Liệp quốc
Chương 49 : Nhuộm đỏ mười bước
Hạ Á cầm theo hỏa xoa chạy vài bước về phía trước, mãi tới lúc đứng trước mặt Xim, Xim mới hồi phục lại tinh thần, hắn hét lớn một tiếng, hai tay vung lên, chiến thương nhất thời lại được đấu khí bao bọc, lần này hắn ra sức bộc phát, đấu khí vận chuyển tới cực hạn, đấu khí hầu như bao bọc một thước xung quanh thân hắn, hiển nhiên đây là năng lực cao nhất hắn có thể thi triển ra.
Trường thương hóa thành một đoàn khí xám hung hăng cuộn đánh tới, chỉ thấy Xim rống to liên tục, một thương rồi lại một thương hung ác đâm tới, Hạ Á bị đoàn đấu khí cuốn lấy chỉ biết giơ hỏa xoa lên trái che phải chặn, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng trường thương nện lên người Hạ Á tạo ra âm thanh giòn vang.
So về mặt vũ kỹ thì Hạ Á thua xa đối phương, hắn thuần túy chỉ là dựa vào sức trâu để cố gắng chống đở, nhưng rốt cục cũng không thể chống đở hoàn toàn những đợt công kích như thủy triều tiến tới liên tục, Xim đem toàn bộ thương kỹ sử dụng ra, Hạ Á trúng thêm vài đòn nghiêm trọng, mũi thương đâm lên người, để lại vài vết thương trên thân Hạ Á, rõ ràng là bị đánh cho bầm dập như trái chuối, thế nhưng vẫn khư khư không chịu ngã xuống.
Trong đầu của Xim vừa vội vừa sợ lại vừa giận, trong cuộc đời hắn chưa từng gặp qua đối thủ nào như tên này, rõ ràng đã trúng nhiều vết đến như vậy, nhưng lại phản phất như là không có việc gì xảy ra! Với mật độ công kích thế này, đổi lại là mình, không được tới hai phần vết thương của hắn thì cũng đã ngã xuống rồi. Cái tên tiểu tử này kêu la đau đớn liên tục, thế nhưng trái lại càng đánh lại càng lên tinh thần!
Rốt cục, "khanh" một tiếng, Xim bỗng nhiên vặn người, hai tay nắm chặt chiến thương, hung hăng đâm thẳng một chiêu-- nguyên bản đây là một chiêu đâm chỉ dùng cho kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa, thế nhưng lúc này Xim không quản ít nhiều, chỉ hận không thể trực tiếp đem tên tiểu tử này đâm thủng một lỗ lớn.
Mũi thương mang theo một đoàn đấu khí có tính chất nổ mạnh đâm thẳng vào bụng Hạ Á, hai mắt của Hạ Á lập tức mở to, trong ánh mắt xuất hiện một tia dị thường, đạp mạnh chân lui nhanh về phía sau, hỏa xoa trong tay lướt ngang đón lấy mũi thương một cách nhanh chóng không gì sánh kịp.
Leng keng đinh! !
Âm thanh trong trẻo liên tục vang lên, thân ảnh của hai người rốt cục cũng dừng lại.
Tư thế của Xim vẫn là vươn thương đâm thẳng về phía trước, mà tư thế của Hạ Á thì lại bị thương đâm trúng phải ngã nửa người về phía sau, khí lực hai người hầu như đã dùng hết, mà trên thân trường thương, từ mũi cho tới nửa thân thương, trần ngập chi chít các vết rạn nứt lớn nhỏ, có vài chổ thậm chí đụng nhẹ vào là có thể gãy đôi, mũi nhọn của thương cũng đã cùn mất một khối, bị hỏa xoa nhẹ nhàng cắt đứt một phần mũi nhọn, đầu thương bằng phẳng đâm thẳng vào ngực của Hạ Á, đâm vào phía xương sườn, nhưng lại trúng vào một miếng vảy rồng, không thể tiếp tục đâm sâu vào thân hắn.
Sắc mặt của Xim nhất thời rất khó coi, cuối cùng, oanh một tiếng, chiến thương trong tay hắn bị nổ tung thành những mảnh nhỏ, vài miếng sắt vụn văng trúng mặt hắn, cắt thành một vết thật sâu, thế nhưng dường như Xim đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ đứng ngây người gắt gao nhìn tên tiểu tử trước mặt.
Làm sao, Làm sao có khả năng? !
Hai bàn tay của Xim đã tràn đầy máu tươi. Đây là hậu quả của việc hắn bất chấp tất cả phát ra đấu khí. Đấu khí đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể hắn, kết quả là bị cắn trả. Mấy ngón tay của hắn run rẩy, bỗng nhiên "phác thông" một tiếng, hắn ngã quỵ xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Đấu khí cắn trả đã đem nội tạng của hắn chấn cho bị thương không nhẹ.
Nhưng tại sao, tên tiểu tử kia lại không bị thương tổn gì? Vũ kỹ của hắn chỉ là loạn thất bát táo. Nhưng tại sao. . .
Xim ngã lăn ra đất. Vài tên ám dạ ngự lâm kỵ sĩ đang đứng bên cạnh vội vàng đem hắn kéo trở về. Bọn còn lại thì dùng một ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Hạ Á.
Nhất thời, hiện tràng yên lặng một cách kỳ lạ.
Nhưng phía sau lưng Hạ Á, Tatara đang núp bên cạnh của kẻ đáng thương. Nguyên bản đã sợ tới toàn thân run run, vừa thấy kết quả của trận đánh vừa rồi, trong lòng không tránh khỏi cực kỳ kinh hãi: Cái tên tiểu tặc này quả thực là lợi hại a! Cái tên gia hỏa kỵ sĩ kia có thể sử dụng ra đấu khí, rõ ràng chính là trung giai võ sĩ, cư nhiên cũng bị hắn đánh bại.
Hạ Á hít vào một hơi, ngực liền cảm giác không được thoải mái.
Đánh xong một trận vừa rồi, mặc dù có tắm qua máu rồng cùng vảy rồng che đậy cơ thể, thế nhưng Hạ Á cũng không hề cảm thấy chịu. Dù sao thì máu rồng và vảy rồng không phải là vạn năng, cái gọi là đao thương bất nhập chỉ cách nói bóng bẩy mà thôi, một người bình thường tất nhiên sẽ chém không đứt hắn, thế nhưng đối mặt với đấu khí của một trung giai võ sĩ, như vậy thì sẽ khác xa.
Trên người trúng hơn mười vết thương, Hạ Á cảm giác được xương cốt toàn thân giống như bị đánh nát, đau nhức từng đợt từng đợt, còn có chiêu cuối cùng bị đầu thương đâm trúng, tuy rằng hắn đã đem đầu thương chém đứt, thế nhưng đấu khí của trung giai võ sĩ khá là lợi hại. Bản thân hắn bị đâm một phát, tuy rằng chưa đâm thủng vảy rồng, thế nhưng đấu khí vẫn có thể xuyên qua vảy rồng đánh sâu vào trong ngực hắn.
Lúc này Hạ Á cảm giác được từng đợt đau nhức truyền đến từ ngực, hắn cảm giác được một xương sườn đã gãy, đau đến trực tiếp muốn ối ra máu.
Trong lòng hắn liền minh bạch, ngay cả máu rồng có thể tăng cương thể chất, thế nhưng không phải loại tăng lên một cách không có giới hạn! Nếu tiếp tục trúng vài chiêu như thế, bản thân hắn nhất định sẽ chết, đây là điều không thể nghi ngờ !
"Giết tên tiểu tử kia."
Từ bên trong đám ám dạ ngự lâm kỵ sĩ truyền ra một mệnh lệnh rất suy yếu của Xim, tên gia hỏa kia tuy rằng bị thua, nhưng vẫn không có quên nhiệm vụ chính lần này.
Bọn kỵ sĩ không hề do dự, một số kỵ sĩ đang đứng phía sau liền rút trường kiếm ra, phi thân nhảy tới.
Vài thanh kiếm cùng lúc từ trái phải đâm tới, Hạ Á cũng chỉ có thể vừa lui về phía sau vừa chống đở, hỏa xỏa quét thành vòng tròn, đinh đương vài tiếng, cũng không biết là hắn đã chặt đứt bao nhiêu mũi kiếm, thế nhưng cũng bị trúng vài nhát, một kiếm bổ trúng đầu vai của hắn, tuy rằng thân thể đã được máu rồng tăng cường, thế nhưng mũi kiếm vẫn như cũ cắt vào trong da thịt của hắn, máu tươi chảy ra-- nếu như là trước đây, một kiếm này đã có thể đem cánh tay của hắn chặt rời!
Người dùng kiếm chém hắn chảy máu, cũng là một tên gia hỏa lợi hại biết dùng đấu khí, Hạ Á bị trúng một kiếm, liền ra sức đá một cái lên đùi của tên này, một cước của Hạ Á mang theo lực lượng rất mạnh, tên kỵ sĩ kia hét lên một tiếng, chân của hắn đã bị đá gãy, Hạ Á xoay người bỏ chạy, nhưng bên trái liền xuất hiện một lưỡi kiếm đâm vào lưng hắn, may là có vảy rồng hộ thân, một kiếm này không thể đâm sâu vào trong, thế nhưng lực đâm rất mạnh, hắn giống như bị búa tạ đập lên người!
Hai chân Hạ Á lảo đảo, cuối cùng cũng té nhào trên mặt đất, hắn vừa rơi xuống đất, nhất thời lại có vài lưỡi kiếm đâm tới, Hạ Á cũng chỉ có thể chật vật lăn ngang trên đất, trong tay cầm hỏa xoa ra sức vung vẩy.
Những tên ám dạ ngự lâm kỵ sĩ này không có tên nào là yếu kém, cho dù một cái thành viên bình thường, đều là võ sĩ có đẳng cấp, một mình Hạ Á làm sao có thể chống lại một đám như thế vây công?
Đám võ sĩ đang vây công Hạ Á, nhìn sơ thì có hơn phân nửa là có thể phát ra đấu khí, mà những tên ám dạ kỵ sĩ này, vừa nhận được mệnh lệnh liền lập tức quyết đoán truy sát, vẻ mặt của cả bọn tràn đầy sát khí, không tới một hồi, trên người Hạ Á đã có thêm nhiều chổ bị thương, mặc dù thân thể hắn được máu rồng tăng cường, thế nhưng lại đối mặt với công kích bằng đấu khí, hắn vẫn như cũ không cách nào đối phó, may là còn có áo lót bằng vảy rồng mặc sát người, bảo vệ được cái vị trí yếu hại.
Hạ Á cũng không biết mình đã chống đỡ được bao lâu, trên người cũng không biết bị trúng bao nhiêu vết thương, đầu óc bắt đầu có chút mơ hồ, vung hỏa xoa trực tiếp chém tới tên kỵ sĩ trước mặt , một đoàn máu tươi phun dính lên mặt Hạ Á, Hạ Á nhất thời cảm giác hô hấp bị ngưng trệ, phảng phát nghe được âm thanh xé gió thổi qua bên tai, vừa mới quay đầu sang, liền thấy một thanh lăng chùy đang nện thẳng vào người hắn! Há Á dù sao cũng đang bị thương nên phản ứng hơi chậm, không kịp né tránh, bị thanh lăng chùy này nện trúng vào giữa lưng, một chùy nào còn hàm chứa đấu khí có tính nổ mạnh! "Oanh" một tiếng, cả người Hạ Á bị hất lên trên không, khi rơi xuống mặt đất, trong miệng ối máu, hai mắt đã biến thành màu đen, chỉ cảm thấy toàn thân đã mất đi cảm giác.
Thanh lăng chùy kia chính là vũ khí hạng nặng của kỵ sĩ chuyên dùng, cùng một loại với lang nha bổng, nhưng toàn bộ đều làm bằng kim loại, trọng lượng rất nặng, một chùy này cũng là của một tên kỵ sĩ nổi bật trong đám ám dạ kỵ sĩ đang vây công. Trúng một nện lên trên lưng, Hạ Á mặc dù có vảy rồng che chắn, nhưng lại bị va chạm mạnh, Hạ Á bị chấn động tới ối máu, hắn rốt cục cũng không còn sức lực để đứng lên, miễn cưỡng cựa quậy thân mình, tay chân cũng không còn chịu sự sai khiến của hắn.
Lúc này, kẻ đáng thương đã vọt về phía Hạ Á, thế nhưng lại bị hai tên ám dạ ngự lâm nắm chặt lấy vai, kẻ đáng thương trong miệng không ngừng la hét, hai chân đá loạn, thế nhưng làm sao có thể chống lại hai tên kỵ sĩ cường hãn?
Tatara thì quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy, mặt xám như tro, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
※※※
Hạ Á nằm sấp trên mặt đất, khuôn mặt của hắn dán vào mặt đất, vết máu ở khóe miệng cùng với bùn đất trộn thành một đoàn, hơi thở của hắn rối loạn, hắn ra sức lắc lắc cái đầu, cảm giác được mấy tên kỵ sĩ đang đứng bên cạnh mình, bọn gia hỏa kia hình như nhận ra hắn đang suy yếu, cũng không có vội vàng mà động thủ, chỉ là đi qua đi lại vung tay múa chân vài cái, trường kiếm sắc bén tùy thời đều có thể đâm thủng thân thể hắn, mà ở phía xa, đang truyền tới tiếng bước chân nặng nề.
Một tên kỵ sĩ vóc người thoáng cao lớn, trong tay vẫn còn cầm theo lăng chùy, phân biệt rất rõ với các tên kỵ sĩ còn lại, đi tới đứng ở bên người Hạ Á, người này chính là tên gia hỏa đã dùng chùy đánh lén Hạ Á, vẻ mặt hắn đầy sát khí nhìn Hạ Á, giơ cao lăng chùy, nhắm thẳng vào đầu Hạ Á, một chùy này hạ xuống, chắc chắn sẽ đem đầu của Hạ Á đập thành thịt nát.
Lăng chùy đã đưa cao hết cở, bóng của lăng chùy phủ lên cái ót của Hạ Á, đúng lúc này. . .
Hạ Á đang nằm sắp dưới đất, viên đá màu xám trên cổ của hắn bỗng nhiên bộc phát ra một đoàn ánh sáng màu đỏ nóng rực! Ánh sáng nọ lập tức bành trướng ra, không hề có một dấu hiệu báo trước, làm mọi người đều chói cả mắt! !
Trong nháy mắt, ánh sáng màu đỏ liền từ từ bao phủ lấy Hạ Á, rốt cục cũng quét khắp toàn thân!
Sau đó nhìn thấy, những vết thương nghiêm trọng trên người Hạ Á, vết cắt, vết chùy nện trúng, vết trầy do té, còn có vết thương do đấu khí chấn động, vết thương do bị nổ . . . Tất cả những thương thế này, dưới ánh sáng màu đỏ, hầu như trong nháy mắt công phu, liền lành hẳn ! !
Chỉ thấy bên trong đoàn ánh sáng đỏ nọ, toàn thân Hạ Á đã không còn vết thương nào, hắn vẫn nằm sấp dưới đất, thế nhưng viên đá màu xám ở trên cổ, cũng đã biến thành màu đỏ, nhìn giống như màu đỏ của máu tươi!
Tatara bị đoàn ánh sáng đỏ này làm kinh động, hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cảnh kinh người, tên ma pháp sư này há to miệng, trán đầy mồ hôi ròng ròng chảy xuống, trong đầu toàn bộ đều tập chung vào một ý niệm:
Hấp thu, hấp thu thương tổn? ! !
Mà Hạ Á chỉ trong một lần hô hấp, liền cảm giác được một cổ lực lượng lan tỏa khắp toàn thân, cổ lực lượng này còn hàm chứa thêm tính khí cuồng bạo, giống như một thùng nước đổ từ trên đầu xuống, lan từ đầu xuống tới chân, loại tràn đầy tinh lực này, cơ hồ tùy thời đều có thể bùng nổ, làm cho Hạ Á nhịn không được phải hừ mạnh một tiếng.
Trong nháy mắt, thuận theo một thân tràn lực lượng, một cổ tính khí cuồng nộ cũng đã chiếm lĩnh hoàn toàn đầu óc Hạ Á, trong lòng hắn hỗn loạn, tràn ngập các loại cảm giác tiêu cực: phẫn nộ, thèm giết chóc, nóng nảy. . .
Hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên, đoàn ánh sáng màu đỏ vẫn còn chưa tán đi, lúc này hai mắt Hạ Á cũng đã hoàn toàn trở thành màu đỏ, hắn không còn được ý thức được việc mình làm, chỉ cảm thấy trong lòng có một đoàn sát khí ngày càng khó kiềm chế, cuối cùng hét lớn một tiếng. . .
Đoàn ánh sáng nọ vô thanh vô thức từ trên người Hạ Á nổ tung ra, trong nháy mắt phảng phất như thẩm thấu vào trong không khí, làm cho không khí xung quanh đều mang theo một tia màu đỏ. . .
Hạ Á câm thanh hỏa xoa đen sì trong tay, xoay một vòng quanh thân, vung hỏa xoa vẽ ra một vòng tròn quanh thân, hỏa xoa quét qua, giống như khuấy động cái ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt này. . .
Một, hai, ba. . . Lan tròn ra khoảng mười bước!
Trong vòng mười bước chân, không khí đều là màu đỏ tươi!
Mà trong vòng mười bước chân này, từng tên kỵ sĩ đều phảng phất như cảm thấy ánh sáng màu đỏ xuyên thấu qua người. . .
. . . Mọi thứ lâm vào một cảnh yên lặng.
Một lát sau . . .
Ca ca! !
Tên kỵ sĩ đang đứng gần Hạ Á nhất trong tay vẫn cầm theo lăng chùy, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh vỡ tan thanh thúy của bộ giáp đang mặc trên người, hắn cúi đầu nhìn xuống, liền thấy áo giáp nhẹ nhàng rớt xuống, mà trên thân thể của hắn lại xuất hiện một đạo vết thương, máu tươi từ đó chảy ra. . .
Thanh thiết chùy trong tay vô thanh vô tức bị cắt làm đôi! Nửa đoạn thiết chùy rơi ầm trên mặt đất.
Sau đó hắn khinh khủng mở to hai mắt, nhưng lại phát hiện bản thân hắn không thể thốt lên được tiếng nào, trừng mắt nhìn vết thương ở eo của mình đang ăn sâu và kéo dài thành một vòng, tức thời nửa thân trên của hắn đứt lìa từ từ rơi xuống! !
Máu tươi cuối cùng cũng phun ra, nửa đoạn trên của thi thể nằm trên đất, mà từ phần eo trở xuống, vẫn còn đứng yên tại chổ!
Mà cùng lúc, xung quanh Hạ Á, còn hơn mười tên kỵ sĩ, năm sáu người cách hắn gần nhất, thân người trực tiếp bị cắt dọc làm đôi, đúng là vết tích của hỏa xoa của Hạ Á mới vừa rồi quét qua, óc cùng máu tươi phun ra đầy đất, còn có hai tên khác, đều là bị cắt ngang thân thể làm hai đoạn. Mặt khác còn lại ba người ở cách hắn xa một chút, một tên bị chém bay cánh tay đang cầm trường kiếm, một tên bị chém đứt lìa một bên vai, cuối cùng còn một tên hét thảm một tiếng, định cất bước chạy trốn, vừa mới cất được một bước, liền phát hiện thân trên di động, nhưng từ hai gối trở xuống, lại đứng yên một chổ. . .
※※※
Xim đã nằm xụi lơ trên mặt đất không thể động đậy, hắn mở trừng trừng con mắt nhìn thấy phân nửa tiểu đội của mình bị Hạ Á một kích liền giết sạch, đôi ngươi nhìn chằm chằm Hạ Á, trong ánh mắt còn mang theo một cổ mùi vị điên cuồng!
Phá, phá sát thiên quân! Phi hồng sát khí ! ! (1)
Thảo nào tên tiểu tử này có thể ngăn cản kiếm kỹ của mình, bởi vì căn bản hắn cũng đã học qua phá sát thiên quân ! Thảo nào sức lực của tên tiểu tử này lớn vô cùng, nhưng lại không thi triển ra đấu khí.
Hắn tu luyện không phải là đấu khí, mà là sát khí ! Phi hồng sát khí ! !
(1) Phá sát thiên quân : tiêu diệt ngàn quân - xem lại đoạn cuối chương 0. Phi hồng sát khí : sát khí màu đỏ tươi
Truyện khác cùng thể loại
1255 chương
1541 chương
26 chương
19 chương
12 chương
35 chương