Liệp quốc
Chương 7 : Dùng sức
Nhìn cái kẻ đáng thương kêu khóc om sòm, Hạ Á Lôi Minh hầu như cười thắt cả bụng, ôm bụng cười lăn qua lăn lại trên đất.
Tiếng cười ác liệt này càng kích thích kẻ đáng thương, hắn rất nhanh chảy nước mắt, đem khối bánh mỳ đen cũng ném đi, nắm cái răng cửa kia ôm vào trong ngực, khóc đến ruột gan như đứt thành từng khúc.
Hạ Á Lôi Minh cười đã rồi, sau đó đứng lên, nhặt lên khối bánh mỳ kia dùng hỏa xoa đâm xuyên, để trên đóng lửa nướng một chút, cười nói: "Ngươi nhất định chưa từng có cấm trại ngoài dã ngoại, ăn thứ này, trước tiên phải nướng cho mềm mới được."
Mắt thấy người kia vẫn còn khóc rống, Hạ Á Lôi Minh sờ sờ đầu: "Thôi nào, đừng khóc nữa. Không phải chỉ là một cái răng thôi sao? Nam tử hán đại trượng phu, rụng một cái răng có là gì." Dừng một chút, hắn tiếp tục nói với ý tốt: "Ta xem ngươi hẳn là quý tộc phải không? Nhất định có rất nhiều tiền? Chờ lúc ngươi về tới nhà, kiếm một công tượng tốt, khảm cho một chiếc răng vàng. Trong thôn của ta có một tửu quán, ông chủ quán khảm tới hai chiếc răng vàng, mỗi lần hắn cười miệng đầy kim quang, khỏi phải nói, rất là khí phái a!"
Hắn an ủi thật là không có hoàn hảo, vừa nói đến khảm răng vàng "miệng đầy kim quang", kẻ đáng thương lại đau buồn từ trong bụng phát ra, hầu như hắn muốn khóc cho hết hơi rồi chết.
Hạ Á cũng không quản hắn, tự cấp cho mình một ngụm lớn bánh mỳ vừa mới nướng mềm---bánh mỳ ăn vào trong bụng, suy nghĩ một chút, rốt cục cũng để lại một góc bánh mỳ cho kẻ đáng thương.
"Ê, ta nhắc nhở ngươi, hiện tại nếu như không ăn, thì phải tới trưa ngày mai mới có ăn."
Nói xong, Hạ Á Lôi Minh đứng dậy, từ của thân mình móc ra một cái bao, sau đó từ trong bao lấy ra một khối khô cứng nhìn giống như cục than, cách đó thật xa, kẻ đáng thương nghe thấy một mùi hôi khó ngữi, hắn nhịn không được liền bưng kín mũi.
Hạ Á Lôi Minh đi một vòng quanh khu vực cấm trại, rãi cái nhìn giống như cục than đã tán thành bột một cách cẩn thận, sau đó vỗ vỗ tay trở về, cũng không có rửa tay mà lại chùi lên y phục hai ba cái, vài đá đem đóng lửa dập tắt, đem tro phủi đi.
Bên dưới đóng lửa, mặt đất đã bị nướng nóng, Hạ Á Lôi Minh nằm lên đó, liền cảm thấy ấm áp, thích ý ngáp một hơi, xoay người lầm bầm một câu: "Ngũ ngon." Đem cái mông quay về hướng kẻ đáng thương, không được một hồi, đã cất tiếng ngáy như sấm.
Tên hỗn đản này, hắn, hắn, hắn cư nhiên mặc kệ ta, bản thân hắn như thế mà ngủ? !
Kẻ đáng thương trong lòng oán giận, phân nửa là vì chiếc răng của mình, mặt khác phân nửa còn lại là bị cái này tên thô lỗ này chọc tức.
Tên hỗn đản này, lẽ nào, lẽ nào hắn là người mù sao? !
Nghe tiếng ngáy của Hạ Á liên tục vang lên, kẻ đáng thương rốt cục cũng ngừng bi thương, nhưng thực sự nhịn không được đói, rốt cục đem góc bánh mỳ đen của Hạ Á lưu lại, đặt ở bên mép nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Hàm răng vẫn còn có chút đau, mùi vị bánh mỳ đen thật sự là khó nuốt trôi, bật quá lúc này đói quá rồi, cho dù thứ khó ăn thì cũng là lương thực, cắn vài cái đem bánh mỳ đen nhét vào trong miệng, kẻ đáng thương bị nghẹn trợn tròn con mắt, luống cuống tay chân đấm vào ngực mình, nhưng bỗng nhiên liếc mắt thấy cái tên ghê tởm kia không biết lúc nào đã trở mình qua, mở to đôi mắt nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy tiếu ý đùa cợt.
Kẻ đáng thương ngây người ngẩn ngơ, liền phun một ngụm bánh nhai dở ra, dính trên y phục, ho khan suýt nữa thì tắt thở.
"Ngươi nhất định là một người luôn được nuông chiều." Hạ Á đầu gối lên trên bao quần áo, vễnh chân cười nói: "Ê, ngươi rốt cuộc là từ đâu trong tới?"
Kẻ đáng thương hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
"Ân, tóc của người màu nâu, hẳn là người Byzantine. Thế nhưng thân hình của ngươi rất cao, Byzantine đại đa số không có người cao như vậy, chỉ có người Odin phương bắc mới có thể hình này. Thế nhưng ngươi nói chuyện khẩu âm cũng rất cổ quái, ngươi nói là tiếng phổ thông của người Byzantine, bất quá lưỡi của ngươi rất không được tự nhiên, có chút máy móc, nhưng lại cũng không giống người Odin-- ta tại Dã Hỏa trấn nhìn thấy qua một ít người từ Odin đế quốc tới, mấy người này nói tiếng Byzantine giống như bị ngọng vậy, đầu lưỡi của họ trời sinh không thể uốn lượn, ha ha... Ngươi rốt cuộc là ai? Thế nào lại một người chạy đến nơi dã ngoại nguy hiểm này, còn đạp phải bẫy thú của thợ săn?"
Kẻ đáng thương không nói lời nào, vẫn như cũ mang theo biểu tình chán ghét trừng mắt Hạ Á.
Hạ Á hừ một tiếng: "Không nói thì thôi, ta đoán ngươi nhất định là một tên bị phát lệnh truy nã. Ha ha, có phải hay không phạm vào tội gì rồi bị đuổi bắt, cho nên không dám nói ra thân phận của ngươi? Yên tâm, ta không phải thợ săn tiền thưởng, sẽ không bắt ngươi đi đổi lấy tiền thưởng."
"Vậy ngươi là ai?" Kẻ đáng thương rốt cục mở miệng.
"Ta... Ta là một người săn ma!" Nói đến đây, Hạ Á Lôi Minh kiêu ngạo ưỡn cao ngực.
Kẻ đáng thương vẻ mặt coi thường: "người săn ma? Dựa vào thanh búa cùn ngươi mang theo, cùng với thanh hỏa xoa? Hừ, ta cũng gặp qua không ít người săn ma, bọn họ đều trang bị hoàn mỹ, trên người tùy tiện một kiện trang bị cũng có thể so với toàn bộ tài sản của ngươi gấp trăm lần. Ngươi có phòng cụ đối với ma thú sao? Ngươi có vũ khí phá ma thú sao? Ta xem ra ngươi chỉ là tiểu thợ săn cấp ba mà thôi."
Những lời này lập tức trạm vào chổ đau của Hạ Á Lôi Minh, hắn hừ một tiếng, trở mình liếc mắt nói: "Hừ, lời nói của lão gia hỏa thật sự không sai, người xấu xí thường hay làm chuyện quái dị!"
"... ..."
Cặp mắt to của kẻ đáng thương trong nháy mắt trợn tròn, dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Hạ Á, một lát sau, hắn rồi đột nhiên nhảy dựng lên!
Không thèm để ý vết thương trên đùi, vết thương trên đầu cũng không thèm quan tâm, ngay cả chiếc răng cửa rớt xuống hắn cũng không quản. Hắn hướng về Hạ Á gầm nhẹ:
"Ngươi nói cái gì? ! Ngươi nói ta xấu xí? ! ! !"
Kẻ đáng thương giận tím mặt, dường như nghe phải một cái kinh miệt không thể chịu đựng được.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Hạ Á Lôi Minh hùng hồ, khinh thường nhìn người kia: "Thân là một người nam nhân, của ngươi tướng mạo quả thực không xứng xưng hô là nam nhân. Ngươi nhìn lại mình đi, thân hình cao ráo, nhưng lại gầy yếu ngay cả một cái bẫy thú cũng không tự mở ra được, còn có mặt của ngươi -- nam nhân anh tuấn là phải có thể trạng cường tráng, rắn chắc, khí lực cùng cơ bắp, khuôn mặt thì phải vuông, lông mày rậm rạp, miệng phải rộng, hay nhất trên mặt còn có một vết sẹo, rượu uống ngụm lớn, thịt ăn khối bự... Như thế mới là chân chính nam nhân."
Thần a, tha thứ cho tên dế nhũi đáng thương cảm này...
Rất hiển nhiên, một tên tiểu tử trình độ lịch thiệp không sâu, cũng như trình độ tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn bị sai lệch rất lớn... A không đúng, phải nói toàn bộ "công đầu" đều là của cái tên lão gia hỏa kia!
Bởi vì cái lão gia hỏa kia để lấy hình tượng nghiêm trang uy vũ cũng như cao to trước đứa con nuôi của mình, thế là hắn lấy hình dáng của bản thân mình miễu tả đó là tiêu chuẩn của nam nhân ưu tú, mỹ nam tử nhất trên thế giới.
Thô bỉ, hùng tráng, mặt sẹo, còn có muốn ăn là ăn, muốn ngủ là ngủ...
Tuy rằng Hạ Á từ nhỏ trà trộn tại Dã Hỏa trấn, một chổ tràn ngập tội ác, hun đúc ra một ít đối nhân xử thế, thế nhưng không thể không nói, tại một số phương diện, hắn thật sự là rất "trong sáng".
Kẻ đáng thương nghe thế miệng liền há to, lần này không phải tức giận, mà là bị lời nói hoang đường của người kia làm ngây dại.
"... Về phần ngươi sao, thân là nam nhân, thật sự là một loại lãng phí, nếu như là nữ nhân thì..." Hạ Á chớp con mắt một chút.
"... Là nữ nhân thì sẽ thế nào?" Kẻ đáng thương nhịn không được hỏi một câu.
"Nếu là nữ nhân, thì càng khó nhìn." những lời này của Hạ Á làm cho kẻ đáng thương thiếu chút nữa hộc máu.
"Xấu xí! Ngươi lại tiếp tục nói ta xấu xí! !" Kẻ đáng thương nổi giận!
Đầu có thể đứt, máu có thể chảy, thế nhưng làm một tiểu mỹ nhân cư nhiên bị người khác đối với tướng mạo của mình chê xấu, thật sự là thiên hạ tất cả mỹ nhân không cách nào dễ dàng tha thứ! (Dịch giả : thế là biết nàng là nữ rồi nhé, ta mạo phép đổi cách xưng hô)
"Ngươi, cái tên dế nhũi nói một chút xem, thế nào là nữ nhân mà ngươi trầm trồ khen ngợi? !"
"Đầu tiên phải là ngực lớn mông to." Hạ Á giơ lên hai tay lên làm ra hai cái vòng tròn cực kỳ khoa trương: "Nữ nhân mông to mới có thể sinh rất nhiều con, mà ngực lớn thì mới có thể có sung túc sữa để nuôi nấng con. Còn có, tay chân phải to chắc một chút, mới có thể làm việc, nấu nước, rèn sắt, giặt đồ, nấu cơm, hắc hắc."
Kẻ đáng thương không tức giận, nhưng dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Á đang nói say sưa, liền hỏi: "Ê, thế khuôn mặt thì sao? Ngươi cho rằng mỹ nhân theo ý của ngươi, khuôn mặt hình dạng ra sao?"
"Khuôn mặt? Hình dạng khuôn mặt có quan hệ à?" Hạ Á hình dường như không cho là đúng : "Lão gia hỏa nói qua: tắt đèn, tướng mạo nữ nhân đều như nhau."
Hắn trên mặt cố làm ra bộ dáng đầy kinh nghiệm.
... Kẻ đáng thương bắt đầu đối cái tên tiểu dế nhũi này sinh ra thương hại.
"Ách, ngươi nói ‘ lão gia hỏa ’, người này là ai?"
"Cha nuôi của ta."
Kẻ đáng thương thở dài, nhìn Hạ Á, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói những thứ này đều là cha nuôi ngươi dạy cho ngươi?"
"Đúng vậy."
"Ân, ta hiểu được..." Kẻ đáng thương nói giọng rất chắc chắc: "Cha nuôi của ngươi cùng ngươi nhất định có thù oán."
... ...
... ...
Lời nói bất đồng, hai người dứt khoát xoay người đi ngủ, tới lúc nửa đêm, kẻ đáng thương ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy thân thể lạnh rùng mình, đống đất bị nướng ở dưới thân giờ đã lạnh ngắt, nàng cuộn mình thành một đoàn, nhưng vẫn như cũ không chống lại được cái lạnh, đang mớ ngủ liền theo bản năng đi tới nơi ấm áp duy nhất gần đấy.
Hạ Á ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác được có một thứ mềm mềm chui vào trong lòng mình, hắn cũng không khách khí, xoay người đặt một chân lên thắt lưng đối phương. Mơ màng giống như ôm một cái chăn bông mềm nhũn vào người, hắn thậm chí rất tà ác cố sức cọ sát hạ thân...
Rất nhanh trời đã hừng đông, kẻ đáng thương thức dậy trước. Một buổi tối, nàng ngủ không được ngon giấc lắm. Lúc tỉnh lại, nàng lập tức phát hiện một việc khinh khủng.
Mình lúc nào bị tên dế nhũi ôm vào trong ngực? !
Nếu theo bản năng bình thương nàng sẽ hét lên một tiếng chói tai, thế nhưng nàng lập tức phát hiện, dế nhũi vẫn như cũ ngủ nằm ở chổ tối hôm qua, nhưng mình lại mơ mơ hồ hồ nhớ là chính mình tối hôm qua chủ động chui tới!
Tim nàng phanh phanh đập loạn, cái tên dế nhũi này toát ra một mùi bùn đất khó ngữi, bất quá được ôm trong lòng thật là ấm áp, khiến cho kẻ đáng thương sợ hãi lạnh lẽo này thực sự không muốn rời.
Thế nhưng sau đó, ngay khi thân thể nàng vừa khẽ động, lập tức phát hiện một chuyện kinh thiên động địa!
Ách... Để chúng ta tỉ mỉ phân tích một chút thì như thế này...
Đầu tiên là, Hạ Á đem một chân đặt trên người kẻ đáng thương.
Được rồi, tuy rằng cái này hơi quá phận như so với phần tiếp theo cũng không tính là cái gì.
Thứ nhì là, Hạ Á là một người nam nhân tinh tráng tuổi còn trẻ, hơn nữa từ tiêu chuẩn "hảo nữ nhân" của hắn mà xem, hắn hiển nhiên chính một xử nam. Cho nên, vào lúc buổi sáng, thân thể hắn xảy ra một loại phản ứng theo bản năng mà trong thiên hạ tất cả nam nhân đều sẽ sản sinh.
Kẻ đáng thương vừa khẽ động, tức thì cảm giác được chân của đối phương đặt ở lên trên người của mình, còn có một cây cây kim cưng cứng gắt gao "đỉnh" vào thân mình.
Cách mấy tầng y phục, cũng có thể cảm giác được kiện hung khí nọ rục rịch và hung mãnh.
Kẻ đáng thương tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng dù sao... cùng so sánh với cái loại dế nhũi cái gì cũng không biết này nhưng lại hiểu rõ ràng một ít cơ bản chuyện nam nữ.
Nàng chỉ là trong nháy mắt liền phản ứng trở lại, biết cái hung khí đang chăm chú "đính" ở phần eo của mình là vật gì!
Vạn năng thần làm chứng! Kẻ đáng thương sống 17 năm, còn chưa từng có bị bất kỳ một người nam nhân dùng loại quá phận phương thức này xâm phạm qua!
Cho nên nàng lập tức làm theo phản ứng bản năng.
Khom lưng, cong đầu gối... dùng sức...
Đính! ! !
"A! ! !" Một tiếng thét chói tai.
"A! ! !" Một tiếng hét thảm.
(1) 顶 : đính - nhô lên, chống đẩy, húc
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
832 chương
668 chương
227 chương
345 chương