Liệp quốc

Chương 77 : Võ thần heisiting

Vào đây (http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=44688) tám chút các bạn, thảo luận cho vui chút nào! Gió lạnh buổi sớm thổi qua bình nguyên Dã Hỏa nguyên, ánh sáng mặt trời vẫn còn ở dưới đường chân trời, chỉ mơ hồ lộ ra một vầng sáng bạc, ánh nắng đầu tiên còn chưa ló dạng. Trong cơn gió lạnh run, lá ưng kỳ của quân đội đế quốc Byzantine đang tung bay trên cột cờ. Đây là một vùng chính bắc của Dã Hỏa trấn, là nơi đóng quân của binh đoàn 2 quân đội Byzantine. Là một chi quân đội chính quy của Byzantine đế quốc, binh đoàn 2 chỉ thuần túy là bộ binh, cũng là một trong các binh đoàn tác chiến trong kế hoạch lần này của quân đội Byzantine, nghênh đón một trong ba đường tiến quân của người Odin. Trời đã hừng đông, một cái doanh trại to lớn nhưng lại vắng vẻ, chỉ có các đội tuần tra xung quanh, binh lính ở trên chòi canh cũng gắt gao bó sát áo choàng, rút đầu trước cơn gió lạnh, bộ dáng có chút thẫn thờ, hai mắt đầy tơ máu do thức trắng đem, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chính là sớm được thay ca, sau đó hảo hảo đánh một giấc. Trên cái Dã Hỏa nguyên chết tiệt này, buổi sáng thực sự là quá lạnh . . . Thống suất binh đoàn 2 là Peilizuoli tướng quân lúc này đã thức dậy, quần áo giày nón chỉnh tề, vừa đi ra khỏi lều lớn, nhìn thoáng qua tên thân binh có nhiệm vụ bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật ở trước cửa lều, vị tướng lĩnh 40 tuổi của đế quốc chỉ tùy ý cười cười, đi tới gần nhẹ nhàng đá tên thân binh một cái, tên thân binh liền tỉnh giấc ánh mắt có chút căng thẳng, chỉ là tướng quân cười rộng lượng, sau đó rời đi. Peilizuoli tướng quân hiện tại đã 40 tuổi, tuy rằng xuất thân từ một đại gia tộc, có thân phận quý tộc đầy hiển hách, thế nhưng chí ít hắn cũng là một quân nhân hợp cách của đế quốc. Hắn có tính cách giản dị và thận trọng, trong lúc chiến đấu cũng không hề thiếu dũng khí , gia nhập quân đội đã hai mươi năm, tuy rằng không có làm ra công lao lớn gì, thế nhưng cũng không có làm ra bất kỳ sai trái gì. Cứ dùng cách nói "không có công lao cũng có khổ lao", đại thể để hình dung con người của hắn đi. Peilizuoli không có truy cứu hành vi ngủ gật trong lúc canh gác của thủ hạ, hắn hít sâu vài cái, không khí lạnh lẽo ban mai làm cho phổi của hắn có chút tê dại, hắn cũng thấp giọng mắng một câu, đem theo vài tên sĩ quan, sắc mặt ung dung bắt đầu đi tuần trong doanh. Trên thực tế, tất cả mọi người từ tướng lãnh cho tới binh sĩ trong binh đoàn 2 đều giống nhau, tâm lý rất thoải mái. Căn cứ vào kế hoạch lần này, chia làm ba đường ngăn chặn người Odin xâm lấn, bất quá binh đoàn 2 được phân tới một nơi khá nhẹ nhàng: bọn họ đóng quân ở chính bắc của Dã Hỏa nguyên, đi về phía bắc nơi đóng quân vượt qua hai phiến rừng rậm, đi khoảng hai ngày đường, phía trước chính là lãnh địa của người lùn, mà hướng đông bắc bên phải chính là bình nguyên màu đỏ của bọn địa tinh. Một cái địa lý như thế làm cho người ta có cảm giác mười phần an toàn: nếu bọn người Odin thực sự muốn đánh nhau, thì cũng không có khả năng chọn cái phương hướng này: có người lùn cùng bọn địa tinh che chở trước mặt, người Odin muốn đánh tới đây, thì tất nhiên phải đi qua lãnh địa của người lùn, phải mạo hiểm cùng bọn người lùn phát sinh xung đột. Chỉ cần là thống lĩnh có đầu óc, sẽ không chọn tuyến đường này, ai lại không biết sức chiến đấu không tầm thường của bọn người lùn, không có tướng lĩnh nào mạo hiểm tiêu hao quân lực ở loại địa phương đấy. Lãnh địa người lùn ở phía trước tạo thành một cái lá chắn thiên nhiên cho binh đoàn 2. Trên thực tế, binh đoàn 2 của đế quốc Byzantine cũng không phải là binh đoàn chủ lực, thực lực của bọn họ đại khái chỉ ở trên mức trung bình, cho nên được phái tới nơi khá an toàn như thế này. Dựa theo suy đoán của tướng quân Peilizuoli, quân bộ sở dỉ đem đội quân của hắn đóng tại nơi này, chỉ là phóng ngừa các đội quân nhỏ của người Odin lẫn qua các khe núi đi qua lãnh địa của người lùn tiến hành đánh lén-- hơn nữa, xác xuất có các đội quân nhỏ đi qua lãnh địa người lùn, cũng là phi thường thấp. Mặc dù như vậy, Peilizuoli y nhiên an bày một số phòng ngự để đảm bảo an toàn mười phần: phía bắc của nơi hắn đóng quân, thiết lập bốn cái chòi canh gác, mỗi một chòi cách nhau vài dặm, đội ngũ canh gác ở bên trong được hoán đổi hai ngày một lần-- nếu như thật sự có đội quân nhỏ của người Odin muốn đi qua các con đường nhỏ tiến hành ẩn núp đánh lén mà nói, nhất định sẽ không thể lọt qua hai mắt của hắn. Bất quá trong lòng của Peilizuoli nhận thức cái xác xuất này cũng không lớn, thiết lập bốn cái chòi canh chủ yếu là phòng ngừa bọn người lùn ở phía bắc bỗng nhiên nổi điên chạy tới đây gây rối. Về phần người Odin. . . Dựa theo thông lệ trước đây, bọn họ hẳn là từ bình nguyên Aerbakete mà tiến về phía nam, nơi đó đã có binh đoàn 13 đóng cứ, lấy truyền thống của đế quốc, chổ nào khó đánh và nguy hiểm nhất đều giao cho binh đoàn 13. Sáng sớm thanh tĩnh, Peilizuoli mang theo đội ngũ tuần tra một vòng quanh doanh trại, cái này cũng không phải thói quen của hắn, bất quá hắn biết, sau trận chiến này, hắn sẽ phải rời khỏi binh đoàn 2, hắn đã thống lĩnh binh đoàn này bốn năm, Peilizuoli ít nhiều cũng có tình cảm với đội quân này, trước khi đi. . . hắn muốn nhìn lại chi quân đội này vài lần. Ngay lúc hắn tuần tra được một vòng, trên người cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi, nhìn từng đội từng đội binh sĩ đi ra khỏi lều đang chuẩn bị luyện tập buổi sáng, trên mặt của Peilizuoli mang theo một tia mỉm cười thanh thản. Thế nhưng, bộ dáng tươi cười của hắn chỉ trong nháy mắt liền biến mất! ! Bởi vì, hắn nhìn thấy một thứ. . . Khói lửa! ! ! Một chòi canh ở phía bắc đã dấy lên một ngọn lửa, một cột khói màu đen bay thẳng lên trời, trong cơn gió lạnh khói bay thẳng lên trời mấy chục thước sau đó mới tan biến! Mà cái chòi canh này, cư nhiên lại là cách doanh trại gần nhất! ! Peilizuoli vừa mới nhìn đoàn khói lửa nọ, sắc mặt cứng đờ, trong lòng sửng sốt chưa từng thấy, liền sau đó lỗ tai nghe được một trận âm thanh đáng sợ. . . ※※※ Gầm rú! Đây là tiếng gầm của dã thú, liên miên lên xuống không ngừng, cũng không biết số lượng là bao nhiêu, có lẽ là vài chục, thậm chí là vài trăm? Âm thanh gầm rú rất hồn hậu và tràn ngập cuồng bạo đan xen vào nhau, theo gió lạnh truyền tới, làm cho người nghe cảm thấy da đầu tê dại! Một trận gầm rú nặng nề này, nhất thời đã đánh tan sự thanh tĩnh của ban mai. Peilizuoli sửng sốt một hồi, sắc mặt cuồng biến, hắn điên cuồng chạy về phía cửa doanh trại, một cước đá bay tên binh sĩ vẫn còn đang cứng đờ do tiếng gầm, xoay người nhảy lên đài cao quan sát về phía bắc. Sau đó, mọi cơ thịt trên mặt của vị tướng quân đế quốc đều vặn vẹo, trên trán mồ hôi to như hột đậu lả tả rơi xuống. . . Ở phía bắc, chòi canh ở gần nhất thật sự đã bị bốc cháy hừng hực, mà bên trái của chòi canh là một bải đất trống, lúc này đã rất nhanh xuất hiện đông nghịt các bóng đen, trong ánh sáng mơ hồ của buổi sớm, các cái bóng đen này tụ tập ngày càng nhiều, giống như là một đám mây đen bao phủ lấy ngọn núi. . . Âm thanh gầm rú làm người ta phát lạnh trong lòng chính xác là truyền tới từ nơi này. Peilizuoli đứng ở trên đài quan sát, rất nhanh đã thấy rõ bộ dáng của đám mây đen. . . Vô số các con gấu đen dữ dằn đứng chật kín cả sườn núi, xếp thành hàng ngũ, đội hình chi chít, mà đám gấu đen này so với bọn gấu thường cao to hơn nhiều lắm, lông trên người hoàn toàn là màu đen, còn được trang bị áo giáp thô ráp và trầm trọng, hai vai, cùng chi trước cũng có áo giáp bảo vệ, hai bên giáp tay còn mang theo lưỡi đao bén nhọn! Bọn gia hỏa kia giống như người đứng thẳng lên, xếp thành nhiều hàng, phía sau cũng không biết còn bao nhiêu, càng lúc tụ tập càng nhiều. . . Mà đáng sợ hơn chính là, trên lưng của bọn gấu đen được trang bị giáp thô và trọng này, mỗi con gấu đều đeo một cái đai cổ nhìn giống như là yên ngựa, ngồi trên lưng gấu lại là một người ! Người Odin ! Mấy tên ngồi trên lưng gấu, đều là mặc áo giáp kim loại cực kỳ hiếm thấy trong quân đội Odin, áo giáp màu đen được chế tạo rất thô sơ nhưng lại cực kỳ dày, mỗi một tên đều mang vẻ mặt trang nghiêm và kỷ luật, một tay cầm chiến phủ thô to, một tay dùng sức đấm vào ngực, hai cánh tay trần mọc đầy lông đen, mà âm thanh hò hét của bọn người kia, hầu như cùng bọn gấu đen bên dưới không kém là bao. Peilizuoli nhìn thấy rõ đám người này, trái tim trong nháy mắt đã trầm xuống tới đáy, trước mắt là một mảnh màu đen, rồi đột nhiên trái tim đập điên cuồng, trong nháy mắt hắn bắt đầu thở hổn hển, cố sức mở mở cái miệng, hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, cơn đau kịch liệt cuối cùng cũng tạm thời kéo hắn ra khỏi cơn chấn động kinh người này. Ở trên đài quan sát, tướng quân bỗng nhiên xoay đầu lại, vẻ mặt vặn vẹo biến dạng, bắt đầu điên cuồng gào thét. "Địch tập! ! ! Là ‘cuồng bạo giả’ của người Odin! ! !" Giọng nói thê lương, trong nháy mắt đã truyền khắp doanh trại. . . ※※※ Không có kèn lệnh, không có trống trận. Một đoàn người Odin cưỡi gấu từ trên sườn núi bỗng nhiên gào thét lao xuống! Gấu đen dùng sức chạy băng băng, mấy trăm con gấu đen tập chung một chổ chạy trút xuống, như một đám mây đen theo gió hạ xuống, với tốc độ điên cuồng, hướng về phía doanh trại của quân đội Byzantine. Còi lệnh mới vừa hấp tấp thổi lên, trong quân doanh của Byzantine nhất thời vang lên tiếng hô quát cùng hoảng sợ, sĩ quan quần áo không chỉnh tề vội vàng chạy tản ra xung quanh hối thúc binh sĩ cũng đồng dạng quần áo không chỉnh tề, rất nhiều binh sĩ trong cơn hoảng loạn vừa mới từ trong lều bò ra, đã bị sĩ quan thúc giục đứng vào hàng, đại đa số binh sĩ còn chưa mặc áo khoác ngoài, cũng có người thậm chí trong tay còn không có vũ khí. Peilizuoli khuôn mặt vặn vẹo ra lệnh cho đóng chặt cửa doanh trại, vị tướng quân này lo lắng không ngừng gầm hét ầm ĩ. Khoảng cách quá gần! Vắt kiệt sức lực, đương lúc đóng chặt cửa doanh trại, phía trên tập chung khoảng hơn một trăm cung thủ, chỉ kịp bắn được một đợt tiễn, thì đám chiến sĩ gấu đen cũng đã vọt tới cửa doanh! Bức tường rào xung quanh nơi đống quân chỉ bất quá cao khoảng đầu người, dưới sự cuồng bạo của bọn gấu đen đang xông tới, liền bị đơn giản đánh vỡ, chiến sĩ gấu đen điên cuồng chạy ào vào trong doanh, đám gác cửa doanh lúc này đã dàn thành một hàng, thế nhưng liền bị hơn mười chiến sị gấu đen dẫn đầu phá vỡ tường rào đánh cho tan nát, dưới bàn tay to lớn của gấu đen, thân mình bằng xương thịt của các binh sĩ Byzantine trở nên vô cùng yếu đuối, bọn binh sĩ còn không kịp hét lên thì đã bị đập bễ đầu, hàng phòng ngự thứ hai cũng rất nhanh bị phá vỡ! Vài tên sĩ quan đã nỗ lực tập chung được một số binh sĩ, liền sau đó xông vào đám chiến sĩ gấu đen cũng đang hướng về bọn họ, một tên sĩ quan vừa mới vung kiếm lên, thì đã bị gấu đen trực tiếp đánh bay, thân mình còn ở trên không trung thì xương cốt đã hoàn toàn gãy nát, cũng có một sĩ quan chém trúng đầu gấu đen, thế nhưng trường kiếm liền bị bàn tay to lớn của nó chấn gãy, lập tức chiến sĩ Odin ngồi trên lưng gào thét quơ ngang chiến phủ, đầu người bay lên trên không trung. . . Đội ngũ canh gác cửa doanh có khoảng mấy trăm người, bất quá chỉ trong mấy cái hô hấp đã bị đánh cho tan tành, trên trăm chiến sĩ Byzantine trong lần chạm trán ngắn ngũi đã bị giết chết ! Cửa doanh trại dày cui ầm ầm vỡ tan, mà tường rào bị trên dưới một trăm chiến sĩ gấu đen cùng lúc tông mạnh, nổ rầm một trận, một hàng tường rào dài trên trăm thước ầm ầm sụp đổ. Càng lúc càng nhiều chiến sĩ gấu đen từ các chổ hổng chen chúc chui vào trong doanh, hướng về phía đội quân Byzantine đang hỗn loạn. . . Có thể tưởng tượng, đại đa số binh sĩ Byzantine thậm chí là mới vừa từ trong mơ màng tỉnh lại, còn chưa kịp mặc giáp, thậm chí còn không có cả vũ khí, không có thuẫn bài, thân thể máu thịt dưới sự kinh khủng của bàn tay gấu, không hề có tới nửa sức phản kháng liền bị xé thành các mảnh nhỏ. Trung đoàn trưởng trung đoàn một của binh đoàn 2 vừa vặn dẫn theo một đội đang tuần tra, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát, vũ kỹ của vị trung đoàn trưởng này cũng không tâm thường, trường kiếm mang theo đấu khí trắng sáng chém bay một đầu con gấu đen, thế nhưng sau đó lại bị bốn con gấu đen điên cuồng xông lên cùng lúc, hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng, sau đó liền bị xé thành vô số mảnh nhỏ! Nội tạng cùng các mảnh thi thể tung bay. . . Dưới cơn điên cuồng của mấy trăm tên chiến sĩ gấu đen, bọn họ cũng chỉ là một viên đá ném xuống dòng nước lũ, bất quá làm nổi lên một gợn sóng, thế nhưng rất nhanh liền bị cuốn trôi. . . . Tổng thể mà nói, binh đoàn 2 không có biện pháp hữu hiện để chống cự, chiến sĩ gấu đen tuy rằng chỉ có mấy trăm, thế nhưng dựa vào lực lượng hung bạo của gấu đen, liền đơn giản đem hàng phòng thủ phía trước của binh đoàn 2 đánh tan, sau đó tràn vào bên trong. . . Cái này cơ bản chính là một trận tàn sát! Nơi đóng quân của binh đoàn 2 lúc này đã biến thành một cái tu la địa ngục, khắp nơi đều là tiếng chạy loạn kêu la, các binh sĩ của binh đoàn 2 đã không còn ý chí chiến đấu, như một đám ruồi nhặng bị chặt đứt đầu mà chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau, va chạm lẫn nhau, sau đó bị chiến sĩ gấu đen vọt tới liền đơn giản giết chết. Nanh vuốt sắc bén của gấu đen, còn có chiến phủ của chiến sĩ ở trên lưng gấu, điên cuồng thu gặt sinh mệnh. . . Cục thế hỗn loạn, đã không còn có thể vãn hồi. Đợt tập kích của mấy trăm chiến sĩ gấu đen, đã hoàn toàn quét sạch dũng khí của chiến sĩ binh đoàn 2. Mà sau đó, ngay tiếp theo đợt tấn công đầu tiên của chiến sĩ gấu đen, ở sườn dốc phía trước doanh trại rất nhanh xuất hiện vô số tuần lộc kỵ binh của người Odin, mấy nghìn tuần lộc kỵ binh liền đơn giảm chui qua chổ hổng của tường rào chạy vào bên trong quân doanh binh đoàn 2, sau đó ầm ầm tản ra, truy sát đám binh sĩ đang rối loạn. . . ※※※ Ở trên sườn núi, một bóng người đứng thẳng lưng nhìn hiện tràng giết chốc ở xa xa, một đôi mắt hẹp dài nhỏ, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng. Thân ảnh này cũng không cao to lắm, thậm chí so với vóc người phổ biến của người Odin, thân mình của hắn có vẻ thấp bé gầy gò, thể trạng như thế, cho dù là ở trong Byzantine đế quốc cũng bất quá chỉ xem là người có vóc dáng trung bình mà thôi. Thế nhưng khư khư một thân mình gầy yếu như thế, lại đứng ở trên sườn núi, dưới từng cơn gió lạnh, áo choàng trên lưng phất phới, mang theo một tia uy nghiêm cùng sát khí, phảng phất như chủ nhân của cái thân ảnh này, đứng ở trên sườn núi, thân thể gầy yếu nọ, nhưng dường như lại đem ngọn núi ở dưới chân hoàn toàn dậm nát! Phía sau thân ảnh, mấy trăm chiến sĩ Odin đang lẳng lặng đứng yên một chổ, ánh mắt của mỗi tên chiến sĩ nhìn vào cái thân ảnh kia, đều tràn ngập sự điên cuồng sung bái cùng ngưỡng mộ. "Thổi còi hiệu đi." Nhìn một hồi, cái thân ảnh này xoay người lại, tướng mạo của hắn cực kỳ bình thường, môi mỏng mũi tẹt, tướng mạo như thế, chị sợ tùy tiện nhét vào trong đám người thì sẽ không nhận ra. Thế nhưng cặp mắt lại khư khư vừa mỏng vừa dài, khóe mắt mỏng mỏng có chút hướng nhọn lên trên, thậm chí mang theo vài phần bộ dáng nhu hòa. Ánh mắt của người này rất lạnh lùng, dường như không hề mang theo một tia tình cảm, dùng một giọng trầm thấp hạ lệnh. Nói xong, hắn chậm rãi đi về phía đám thủ hạ, rất nhanh liền có người dẫn tới một chiến mã, chiến mã kia thân thì to lớn, cao tới hai thước, nguyên bản là một con ngựa thần tuấn dị thường, thế nhưng ở trên đầu ngựa lại lưu lại vài vết thẹo, đem khuôn mặt của con ngựa hầu như chia làm hai, mà mắt trái của con ngựa cũng đã bị chém mù. Trên thân ngựa khoác một bộ giáp nhẹ, người này vừa phóng người nhảy lên lưng ngựa, tiếp lấy một thanh trường mâu ba mũi từ tay thủ hạ, nhẹ nhàng ghìm dây cương, chiến mã liền hí dài một tiếng, cả người dựng đứng lên, lập tức tung bốn vó, từ trên sườn núi chạy như bay xuống, hướng thẳng vào trong doanh trại binh đoàn 2! ※※※ Lúc này quân doanh của binh đoàn 2 đã hoàn toàn bị sụp đổ, đợt phản kháng cuối cùng là ở lều của tướng quân do binh đoàn trưởng binh đoàn 2 thống lĩnh, Peilizuoli tại lúc cửa doanh bị công phá đã rất nhanh lui về phía sau, đem tất cả thành viên của đội thân vệ cùng các phó tướng tập chung lại, trong trận chiến hỗn loạn cũng tập chung khoảng chừng hơn hai trăm chiến sĩ, ở bên cạnh lều của tướng quân, lấy cột cờ làm trung tâm, miễn cưỡng hình thành một cái trận địa phòng ngự hình tròn. Cái trận địa phòng ngự này, hai đội tuần lộc kỵ binh còn có hơn mười chiến sĩ gấu đen cuồng bạo giả luân phiên tấn công ba lần, thế nhưng chi loạn quân này là tập chung toàn bộ đội thân vệ có thực lực cực mạnh, còn có Peilizuoli cùng vài tên tướng lĩnh có thực lực trung giai thậm chí là cao giai võ sĩ. Lúc này mọi người đều ý thức được đây là giờ phút sống chết, đấu khí sắc bén của mấy vị tướng lãnh tung bay, gắt gao hợp thành một cái vòng tròn phòng ngự, ngoan cường chống cự những đợt công kích liều lĩnh của người Odin, vòng phòng ngự không ngừng nhỏ lại, hai trăm binh sĩ đều bị tử thương nhanh chóng không còn tới năm mươi người. Trường kiếm trong tay Peilizuoli tướng quân đã bị cong lưỡi, áo giáp cũng bị xé rách, ngực lưu lại một đạo vết thương thật sâu, đây là do một con gấu đen của cuồng bạo giả lưu lại, hắn đã chém chết sáu con gấu đen cùng cuồng bạo giả và hơn hơn mười tên tuần lộc kỵ binh, mấy tướng lĩnh dưới trướng hắn cũng chết hơn phân nửa, vòng phòng ngự lần nữa bị thu hẹp, trên mặt đất tràn đầy xác người xác tuần lộc cùng xác gấu, khắp nơi đều là máu thịt vụn nát. Sắc mặt của Peilizuoli tái nhợt, hắn đã mất máu quá nhiều, ánh sáng đấu khí ở trên thân kiếm cũng đã nhạt đi rất nhiều. Mọi người đều biết ngày hôm nay khó có cơ may chạy thoát, tới thời khắc này, việc duy nhất có thể làm chính là liều mạng. Một tiếng hét thảm vang lên, trường kiếm của một vị tướng lãnh đâm vào thân thể một con gấu đen, thế nhưng dưới lực lượng cuồng bạo của con gấu đen, liền đem mũi kiếm kẹp chặt ở trong đầu khớp xương, kế tiếp là điên cuồng tông thẳng về trước, trường kiếm trong nháy mắt liền bị đứt đoạn, con gấu đen tung một chưởng đem đầu vai của bị tướng lĩnh đập bễ, mắt thấy tên Odin chiến sĩ ở trên lưng gấu chuẩn bị vung chiến phủ gặt lấy đầu vị tướng lãnh, trường kiếm trong tay Peilizuoli mang theo đấu khí liền gắt gao chém tới, một đạo quang nhận bay ra, đem tên Odin kia chém làm hai nửa. Peilizuoli thở dốc từng ngụm lớn, thẩn thể của hắn đã không còn đứng vững, hai chân mềm nhũn, dùng trường kiếm miễn cưỡng chống đỡ bản thân. Bên cạnh hắn lại truyền tới tiếng hét thảm thiết, vòng phòng ngự lại xuất hiện hai cái lỗ thủng, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, bỗng nhiên toàn thân phát ra một mảnh ánh sáng màu bạc, tóc trên đầu cũng dựng đứng lên, trong cơn điên cuồng, trường kiếm như cuồng phong bạo vũ xuất ra, nhất thời hóa thành một đoàn ánh sáng tỏa ra xung quanh, oanh oanh oanh vài tiếng, đấu khí nổ tung ra bao trùm lấy hơn mười bước xung quanh hắn, trái phải trước sau mười mấy tên tuần lộc kỵ binh xung quanh hắn cả người lẫn tuần lộc đều bị chấn nát, mà một gấu đen cuồng bạo giả cũng bị ánh sáng này đánh bay vài thước về phía sau, lúc rơi xuống đất, trước ngực con gấu đen đã thủng một lỗ, nội tạng đều đã bị đánh cho nát bấy, chiến sĩ Odin ở trên lưng gấu cũng đã bay mất nửa người! "Tới đây! Xem thử ai có thể chém được đầu của Peilizuoli này! !" Peilizuoli lảo đảo một cái, nhưng vẫn như cũ dùng kiếm chống đỡ cơ thể, con mắt của hắn đã bị máu tươi từ trên trán chảy xuống che mất, trên người còn dính vài miếng thịt vụn cùng nội tạng, hai chân đứng thẳng một chổ, trên mặt đất xung quanh là một mảnh máu tươi, còn có máu tươi theo hai chân hắn liên tục chảy xuống đất. Peilizuoli nhếch miệng cường như điên, đôi mắt tràn đầy tử khí, hung hăng trừng mắt nhìn đám địch nhân phía trước, hắn rõ ràng ngay cả đứng còn không vững, thế nhưng đấu khí ở trên người vẫn như cũ không ngừng chói sáng! Dù sao cũng là thống lĩnh của một binh đoàn, hắn có thực lực của cao giai võ sĩ, lúc này liều mạng lấy oai, cọp điên cùng đường, mấy tên tuần lộc kỵ binh ở xa xa dường như bị uy phong này chấn nhiếp, có chút chần chừ không dám tiến tới. . . Đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ phía sau xa xa vang lên! Một tiếng hí dài của ngựa, một thân ảnh cưỡi ngựa phi thân bay tới, móng ngựa lướt qua đỉnh đầu của bọn kỵ binh tuần lộc, chỉ một lần nhảy đã vọt thẳng về phía trước! Chiến thương ba mũi mang theo đấu khí màu đen gào thét, phảng phất như một đoàn gió xoáy đâm tới! Hai con mắt của Peilizuoli phản chiếu hai luồng hỏa khí màu đen, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, ánh sáng màu bạc của đấu khí bạo phát ra, đón lấy luồng hỏa khí màu đen đang đâm tới. . . Phanh! ! Một âm thanh nặng nề vang lên, dưới hỏa khí màu đen, thân thể của Peilizuoli trực tiếp bị chém đứt ngang! Phần eo của hắn trong nháy mắt bị hỏa khí thiêu đốt không còn, ngay cả máu tươi vừa phun ra cũng bị hỏa khí màu đen đốt thành khí bốc hơi! Nửa thanh trường kiếm rơi trên mặt đất, đinh một tiếng, sau đó rất nhanh cũng gãy làm nhiều đoạn! ! Nửa đoạn thân trên của Peilizuoli rơi trên mặt đất, từ phần eo đã bị chém đứt, nội tạng cùng ruột đã trộn lẫn với nhau chảy xuôi ra, máu tươi màu đen điên cuồng tràn ra, một đôi mắt vô thần giống như cá đã chết nhìn chằm chằm đối thủ đang cầm trường thương ba mũi màu đen ngồi trên lưng ngựa. "Hei. . . Heisi. . ." Đáng tiếc, hắn còn chưa nói hết cái tên, thì đã ngưng thở. Heisiting ngồi ở trên ngựa, cặp mắt dài hẹp của hắn nhìn lướt qua địch nhân ở trên mặt đất, không hề có tới một tia tình cảm, ánh mắt vẫn như cũ lạnh lùng như phủ một lớn tro tàn, chiến thương trong tay nhẹ nhàng vung lên, vô thanh vô tức, đem cột cờ bên cạnh chặt đứt, ầm ầm ngã xuống, hỏa khí màu đen cuộn ra, chỉ trong chốc lát, cột cờ cùng lá cờ đều bị hỏa khí thiêu rụi! Vị võ thần của người Odin lúc này mới xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn hướng về chiến sĩ Odin ở xung quanh một chút. ". . . Truyền lệnh, thổi còi hiệu ba lần, lúc còi hiệu chấm dứt, nếu như còn không chiếm hết doanh địch, toàn bộ quân tiên phong đều bị xử trảm!" ※※※ ( Bức bách! Mạnh mẽ bức bách! Khi trong lòng ta sản sinh ra nỗi sợ hãi. . . Ân, chính là cảm giác đó. . . ) Hạ Á ôm đầu vắt óc suy nghĩ, trước mặt là hỏa xoa và viên ma pháp tinh thạch, hai mắt đã đầy tơ máu, giống như là điên khùng lẩm bẩm một mình. Hắn bỗng nhiên đứng lên, cầm hỏa xoa đâm ra vài cái, lại lần nữa buông xuống, cau mày suy tư một hồi, sau đó hung hăng la lớn một tiếng, lại nhảy dựng lên chém loạn vài cái. "Ngu xuẩn, không chế cảm giác của ngươi! Khống chế ý chí! Phi hồng sát khí không phải thực sự làm cho người ta phát điên! Mà là dùng cái ý nghĩ giết chóc để kích hoạt cổ lực lượng nọ!" Âm thanh trong đầu của Hạ Á lại vang lên, vẻ mặt của hắn lúc này cuồng tiếu, càng cười càng điên cuồng, bỗng nhiên nhảy dựng lên, mắng to một câu: "Khống chế! Khống chế! Khống chế cái chó má gì! !" Hắn giống như là phát rồ huy vũ hỏa xoa liên tục, cuối cùng kiệt lực, phác thông một tiếng té nhào trên đất, thở dốc hồng hộc. Mãi một hồi lâu sau, nét mặt điên cuồng của hắn dần dần rút đi, hắn cười khổ vuốt vuốt mặt: "Mẹ nó, vẫn chưa được. . ." "Ta đã nói bao nhiêu lần, ngươi không cần phải thực sự phát điên! Mà phải tận lực khống chế bản thân, tại lúc sắp phát điên thì phải cố gắng khống chế ý nghĩ của bản thân làm cho nó thật sự thanh tĩnh! Nếu như ngươi có thể làm được điều đó, coi như là cơ bản nắm giữ được cách sử dụng cổ lực lượng này." Hạ Á nhắm hai mắt lại, hai đầu mi vặn vẹo, một hồi sau, trên mặt hắn lần nữa lộ ra vẻ thô bạo, ngón tay bắt đầu run lên, dường như đang muốn nắm lấy hỏa xoa chém bừa vài cái, thế nhưng hắn lại xiết chặt bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khớp xương ngón tay cũng hiện lên trắng nõn, thân thể Hạ Á giống như bị cúm bắt đầu run rẩy, cơ nhục trên mặt liên tục vặn vẹo, khóe mắt giật lên giật xuống. . . Rốt cục, hắn hít một hơi thật sâu, tuy rằng cơ thể vẫn còn run rẩy, thế nhưng lại chậm rãi đứng lên, động tác vừa thông thả vừa trầm trọng. Mí mắt chậm rãi mở lên, hai con ngươi của hắn đã trở thành một mảnh màu đỏ! ! Trong ánh mắt của Hạ Á hiện lên một vẻ hung bạo cùng điềm tĩnh liên tục đan xen vào nhau, cuối cùng ánh mắt cũng ngừng biến đổi, nhãn thần dần dần bình tĩnh trở lại, chỉ là nhãn thần bình tĩnh phối hợp với con ngươi màu đỏ, thoạt nhìn rất là quỷ dị. Hắn cắn chặt hàm răng, cánh tay vẫn còn run lẩy bẩy, nhẹ nhàng cầm lấy hỏa xoa, sau đó hít một hơi thật sâu, hướng về phía trước chậm rãi bổ xuống một cái. . . Ngay ở trước mặt hắn khoảng chừng năm bước, là một khúc gỗ to bằng bắp đùi vô thanh vô tức bị chia làm hai nửa. . . Hạ Á đứng yên tại chỗ, thân thể đang run rẩy dần dần ngừng lại, khóe miệng của hắn chảy ra một tia máu tươi, hiển nhiên vừa rồi hắn tận lực kiềm chế, dùng sức cắn chặt răng, ép mạnh đến mức nú răng đã chảy máu! Màu đỏ trong cặp mắt nhanh chóng rút đi, Hạ Á nhìn hỏa xoa ở trong tay, lại nhìn khúc gỗ đã đứt đôi ở phía trước, đi tới nhìn một chút, vết cắt cực kỳ bằng phẳng! ". . ." Hạ Á nuốt nước bọt, sau đó bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha! Thành công ! Thành công rồi ! Thì ra là như thế ! ! !" Nhưng sau đó hắn lại cau mày: "Thế nhưng. . . Hình như uy lực nhỏ đi rất nhiều a, vừa rồi cũng không giống hai lần trước không xuất một mảnh lớn sát khí màu đỏ bao phủ xung quanh a. . ." Âm thanh trong đầu lại vang lên: "Như vậy cũng được rồi. Uy lực tuy rằng nhỏ một chút, đó là bởi vì lúc này mức độ khống chế của ngươi thấp nên chỉ có thể thi triển lực lượng thấp. Nếu như ngươi để ý nghĩ điên cuồng chiếm lĩnh ý thức, như thế có thể bộc phát ra uy lực rất lớn, thế nhưng ý thức của ngươi cũng sẽ bị cuồng hóa rất nhanh mất đi sự thanh tĩnh. Trừ phi ngươi là thằng ngu, nếu không, lẽ nào ngươi không rõ, trong lúc chiến đấu, mất đi ý thức mà đánh loạn, thì sát chiêu tuy rằng rất lợi hại, thế nhưng gặp phải đối thủ lợi hại, như vậy ngươi cũng chết chắc ." Hạ Á chớp chớp con mắt một hồi: "Ân, cái này ta hiểu rõ, thật giống như một gã say xỉn cầm đại đao chém lung tung, tuy rằng uy lực kinh người, đối phó người thường thì vừa đủ, thế nhưng gặp phải đối thủ lợi hại, đối phương sẽ tìm ra rất nhiều nhược điểm. . ." ". . . Ngươi tuy rằng ngu xuẩn, nhưng cũng không phải là quá ngốc." ". . . Mịa !" Hạ Á bất mãn phun ra một khẩu nước bọt: "Đừng tưởng ngươi là rồng thì có thể tùy ý chửi mắng ông! Hiện tại ngươi chỉ là một cái quỷ hồn mà thôi. Chọc cho ông nóng giận, ông. . ." "Ngươi thế nào?" Âm thanh kia càng trở nên lạnh lùng, mang theo một tia đùa cợt: "Giết ta sao? Nếu muốn giết ta, trừ phi đem khối tinh thạch này phá vỡ. Thế nhưng muốn dùng phi hồng sát khí, thì cần phải dẫn phát linh hồn lạc ấn đang ở trong viên ma pháp tinh thạch này! Ngươi bỏ được sao?" Hạ Á nói không nên lời . Hắn vừa tìm được một cửa để bước vào thế giới cao thủ, mới vừa hưởng thức được chút mùi vị lợi lộc. Phi hồng sát khí uy lực khá hùng mạnh, nếu như trước đây hắn không biết thì còn không tính, thế nhưng hiện tại xem như hắn rốt cục đã học được căn bản, lúc này bảo hắn đập bễ viên đá, buông tha cho cái tuyệt chiêu này, trong lòng hắn thật sự là trăm triệu lần tiếc nuối. Dế nhũi không nói lời nào, âm thanh của con rồng kia giống như là thở dài. "Nhân loại, chúng ta làm một cái giao dịch, thế nào?" "Giao dịch?" ※※※ "Ánh bình minh đẹp thật. . ." Ở một vách đá của hạp cốc, Kekelan tùy ý duỗi thẳng lưng, ánh sáng ban mai trải lên người hắn, tuy rằng trời đã vào đông, thế nhưng vẫn lúc này không khí vẫn mang theo một tia ấm áp. "Ai, khí trời ở đây thật là tốt, ở Odin, vào mùa này, buổi sáng có khả năng là lạnh chết người." Kekelan tùy ý vung áo choàng lên, ngẩng đầu nhìn ánh bình mình đỏ rực, trong ánh mắt của hắn phản chiếu một tia ánh sáng kỳ quái: "Một cái bình minh đỏ như vậy, xem ra, sáng nay ở phía đông đã xảy ra giết chóc a. . ." Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, khóe miệng mỉm cười: ". . . Heisiting, ngươi lại vừa thắng một trận nữa sao? Võ thần của người Odin, hừ, chiến tích huy hoàng của ngươi lại viết thêm một nét. Ai, đáng tiếc, dùng máu để viết nên vinh quang, cuối cùng thì. . ." Quý nhân Odin này cười tiêu sái: ". . . Cuối cùng thì cũng không có kết quả tốt a." Nói xong, hắn xoay người lại, đi xuống sườn vách, nhìn đám thủ hạ đang nơm nớp lo sợ đứng phía dưới vách đá. "Ân. . . Binh đoàn thứ 13 có động tĩnh gì không?" "Không, không có. . . thưa hoàng tử, bọn họ đã rút lui, hình như cũng không có ý định lần nữa tiến lên." Kekelan cười thoả mãn, bước tới vỗ vỗ vào vai tên thủ hạ, đối phương lập tức được thưởng mà sợ liền quỳ xuống mặt đất. "Được rồi, đừng khẩn trương quá. . . Bảo các chiến sĩ hảo hảo nghỉ ngơi một chút, chí ít trước lúc màn đêm buông xuống, người Byzantine cũng sẽ không có động tĩnh gì. Hãy tận dụng thời gian để tận hưởng giây phút thư giãn cuối cùng đi." Vẻ tiếu ý trên khuôn mặt của Kekelan ngày càng đậm, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Liền quay đầu tiếp tục nhìn về phía ánh bình minh đỏ rực. . . "Ai, ánh bình minh đẹp như thế, ta lại muốn nghe âm nhạc của đàn hạc a. . ." Dừng một chút, hắn cười to nói: "Người đâu." "Vâng, hoàng tử!" "Ân. . . Mau, kiếm một cây đàn hạc về đây cho ta, bổn điện hạ muốn khảy một bản!" ". . ." Đám người bên dưới liền trừng to đôi mắt nhỏ. Tuy rằng tính tình của vị hoàng tử này hơi cổ quái, thế nhưng, thế nhưng. . . Thế nhưng một ít mệnh lệnh loạn thất bát táo của vị hoàng tử này, thật sự làm cho người ta phát điên a! ※※※ "Ngươi lấy được vảy rồng của ta, thế như lại không có ma lực của loài rồng, vảy rồng ở trong tay ngươi bất quá chỉ là một miếng giáp hơi cứng rắn mà thôi. Thế nhưng, hồn phách của ta vẫn lưu lại một ít ma lực của loài rồng, ta có thể rót ma lực vào vảy rồng, đề cao kháng tính đối với ma pháp của nó. Còn nữa, tuổi thọ của loài rồng rất dài, tích lũy rất nhiều tri thức cao thâm, ngươi có muốn học vũ kỹ của loài rồng không? Ta thậm chí cũng có thể dạy cho ngươi một ít thần chú của loài rồng! Chỉ cần ta lưu lại linh hồn lạc ấn ở trong ma pháp thinh thạch của ngươi, sau đó ngươi sử dụng viên ma pháp tinh thạch này làm vật dẫn, thi triển ra một vài thần chú, tuy rằng chỉ là một ít, nhưng tất cả đều là ma pháp chân chính của loài rồng! Ngoài ra. . . Ta còn có thể nói cho ngươi biết thế nào là sinh mệnh áo nghĩa, bao gồm cả việc như thế nào để sử dụng linh hồn lực! Vô luận là sinh vật nào, từ nhân loại thấp bé cho tới sinh vật cao cấp như loài rồng, linh hồn lực vĩnh viễn vượt xa lực lượng thân thể, thậm chí lúc đối mặt với tử vong, chỉ cần ngươi học được cách sử dụng, thì có thể duy trì linh hồn bất diệt, cuối cùng sẽ có hội để làm cho thể xác phục sinh. . ." Thế nhưng trên mặt dế nhũi lại không hề phát ra tia hưng phấn nào, trái lại trong ánh mắt còn tràn đầy sự cảnh giác. "Mẹ nó! Những lời như thế thực sự là động lòng người, ngươi muốn ông đây làm gì? Trước hết hãy nói cho rõ, việc đó nếu như phải liều mạng, thì ngươi không cần phải nói nữa. Ông đây còn sống mới là lợi ích cao nhất."