Hạ Á thể hiện trên chiến trường đều đã rõ như ban ngày, vô luận là dũng khí chiến đấu lúc phòng thủ trong doanh trại, hay là bưu hãn đánh bị thương Heisiting ở trên chiến trường, đều khiến trên dưới mọi người trong binh đoàn 13 phải thán phục-- nhất là cuối cùng còn dẫn theo 200 kỵ binh không chính quy lao ra khỏi doanh trại tiếp ứng cho đội quân đoạn hậu đang bị bao vây, biểu hiện ra dũng khí không biết sợ, càng làm cho mọi người kích động.
Adelike đối với Hạ Á cực kỳ khen ngợi, thăng cấp cho Hạ Á lên làm đại đội trưởng, cũng không phải đưa hắn về một bộ phận bình thường nào đó trong đám thủ hạ dưới trướng, mà là... đại đội trưởng của đội thân binh!
Lấy địa vị đặc thù của đội thân binh, mỗi một thành viên đều có thể nhận lấy một tùy tùng của riêng mình, như vậy tính ra, Hạ Á thống lĩnh 50 người trong đội thân binh, còn phải cộng thêm hơn năm mươi người tùy tùng, mà đại đa số tùy tùng đều là kỵ binh có kỹ năng tác chiến nhất định, cho nên thủ hạ thực tế của hắn đã đạt một trăm người! Sức chiến đấu đề thăng bội phần !
Ách... Đương nhiên, nếu mọi tùy tùng đều có thực lực như Tatara mà nói, chỉ sợ sức chiến đấu còn không kịp gia tăng bội phần, thì phải thắt lưng buộc bụng giảm bớt nửa thùng cơm cho đám ăn hại này...
Thân là thống suất của một binh đoàn, thân vệ của Adelike có biên chế là một tiểu đoàn, chức vị cao nhất trong tiểu đoàn thân vệ là thị vệ trưởng-- thế nhưng để cho Hạ Á hiếu kỳ chính là, dường như từ lúc hắn gia nhập binh đoàn 13 tới nay, vị trí thị vệ trưởng của Adelike hình như vẫn còn để trống.
Trước đây, đều là đầu bóng lưởng Kevin nhận vai trò thị vệ trưởng, làm việc của một vị thị vệ trưởng. Bất quá đầu bóng lưởng Kevin, bản thân cũng chỉ là một đại đội trưởng mà thôi.
Hạ Á có âm thầm hỏi mấy người khác trong đội thân vệ, thế nhưng phát hiện những người này đều muốn tránh né trọng tâm của câu chuyện, thỉnh thoảng bị Hạ Á ép hỏi, mới lộ ra một tia cười khổ, thấp giọng nói cho hắn biết : đây là một việc kiêng kỵ trong đội thân vệ, Adelike tướng quân hạ lệnh không được tiếp tục đàm luận về việc này.
Một cái tên mà hắn đã nghe nhiều lần, lại lần nữa truyền vào tai Hạ Á:
Weiya... Nghe đâu cái tên này là của thị vệ trưởng đời trước. Bất quá người này hiện tại đang ở đâu và làm việc gì, Hạ Á lại không cách nào biết được.
Có một lần Shaerba uống say thuận miệng nói một câu: Nghe nói tên Weiya kia là một tên gia hỏa rất lợi hại, hắn là người duy nhất trong binh đoàn 13, dám đập bàn đập ghế trừng mắt trước mặt của Adelike tướng quân.
Trong binh đoàn 13, dám đập bàn đập ghế làm ầm ĩ trước mặt Adelike tướng quân? Chuyện này quả thực làm cho Hạ Á có chút hoài nghi. Dựa theo những người Hạ Á biết từ trên xuống dưới của binh đoàn 13, đối với bất kỳ mệnh lệnh nào của Adelike tướng quân đều là phục tùng vô điều kiện, uy tín của Adelike tại trong đội quân này cao tới tôt đỉnh --- ví dụ như thế này, nếu trước mặt là một cái hố lửa rất lớn, còn Adelike thì chỉ tay vào trong đó hét lên "nhảy" ! Như vậy trên dưới hơn một vạn quân sĩ của binh đoàn 13 sẽ không chút nào do dự mà nhảy vào, cho dù dùng xương máu, bọn họ cũng sẽ lấp bằng cái hố này!
Coi như là người được mọi người công nhận là sẽ nối nghiệp Adelike tướng quân như Suoxiya, đối với Adelike cũng đều là vô cùng cung kính, một cái thị vệ trưởng nho nhỏ, cư nhiên dám lớn tiếng trước mặt tướng quân? !
Sau vài ngày tu chỉnh doanh trại, thừa lúc rảnh rỗi Adelike tướng quân thấy lần này Hạ Á đã liên tục lập nhiều công lao, tướng quân liền viết một hồi báo cáo gữi về quân bộ, đảm bảo rằng Hạ Á sẽ có được phần thưởng lớn, về phần ban thưởng lúc nào, thì phải chờ quân bộ ký quyết định cuối cùng mới có thể đưa xuống.
Bất quá có một việc: quyết đấu đánh bị thương Heisiting ở trên chiến trường-- phần lao này, là không có đổ lên đầu Hạ Á, dù sao, trên danh nghĩa mà nói, lúc đó người cùng Heisiting quyết đấu chính là "nhất đẳng tước sĩ Bangfuleite đại nhân" .
Hạ Á đối với phần công lao này cũng không hề hứng thứ, vô cùng sảng khoái chấp nhận cái quyết định nhìn như rất công bình này.
Dùng cách nói thầm của dế nhũi thì: nhận phần công lao này chắc chắn sẽ bị Heisiting nhắm trúng! Cái này đâu phải công lao? Rõ ràng chính là một tội lỗi, ai lãnh thì người đó sẽ chết!
Bất quá, mấy cái yêu cầu của Hạ Á, Adelike đều đã sảng khoái đáp ứng, bao gồm đem Shaerba cùng Katuo hai người điều tới đại đội của Hạ Á, Shaerba nguyên bản có chức vị là đại đội phó, cái tên vũ dũng to con này, vừa lúc cấp cho Hạ Á để làm cánh tay trái. Về phần Katuo... đem hắn tới đây, chủ yếu là để cho 50 thân binh dưới trướng Hạ Á có thể hân hoan nhảy nhót, ai lại không biết Katuo chính là trùm buôn lậu trong quân đội, có tên này ở trong đại đội của Hạ Á, sau này muốn có hàng quân cấm các loại, cũng không cần phải lo lắng nhiều.
Hạ Á còn một cái yêu cầu, chính là đem một tên gọi là Souleaterr (Tác Y Đặc) điều tới dưới trướng hắn lấy danh nghĩa là một tùy tùng. Tuy rằng Hạ Á chỉ là một tên đại đội trưởng nho nhỏ, mà lại sở hữu tới hai tùy tùng, quả thực là không phù hợp quy củ của quân đội, thế nhưng Adelike y nhiên không chút do dự liền phê chuẩn.
Bởi vì, cái tên Souleaterr này chính là tùy tùng của đầu bóng lưởng Kevin. Sau khi Kevin chết đi, Souleaterr nguyên bản phải xuất ngũ trở về nhà, hoặc là gia nhập vào phụ binh doanh làm thợ rèn hay chăn ngựa, chờ đợi được nhận làm tùy tùng trở lại. Thế nhưng Hạ Á lại cố ý muốn đem ngươi này trở thành thuộc hạ của bản thân mình.
Souleaterr là một người xuất thân là người đánh ngựa (mã phu - tài xế), cũng biết các công việc rèn đúc đơn giản, là một hán tử to lớn khỏe mạnh mà mộc mạc, biết cưỡi ngựa, khí lực cũng không nhỏ, thậm chí còn biết một ít kỹ xảo chiến đấu phổ biến của kỵ binh trong quân đội, đáng tiếc trời sinh hắn có trí não hơi đần độn, vô luận nói hay làm việc, tổng so với người bình thường đều chậm hơn một chút, cho nên chỉ có thể dừng lại ở chức vị tùy tùng, không cách nào tiến tiếp về phía trước.
Cái gọi là phản ứng châm hơn một chút, còn có nghĩ là: nếu mọi người cùng nhau nghe một câu chuyện cười, sau khi kể xong chuyện, mọi người đều cười ha ha, thế nhưng sắc mặt của Souleaterr vẫn trầm ổn như cũ, mãi tới nửa ngày sau, lúc mọi người đều bắt đầu làm việc khác, thì tên gia hỏa này bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Đồng dạng. . . Nếu như ngươi đánh hắn một quyền, hắn cũng sẽ thờ ơ đứng nhìn ngươi, sau đó qua hơn nửa giờ, hắn mới bỗng nhiên oa oa kêu đau.
Mà Hạ Á đem hắn về làm thủ hạ là có nguyên nhân: Souleaterr, chính là đồng hương của Kevin.
Souleaterr vừa đến, khiến cho Tatara có chút hưng phấn, tên ma pháp sư liền mừng rỡ cho rằng, bản thân hắn đã thoát khỏi cuộc đời tạp dịch ti tiện. Mà cái tên mới tới này nhìn sơ qua thì ngu ngu ngốc ngốc, lấy cái đầu thông minh của hắn, còn không thể đem tên gia hỏa này quay lòng vòng sao?
Nhưng rất nhanh, ma pháp sư liền phát hiện bi kịch của bản thân mình. . .
Souleaterr làm rất thành thật và chăm chỉ các công việc được giao, hắn có thể đem ngựa cọ rửa rất sạch sẽ, vô luận là đóng móng ngựa hay là sửa chữa áo giáp, hắn đều có thể làm được, hơn nữa còn làm rất nhanh rất tốt.
Tục ngữ có câu, không sợ không biết hàng, chỉ sợ đem hàng so sánh với hàng.
Nguyên bản Tatara đang là thủ hạ của Hạ Á, làm việc tuy rằng có chậm một chút, lười biếng một chút, ăn cũng nhiều một chút, thế nhưng Hạ Á còn có thể nhắm mắt nhắm mũi cho qua, mà từ lúc Souleaterr tới đây, một tên đối lập như thế, liền phản ánh ma pháp sư phảng phất như một tên phế vật. . . Kết quả là Tatara đáng thương, mỗi ngày đều bị dế nhũi hung hăng mắng chữi vài câu do hiệu xuất làm việc quá kém.
Mãi cho tới ngày thứ ba, Souleaterr chủ động tìm tới Tatara, đưa ra một đề nghị đối với hắn:
"Đem tiền công của ngươi chia cho ta một phần ba, sau này ta sẽ cố tình làm việc chậm hơn một chút."
Tatara bi phẫn cực kỳ ! ! Hắn muốn đi tố cáo, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, bộ dáng của tên gia hỏa kia nguyên bản rất thành thật trung hậu mộc mạc, còn tướng mạo của mình thì gian trá hèn mọn. . . Dùng gót chân để suy nghĩ, cũng biết được người khác sẽ tin tưởng ai !
Hắn không cam lòng cống hiến một phần ba số tiền lương, tên ma pháp sư ngửa mặt lên trời hét lớn đầy bi thương.
"Mẹ nó! Rốt cuộc ai mới là đứa ngốc! ! !"
Tu chỉnh liền mấy ngày, tân nhiệm đại đội trưởng - Hạ Á Lôi Minh bị gọi vào trong lều lớn của Adelike tướng quân, tiếp nhận một cái nhiệm vụ, đem một cái báo cáo tỉ mỉ về trận chiến về cho quân bộ.
Cùng lúc bởi vì thể hiện vô cùng tốt trong lúc chiến đấu, Hạ Á đạt được một mai huân chương "đầu ưng" của đế quốc, lúc hắn tới được quân bộ, bản thân hắn sẽ được thống suất của quân bộ tự tay đeo huân chương vào, đồng thời, còn có thể lãnh được một số tiền thưởng rất lớn.
Cái nhiệm vụ rốt cuộc chỉ là một cuộc nghỉ dưỡng, dọc đường không có nguy hiểm, lại còn có thể nhận lấy phần thưởng ở quân bộ.
Thế nhưng ngoài nhiệm vụ này, còn có một nhiệm vụ nhỏ khác kèm theo.
Hạ Á mang theo đại đội của hắn gồm 50 người thân vệ đi về phía nam, dọc đường bọn họ còn phải hộ tống một người có thân phận cao quý trở về nước, chỉ cần đem người này trở về tới quân bộ là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Mà vị bảo bối cần phải hộ tống lần này, chính là. . .
Người lần trước ở trên chiến trường, một mình quyết đấu với võ thần Heisiting của người Odin, đồng thời liều mình làm bị thương Heisiting, dùng tính mạng bảo vệ đế quốc, nhất đẳng tước sĩ đại nhân vô cùng cao quý, Bangfuleite. . .
Nghe một cái mệnh lệnh như thế, nhất thời Hạ Á hoàn toàn ngây dại.
Hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm Adelike tướng quân, từ biểu hiện rất nghiêm túc của đối phương, xác định được tướng quân quả thật không phải là đang nói đùa.
Thế nhưng. . . Bảo ta hộ tống cái tên thỏ mặt trắng bán mông Bangfuleite ?
Có lầm hay không? Toàn bộ trên dưới binh đoàn 13, ai lại chẳng biết ta cùng tên thỏ mặt trắng kia đã kết một cái đại thù !
Do dự nửa ngày, Hạ Á trương ra vẻ mặt đau khổ, cười khổ nói: "Cái này. . . Tướng quân, ta cả gan hỏi ngài một việc, ngài. . . ân, ngài. . ."
"Có cái éo gì thì nói mẹ ra đi!" Adelike cười mắng một câu.
"Ân. . . Ngài xác định, ngài có hay không là đang ám chỉ ta. . . nhân cơ hội này giết quách cái tên tiểu tử kia?"
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương