Liệp quốc
Chương 92 : Hy sinh
Ở nơi cuối cùng của chiến trường, là một đội ngũ kỵ binh bị phân cách ra xa nhất, đám kỵ binh của Byzantine ra sức đột kích, thế nhưng vẫn không thể làm gì với vòng vây của người Odin xung quanh, bọn họ dường như mãnh thú lọt vào bẫy rập, máu tươi đã chảy khô, hết hơi để hô quát, khí lực cạn kiệt, cuối cùng cũng không thoát khỏi vũng bùn!
Từng người từng người kỵ binh rơi xuống ngựa sau đó ngã xuống mặt đất, nhân số của đội ngũ ngày càng thưa thớt, mặc dù sĩ quan chỉ huy vẫn cố gắng hô quát, trường mâu trong tay mang theo đấu khí ra sức càn quét, đem máu tươi vun vải ra đất...
Càng lúc càng nhiều người Odin xông tới, thi thể thậm chí đem chiến trường xung quanh chia cắt, người Odin vẫn như cũ quyết ăn tươi phân đội bị chia cách ở cuối cùng này, đao kiếm dày đặc như rừng chắn ở trước mặt, phảng phất như tường đồng vách sắt, đám kỵ binh dù cho đụng tới đầu rơi máu chảy, cũng không cách nào phá hỏng dù chỉ một lỗ!
Lúc người thủ hạ cuối cùng ngã xuống ngựa, trong nháy mắt liền bị vô số đao búa của người Odin xung quanh băm thành thịt nát! Fengnata từ lâu đã nhảy xuống ngựa, chiến mã của hắn đã bị chém chết, một chân của hắn bị một thanh trường mâu không biết từ đâu đó đâm tới xuyên thủng, kéo theo một cái chân tàn, vị tướng lĩnh Byzantine này vẫn như cũ sắc mặt rất lạnh lùng!
Một tay cầm trường mâu, một tay cầm đoản kiếm, hắn đứng yên một chổ, áo giáp trên người đã xuất hiện hơn mười cái vết rách, toàn thân đẫm máu, không còn nhìn thấy được màu sắc vốn có của áo giáp! Chỉ là hắn y nhiên vẫn không chịu ngã xuống!
Trường mâu rốt cục cũng lần nữa huy vũ, đấu khí bắn ra đem mấy tên Odin ở trước mặt trực tiếp nghiền nát, thế nhưng trường mâu lại không thể tiếp tục chịu đựng được áp lực, cuối cùng cũng nổ tung! Đoản kiếm trong tay từ lâu đã bị cong mũi, trên thân kiếm còn xuất hiện vô số vết nứt !
Đấu khí toàn thân của Fengnata ngưng tụ lại một nơi, sau một đoàn ánh sáng chói mắt, liền hóa thành một đạo quang nhận, đem chiến sĩ Odin ở trước mặt trược tiếp chém thành mảnh nhỏ! Sau đó hắn lập tức lảo đảo lui về sau vài bước, cuối cùng cũng dừng lại...
Một thanh trường mâu đâm xuyên qua thân thể hắn, hắn cắn chặt răng hung hăng dùng đoản kiếm chém đứt trường mâu, chỉ là thân kiếm cuối cùng cũng gãy đoạn, hắn nắm chặt cán mâu đang đâm vào phần bụng cơ thể mình, nhìn bọn chiến sĩ Odin ở xung quanh đang giống như là sói là cọp.
Vị trung đoàn trưởng sắc mặt lạnh lùng này, bỗng nhiên nở một nụ cười...
Khi hắn nhận mệnh lệnh của Adelike tướng quân. Hắn không có nói dù chỉ một lời.
Tại lúc mang theo thủ hạ chém giết. Hắn cũng không nói lời nào.
Lúc chiến hữu từng người từng người ngã xuống. Hắn như cũ vẫn không thốt lên tiếng nào.
Lúc này, hắn cảm giác được máu tươi trong cơ thể sẽ sớm cạn kiệt, giờ khắc này, xung quanh tuy rằng tràn đầy tiếng la hết. Thế nhưng trong lòng hắn lại rất an tĩnh, có thể nghe được cả con tim mình đang đập !
Bộ dáng tươi cười trên khuôn mặt của vị tướng lĩnh Byzantine chợ lóe lên rồi biến mất. Lập tức không biết khí lực từ đâu tới. Hắn hung hăn dùng sức rút mạnh đoạn mâu đang đâm thủng bụng của hắn ra! Máu nóng theo vết thương tuôn chảy ra. Đoạn mâu trong tay hắn y nhiên mang theo một tia nhuệ khí cuối cùng, hung hăng đâm mạnh về phía trước...
Miệng hắn lúc này mới tuôn ra hơi thở sau cùng, kèm theo một tiếng hét lớn !
"Tiến lên! ! Hoặc là tử... ! !"
Một thanh búa chém ngang cổ hắn, khiến cho hắn còn không kịp nói ra lời cuối cùng thì đã bị tắt thở, đầu người bay lên cao, một đoàn máu tươi tung bay lên, tức thời vô số trường mâu liền đâm xuyên qua cơ thể hắn...
Tàn thi ngã xuống mặt đất, hòa lẫn vào hơn một nghìn mấy trăm cổ thi thể đồng dạng, không còn phân biệt được rõ ai là ai...
Hơn sáu trăm kỵ binh ra sức đột phá chạy ra ngoài, người Odin ở xung quanh tuy gắt gao bám lấy, nhưng rốt cục vẫn bị đục hỏng một lỗ.
Hơn sáu trăm kỵ binh vùng thoát ra khỏi vòng vây, thế nhưng bọn họ vẫn không cho rằng đã an toàn! Trước mắt còn có đại doanh của người Odin!
Sáu trăm kỵ binh không cách nào có thời gian để lập lại đội hình, chật vật chạy loạn về phía đại doanh, đại doanh đã hai lần bị người Byzantine chấn động cùng thiêu đốt, đã sớm trở thành một mạnh hổn độn, sáu trăm kỵ binh giẫm đạp lên đống tàn tích cũng không gặp nhiều nguy hiểm lắm, bên trong đại doanh chỉ còn vài cái kháng cự linh tinh không tạo thành uy hiếp.
Hạ Á lúc này đi ở phía sau cùng của đội ngũ, ngựa của hắn có chút chịu không thấu, huống hồ lúc này lại còn cõng thêm Kevin đang bị thương ở trên lưng. Tuần lộc kỵ binh của người Odin chạy sát theo sau không chịu từ bỏ, âm thanh gào thét ngày càng một gần!
Ngay lúc này, từ bên sườn liền truyền tới một trận gầm của dã thú, một đám chiến sĩ gấu đen mặc giáp sắt dày đang vọt tới! Những tên này không giống cuồng bạo giả binh thường, mỗi con gấu đen so với cuồng bạo giả bình thường thì to lớn hơn rất nhiều, cơ bắp toàn thân trương to nhưng không hề mập mạp, áo giáp trên người cũng là tinh cương màu trắng thượng đẳng ! Chiến sĩ Odin cưỡi trên lưng gấu cũng đồng loạt trang bị một trường thương ba mũi dài hai thước-- cách kiểu của trường thương này, cư nhiên tương tự như chiến thương của Heisiting!
Tốc độ của những cuồng bạo giả mặc giáp trắng này nhanh tới mức kinh người! Rất nhanh từ hai bên sườn đã ập tới! Hạ Á tuy rằng ra sức thúc ngựa chạy như điên, thế nhưng chiến mã của hắn dù sao cũng đã bị vài vết thương, tốc độ chạy cũng đã chậm lại không ít !
Rất nhanh, một con gấu mặc giáp trắng nhào tới bên cạnh Hạ Á, một cái bàn tay gấu thật lớn tung ra, Hạ Á liền vươn hỏa xoa lên đỡ ! !
Khanh một tiếng, bàn tay gấu bị đứt đoạn, thế nhưng Hạ Á cũng bị chấn động toàn thân ! Hắn cảm giác được lực lượng khủng khiếp của đối phương, mà tên chiến sĩ đang cưỡi trên lưng gấu do bị chấn động nên ngã xuống đất, liền nhảy bật dậy đánh tới ! Chiến thương ba mũi quét ngang đầu Hạ Á, Hạ Á lại lần nữa ra sức ngăn cản !
Lần này chợt nghe thấy âm thanh vang rền nổi lên, Hạ Á cảm giác được cánh tay kịch liệt run rẩy! Trường thương ba mũi tuy rằng đã bị cắt đứt, thế nhưng cổ lực lượng hùng hồn nọ lại làm cho trước ngực của Hạ Á cảm thấy có chút khó chịu ! Tên Odin kia rớt trên mặt đất, phát ra một tiếng gầm điên cuồng...
( thú hồn chiến sĩ ! )
Hạ Á trong lòng nhất thời minh bạch !
Hắn bị ngăn chặn một hồi, nhất thời lại có hai kẻ cuồng bạo giả mặc giáp trắng khác nhào tới, Hạ Á ra sức chống đỡ hai thanh thương ba mũi đang đâm tới, thế nhưng dù sao hỏa xoa của hắn lại quá ngắn, chỉ có thể che chở phía trước không thể che chắn cùng lúc hai bên, binh khí dài của đối phương chém tới, hắn bất đắc dĩ đành đưa tấm thân ra ngăn đỡ !
Phanh! Một âm thanh vang rền, Hạ Á dùng vai ngăn cản được một hồi, nhất thời chợt nghe thấy âm thanh ca ca của xương cốt vang lên, da thịt trên vai của hắn bong tróc ra, trúng một đòn này, nhất thời hai mắt Hạ Á tối sầm, hỏa xoa vung ra chém đứt trường thương của đối phương, rốt cục hắn lại lần nữa phun ra một bụm máu tươi ! Hỏa xoa mang theo ánh sáng màu đỏ đem cánh tay một tên thú hồn chiến sĩ chặt đứt, nhìn một cánh tay bị đứt bay lên, thế nhưng vẻ mặt của tên gia hỏa kia lại không trương ra chút nào thống khổ, ánh mắt vẫn như cũ tràn đầy bạo liệt cùng bạo khí, điên cuồng bổ nhào tới, phi thân nhảy lên, cư nhiên nỗ lực dùng thân mình đụng mạnh vào Há Á khiến cho Hạ Á té xuống ngựa!
Thú hồn chiến sĩ ! Đây là sức mạnh của thú hồn chiến sĩ ! !
Hạ Á bị đụng trúng một cái, hỏa xoa tuy rằng đã xỏ xuyên đầu của đối phương, thế nhưng rốt cục hắn cũng bị đụng cho lảo đảo rơi xuống ngựa !
Lăn ra trên mặt đất vài vòng, Hạ Á còn chưa kịp đứng dậy thì đã nghe thấy âm thanh phá không từ phía sau vọt tới, hắn hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ thẫm, trên thân hỏa xoa toát ra một tia ánh sáng màu đỏ, ánh sáng màu đỏ cô động thành một sợi tơ rất sáng, sợi tơ chạm tới nơi nào, mọi thứ nơi đó đều bị chém đứt ! !
Vài con gấu đen trực tiếp bị cắt đôi.
Đám thú hồn chiến sĩ vừa rơi xuống mặt đất liền không chút trì hoãn mà đứng bật dậy, Hạ Á cũng đã đứng dậy, nhìn thấy xung quanh là vài tên cường địch, nhất thời trong lòng hắn trầm xuống tận đáy...
Ngay lúc này, một tiếng ngựa hí dài vang lên, chỉ thấy con ngựa của hắn đã quay đầu trở lại, đầu bóng lưởng ngồi trên lưng ngựa hét lớn một tiếng, một tay miễn cưỡng điều khiển dây cương, mạnh mẽ thúc ngựa vọt tới túm lấy tóc của Hạ Á kéo hắn lên! Hạ Á xoay người nhảy lên ngựa, một chiến thương của thú hồn chiến sĩ đâm tới, hắn dùng hỏa xoa ngăn cản, lập tức dùng sức thúc bụng ngựa một cái, chiến mã vọt tới đụng ngã tên thú hồn chiến sĩ.
Bọn thú hồn chiến sĩ ở phía sau phẫn nộ gầm lên, nhanh chóng đuổi theo, thế nhưng dù sao cũng không có cưỡi gấu, tốc độ của bọn họ rất nhanh bị ngựa qua mặt, càng lúc càng bị bỏ rơi ở phía sau...
Hạ Á rốt cục cũng điều khiển ngựa phóng ra khỏi đại doanh của quân địch, đương lúc móng ngựa chạy trên bãi chiến trường giữa doanh trận địch và tường trại ở xa xa, trong lòng dế nhũi bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vừa mới thoát chết, nhịn không được hắn cười như điên, một tay nắm lấy dây cương một tay ôm lấy đầu bóng lưởng, hét lớn: "Chúng ta thoát rồi ! Đầu bóng lưởng ! Chúng ta vẫn còn sóng !"
Kevin chỉ là hừ nhẹ một tiếng rất suy yếu, thân thể của hắn phảng phất như run nhẹ một cái.
Truy binh ở phía sau càng ngày càng nhiều, thế nhưng đương lúc Hạ Á chạy nhanh vào cửa doanh, một trận cung tiễn dày đặc chặn ngay phía trước đám truy binh, ngựa của Hạ Á chạy ào vào trong doanh trại, lập tức cửa doanh nặng nề đóng lại, ngay sau đó là vô số đá gỗ chắn ngay cửa doanh, hoàn toàn đem cửa doanh niêm phong chặt ! !
Ngựa của Hạ Á vọt về phía trước hơn mười bước, rốt cục mới dừng lại, dế nhũi nằm trên lưng ngựa mệt tới không thở nổi, hắn tựa trên lưng của Kevin, thè lưỡi thở dốc, cười ha ha như điên: "Ông đây không chết! Chúng ta đã trở về! Ha ha ha ha! ! Kevin, con mẹ nó, ngươi lại thiếu ta một cái mạng ! Ha ha ha ha..."
Cười một hồi, Hạ Á bỗng nhiên cảm giác được cánh tay của hắn ươn ướt, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cánh tay đang vòng qua bên hông của Kevin đã tràn đầy máu tươi! Máu tươi cũng đã nhuộm đỏ quần áo của bản thân hắn, mà thân thể Kevin thì lại vô lực tựa lên người Hạ Á, hắn phảng phất như một cử động nhỏ cũng không có.
Một đoạn thương bị chặt đứt cấm vào bên hông đầu bóng lưởng, ngay sát mép vạt áo giáp đâm sâu vào trong! Máu tươi sớm đã làm ướt sũng quần áo đầu bóng lưởng, nhìn thấy mà giật mình ! !
Nhất thời đầu Hạ Á giống như bị bổ trúng, thấp giọng hừ một tiếng, nhảy xuống ngựa, điên cuồng bế Kevin để xuống đất.
Sắc mặt của đầu bóng lưởng đã tái nhợt như tờ giấy, con ngươi lúc trước luôn mang theo tinh quang hiện tại đã không hề còn một tia thần thái nào. Máu tươi từ bên hông hắn không ngừng chảy xuôi, nằm trên mặt đất, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả một vùng nhỏ, Hạ Á nhẹ nhàng xem xét vết thương ở phần eo Kevin, cũng không dám rút mũi thương ra, hắn biết rõ, chỉ cần rút mũi thương ra, chỉ sợ tức khắc sẽ bị rong huyết !
Đầu bóng lưởng thở dốc yếu ớt, nằm một chổ, Hạ Á đem đầu bóng lưởng Kevin nâng lên đặt ở trên đùi của bản thân hắn, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại đau đớn không cách nào diễn tả.
"Kevin! Bà nó! Tên hỗn đản nhà ngươi mau thức dậy cho ông! Ngươi còn thiếu ông một cái mạng! Con mẹ nó, mau thở a ! Nói chuyện a! !"
Hai môi của đầu bóng lưởng đã trắng bệch, cơn đau kịch liệt khiến cho tên thân thể to con này phải run lên một trận sau đó co quắp lại, hắn miễn cưỡng run rẩy đôi môi, thế nhưng lại giơ lên một ngón tay, chỉ chỉ vào nửa đoạn trường mâu đâm ở bên hông bản thân hắn, trên mặt nặn ra một nụ cười tái nhợt :
"Nói, nói nhảm... Mạng ta thiếu ngươi... Ông đây, đã trả rồi."
Hạ Á lập tức nhớ lại lúc nãy hắn ngã xuống ngựa, tên hỗn đản này đã xoay ngựa lại túm lấy hắn, lúc đấy hắn đang bị bao vây trong đoàn người! Dế nhũi bỗng nhiên bắt đầu rít rào, rống lớn một tiếng, nước bọt của hắn văng đầy mặt Kevin.
"Ai cho ngươi trả ! Ai cho ngươi trả ! Không được trả ! Ngươi, con mẹ nó, mau lấy lại cho ông ! Ông đây không cho phép ngươi trả vào lúc này ! !"
Khóe miệng của Kevin run run, hắn bỗng nhiên lắc đầu, dáng vẻ tươi cười dần dần biến mất, sau đó hắn hít vào một hơi thật sâu, ngón tay chỉ vào trong ngực của bản thân hắn: "Huynh đệ... giúp ta ... mang ... về nhà..."
Lời nói của hắn còn chưa dứt, ánh mắt của Kevin cũng đã hoàn toàn tản mất, miệng hắn phun ra một hơi thở cuối cùng.
Người xung quanh xúm lại càng lúc càng nhiều, thế nhưng thấy Hạ Á ôm Kevin vào trong ngực, hai người đều ngồi dưới đất, mắt thấy Kevin tắt thở, các chiến sĩ Byzantine ở xung quanh đều dừng chân lại, đứng ở đằng xa tạo thành một vòng tròn bao quanh bọn họ.
Lúc này, không ai tiến lên, cũng không ai biết nên nói cái gì, làm cái gì.
Hạ Á ngồi một chổ, phảng phất như toàn thân ngây dại, hắn câm lặng ôm lấy Kevin, hơn nửa ngày, một chữ cũng không nói nên lời...
Lúc này, cũng không ai nhẫn tâm quấy rầy Hạ Á, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về phía hắn.
Một hồi lâu sau, Hạ Á mới bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt hắn bình tĩnh, âm trầm tới mức đáng sợ.
Hắn nhẹ nhàng mở áo giáp trước ngực Kevin, từ trong ngực của hắn lấy ra một khối đồ vật.
Khi mở ra... Đây là một khối da dê, một khối da dê đã bị nhiễm đỏ ! !
Trên miếng da dê còn loang lổ vết máu, thế nhưng bên dưới máu tươi, chính là mơ hồ từng nhóm từng nhóm chữ viết. Những chữ viết này chỉ dùng bút than để viết, mà bản thân tấm da dê cũng đã tàn tạ không chịu nổi, khắp nơi đều là vết tích đã bị cạo qua...
Hạ Á biết, đây là một phong thư -- Thư Kevin viết gữi về nhà!
...
... ...
"Những quân binh như chúng ta không có nhiều tiền để mua giấy, hơn nữa giấy lại quá dễ hư hại. Cho nên chúng ta dùng da để viết thư từ qua lại, dùng than viết lên mặt da, sau khi đọc xong, thì đem nó cạo đi, lại có thể viết tiếp, như thế sẽ xài được nhiều lần."
"Đây là thư của vợ ta gữi từ quê nhà, hắc hắc! Nhìn ta như thế nhưng ta cũng có lão bà đấy, tên nàng gọi là Youliya, tiết lộ cho ngươi, nàng là một người phụ nữ Luodeliya thuần chủng đấy!"
"Thịt của nàng nướng ra phi thường ngon, có cơ hội ta sẽ mời ngươi tới nhà ta, hưởng thức tay nghề nấu ăn của nàng ! Ngươi cũng là một tên gia hỏa không tệ, sau này chúng ta có thể trở thành bạn hữu tốt."
"Ta nợ ngươi một cái mạng !"
"Nói, nói nhảm... Mạng ta nợ ngươi... Ông đây, đã trả rồi."
...
Hạ Á cầm miếng da dê ở trong tay, sau đó vô cùng cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong ngực của mình, mỗi động tác của hắn đều phi thường nhẹ nhàng, dường như rất sợ miếng da dê đó bị rách dù chỉ một góc.
Rốt cục, làm xong tất cả những việc này, hẳn để thi thể của Kevin xuống, đứng thẳng lên, hắn đứng yên một chổ, hai tay bắt đầu run, tiếp theo là thân thể hắn, khi toàn thân hắn run rẩy một cách không cách nào khống chế được, Hạ Á rốt cục mở miệng rống to một tiếng.
Tiếng rống này mang theo vô hạn vẻ thê lương cùng phẫn nộ, giống như là tiếng dã thú kêu gào trong đêm tối.
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương