Liệp quốc

Chương 34 : Lửa thiêu dế nhũi

"Ê, nhường cho ngươi đi trước, tại sao chân ngươi còn run rẩy." Hạ Á trừng mắt quát mắng một cách rất không có lương tâm. Con ngươi của vương phi tiên sinh lập tức loạn chuyển, nhìn con gà rừng đã bị đốt thành than đang ở trên ao đầm, nghĩ thầm: nếu ta thật sự nghe theo lời ngươi mà đi vào, vậy tình cảnh của ta cũng giống như con gà kia . Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của vị đại gia này, Aokesi nào dám lắc đầu sau đó nói ra ý nghĩ của mình? Thật sự bị buộc vào tuyệt cảnh, Aokesi bỗng nhiên trong đầu có một điểm sáng, hừ hừ hai tiếng, cố sức trợn mắt thành bạch nhãn, toàn thân co quắp, "phác thông" một tiếng, ngã thẳng xuống đất, hai con mắt nhắm lại, cắn chặt hàm răng -- dĩ nhiên là giả ngất đi. Hạ Á bất mãn đi tới đá cho Aokesi hai cước, lúc này Aokesi nào dám tỉnh lại, kiên trì chịu đựng hai cước độc ác của Hạ Á , Hạ Á một cước đá vào chân bị thương của Aokesi, lần này tên địa tinh cư nhiên cũng cắn răn chịu đựng, ngay cả "hừ" cũng chưa từng phát ra. Đùa cái gì thế này, bị đá hai cước cùng lắm thì đau một hồi cũng sẽ hết, nếu như phải xung phong đi về phía trước thì sau này ngay cả cơ hội cảm giác được đau đớn cũng không còn! Nhìn thấy địa tinh bất tỉnh, Hạ Á bất đắc dĩ, lầm bầm nói: "Mẹ nó, đến thời điểm mấu chốt thì nó lại ngất xỉu." Dế nhũi cầm lấy đai lưng kéo lên, cột chặt đai lưng, trừng mắt nhìn về phía thông đạo chết chóc kia, không khí còn có một cổ mùi khét, trên mặt đất mơ hồ bốc lên một luồng khói đen nhè nhẹ, Hạ Á híp mắt suy nghĩ một chút, quay lại chỉ tay vào kẻ đáng thương: "Ê, ta đã nghĩ thông suốt rồi, sợ rằng cũng chỉ có một biện pháp: dùng tốc độ thật nhanh một mạch chạy thẳng qua phía đối diện, về phần có thể hay không né ngọn lửa ngầm, thì chỉ có thể xem vận may. Bất quá, ngươi đi đứng không có tiện, chị sợ chạy không được nhanh..." Kẻ đáng thương trong lòng có chút cảm động: tên dế nhũi này dù sao cũng rất quan tâm ta. Hạ Á tiếp tục nói: "... Ta trước tiên sẽ đem ngươi ném qua, rừng cây bên kia khá an toàn, đại khái chỉ cách khoảng hai trăm thước, ta dùng hết sức để ném, hẳn là có thể ném ngươi qua đó." Kẻ đáng thương lập tức thét to: "Không được!" Nàng phẫn nộ nhìn Hạ Á: "Ngươi là thằng đần à? Dù là khí lực của ngươi rất lớn, có thể mang ta ném được sang bên kia. Nhưng khí lực lớn như vậy, đem ta ném hơn hai trăm thước, lúc rơi xuống đất ta cũng sẽ thành người chết !" Hạ Á nhíu mày suy nghĩ một chút, thấy kẻ đáng thương nói cũng có lý, liền cải biên ý định: "Thế... Ta trước tiên xem thử có thể hay không tiến qua đó. Nếu ta sang được bên đó, thì sẽ vào rừng rậm kiếm vỏ cây bện thành một sợi dây thừng. Xem xem có thể hay không ném qua đây đón tiếp các ngươi." Dứt lời. Hạ Á lùi về phía sau mấy chục bước, tiếp đó hắn làm vài động tác đứng lên ngồi xuống khởi động chân tay. Cảm thấy chân mình đã ở trạng thái tốt nhất , Hạ Á hít một hơi thật sâu. Sau đó bổng nhiên hét lớn một tiếng, hai mắt trừng to, dùng lực đạp mạnh xuống đất! "Phanh" một tiếng, đất dưới chân hắn nhất thời nổ tung, đá vụn bay tán loạn. Trong đám bụi bậm đó, Hạ Á như một mũi tên lao thẳng về phía thông đạo! Tốc độ của hắn như là một tia chớp. Trong nháy mắt đã gia tốc chạy nhanh đến sát mép ao đầm, ngay lúc hắn bước thêm một bước là có thể bước vào vùng đất cứng, thì cả người nhúng một cái bay thẳng lên! Hắn nhảy rất cao, dùng toàn lực mà nhảy. Trong nháy mắt hắn đã đạt độ cao trên bảy tám thước! Ở phía dưới đất, kẻ đáng thương nhìn thấy trong lòng liền chấn động —— cái tên dế nhũi dã man này thật sự khí lực không nhỏ! Thân thể của Há Á bay nhanh về phía trước, cả người đang ở trên không xoay người trở mình bảy tám vòng, càng ngày càng xa... Thân mình hắn ở trên không vẻ ra một đường vòng cong , vọt đi rất xa về phía trước. Nhưng chỉ trong nháy mắt, khi thân mình hắn ở trên không đạt được độ cao cao nhất, cách mặt đất cứng hơn mười thước, lúc này mới dần dần rơi xuống. Phanh! ! Dù sao sức người cũng có hạn, tuy rằng sức lực của Hạ Á cực kỳ khủng bố, thế nhưng rốt cục cũng phải có giới hạn của nó, thân mình hắn rớt nhanh xuống, cuối cùng rơi trên mặt bùn cứng, nhất thời miếng bùn cứng bị hắn đạp lên liền ầm ầm lún xuống, nơi Hạ Á rơi xuống đã cách bờ ao đầm chổ bọn họ đứng hơn ba mươi thước. Kẻ đáng thương đang đứng ở phía sau nhất thời kinh hô, chỉ thấy Hạ Á mới vừa rơi xuống đất, khối bùn đất chổ hắn rơi xuống bị đạp bể, "oanh" một tiếng, một đoàn lửa từ phía dưới bốc lên, chợt nghe được tiếng kêu thảm của dế nhũi, lộn nhào về phía trước, lăn lăn trên đất liên tục mười bảy mười tám vòng, chổ hắn lăn qua, đất bùn liền lún xuống, lại một đoàn lửa phun lên. Mặc dù Hạ Á lăn rất nhanh, thế nhưng toàn thân cũng đã bốc cháy, toàn thân cháy đen, nhìn giống như một cục than vừa mới lấy từ trong lò ra. Hạ Á liên tục kêu thảm thiết, bất chấp toàn thân đang bốc cháy, hắn giống như bị điên chạy thẳng về phía trước, tốc độ chạy của hắn thật dọa người, chỉ thấy bụi bặm cùng lửa dưới chân trộn lẫn thành một, một bóng người mang theo một đám khói đen ở phía sau chạy thẳng về phía trước, tốc độ so với ngựa còn nhanh hơn ba phần, chỉ là phía sau mông của hắn mang theo một chùm lửa ... May là ao đầm này chỉ có khoảng hai trăm thước, Hạ Á một lần nhảy hơn ba mươi thước, còn lại một trăm mấy chục thước hắn toàn lực mà chạy, cũng bất quá chỉ trong chút lát là hoàn thành, rốt cục cũng gần tới bờ bên kia, hắn toàn lực nhảy lần nữa, khi hắn rơi xuống cũng đã là sát mép rừng rậm, Hạ Á kêu thảm liên tục, liều mạng lăn qua lăn lại trên mặt đất, đem các đốm lửa trên người mình dập tắt. Chỉ là nhìn lại Hạ Á bây giờ, cũng đã bị đốt chốt tới hoàn toàn khác hẳn ban đầu, khuôn mặt dĩ nhiên là đen khịt, tấm áo khoác trên người cũng đã hoàn toàn bị đốt thành vãi vụn bay phất phơ trong gió, ngay cả đồ lót bẩn thủi của hắn cũng bị đốt cháy tan tàn, trên người không có chổ nào mà không bị đốt, lộ ra lớp da đen bốc mùi thịt khét. Cách này chắc chỉ có quái vật không phải loài người như hắn mới sử dụng, nếu như là người thường, lấy đâu ra tốc độ nhanh như vậy? Chỉ sợ chạy hơi chậm một chút liền bị ngọn lửa nuốt chửng. Kẻ đáng thương thấy thế liền mở to mắt, cằm muốn chạm đất, trong bụng vừa buồn cười vừa khiếp sợ, buồn cười chính là tên dế nhũi lần này bị ăn đòn đau, còn khiếp sợ chính là lực lượng cùng tốc độ biến thái của hắn. Nhưng A Đạt thì khác, đứng ở bên cạnh sắc mặt không thay đổi, chỉ là sờ sờ mũi của mình, nhìn Hạ Á xông qua đám lửa, trong ánh mắt xuất hiện một tia quang mang dị thường, đại khái là không nghĩ tới cái tên thô bỉ này cư nhiên dùng biện pháp ngang ngược như thế mà xông qua. Lúc Hạ Á đứng lên, cố chịu cơn đau nhức, hướng về phía đồng bọn phất phất tay, A Đạt liền xoay người qua, nhãn thần hướng về phía kẻ đáng thương và tên địa tinh đảo một vòng, sau đó thở dài: "Được rồi, đến lượt chúng ta đi qua." Hắn đi tới trước mặt kẻ đáng thương: "Địa tinh không biết văn hóa của loài người, ta cũng chỉ có thể mang ngươi đi qua." Trong ánh mắt của A Đạt xuất hiện một tia đùa cợt: "Ta có thể nhìn ra, ngươi cùng cái tên thô bỉ kia rất khác nhau, hẳn là ngươi có thân phận cao quý, như vậy... Ngươi nhất định là biết khiêu vũ, đúng không? Hi vọng trình độ khiêu vũ của ngươi khá thành thục." Nói xong, hắn tiến tới đặt một tay lên vai kẻ đáng thương, tay còn lạy bắt lấy tay của kẻ đáng thương, lạnh lùng nói: " Viên vũ dạ khúc bài thứ tư, đoạn thứ sáu... Đi!" Kẻ đáng thương còn chưa kịp phản ứng, đã bị cánh tay của A Đạt truyền tới một đạo lực kéo theo thân thể của nàng, không tự chủ được liền theo nhịp bước chân của hắn di chuyển tới trước. Lực lượng của tên A Đạt này cũng không nhỏ, kẻ đáng thương bị hắn lôi kéo liền cảm giác được mình như là một con rối, vừa lúc trong lòng có chút sợ hãi, thì thanh âm của A Đạt đã vang lên bên tai: "Tập trung tinh thần, không muốn chết thì mau nhảy theo ta!" "Trái ba bước! Phải hai bước! Xoay người, chân trái nửa bước! Dừng! Tiếp tục xoay người, lui về phía bên phải một bước, tốt! Đừng nhúc nhích, tới lượt ta xoay người! Theo ta, lui về phía sau! Tiếp tục lùi về phía sau! Dừng! Tiến lên hai bước..." Hai người nhìn qua rất giống như là khiêu vũ, thân mình liên tục nhảy ở trên bùn cứng của ao đầm, trái một chút phải một chút, cư nhiên lại bình thường tiến về phía trước! Một mạch nhảy hơn trăm bước, dưới chân bên cạnh bọn họ ngọn lửa ngầm liên tục phun ra, thế nhưng lần nào ngọn lửa phun ra cũng cách người bọn họ hai ba bước chân, chẳng bao giờ chạm vào người bọn họ! Trong một mảnh trời đầy lửa, hai người nhìn giống như quỷ mỵ lướt qua các khe hở của những ngọn lửa dưới chân, bước chân không nhanh cũng không chậm, sắc mặt của A Đạt bình tỉnh lạnh lùng, nhưng sắc mặt của kẻ đáng thương đã sớm trắng bệch, nghe bên tai vang lên không dứt tiếng oanh oanh của ngọn lửa, trong đầu nãy sinh ra một ý niệm: Ta sẽ chết, ta sẽ chết, ta sẽ chết ở nơi này! Thần ơi, con còn chưa nếm qua mùi vị của ái tình a... Trong lòng kẻ đáng thương vừa cầu khẩn vừa chửi bới, tâm tư hỗn loạn, bổng nhiên cảm giác được đất dưới chân cứng lên rất nhiều, cuối cùng cũng ra khỏi khu vực bùn cứng, A Đạt nhanh chóng buông tay ra, đem kẻ đáng thương đẩy té trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể mở mắt rồi." Kẻ đáng thương mở mắt ra nhìn, nhất thời trời đất quay cuồng, trong lòng dâng lên một cổ kinh hỉ giống như vừa mới từ cỏi chết trở về! Sau lưng là hai trăm thước tử vong bùn cứng, tất nhiên là nàng đã kiên cường vượt qua! ! Nhìn nhìn thân thể mình, ngay cả một sợi tóc cũng không bị cháy! ! "Ngươi? !" Kẻ đáng thương trợn to mắt nhìn A Đạt. A Đạt lạnh lùng nói: "Ta cũng đến đây tìm rồng, mấy cái ngọn lửa bên dưới ao đầm này ta đã tính toán hết rồi, ở đây có 164 (DG: chiều nay mua con lô, số này bằng số nạn nhân của vụ thảm sát địa tinh) chổ có thể phun ra lửa, vị trí của các chổ phun lửa cùng với thời gian phun cũng như chiều cao, những thứ này ta đều thuộc lòng, cho dù là mộng du, ta cũng không có bước sai vị trí." Hạ Á đang ở bên cạnh vừa nghe thấy thế, nhất thời rống giận một tiếng, nhảy tới bóp chặt lấy cổ A Đạt: "Hỗn đản! Tại sao ngươi lại không chịu nói sớm cho ta biết ! !" "Ngươi có hỏi ta đâu, chưa gì đã tự mình chạy qua." A Đạt bị bóp chặt cổ, nhưng mặt không lại không biến sắc, trả lời một cách hùng hồn. "... ..." Lúc này khuôn mặt của Hạ Á đen thui, nhìn giống như một tên làm nghề đốt than, đang hận không thể bóp chết cái tên hỗn đản A Đạt kia, bất quá nhớ lại cái tên cao thấp khó dò kia rất quen thuộc nơi này, nói không chừng phía trước còn cần hắn giúp đở... Rốt cục hắn thả lỏng tay ra, hung hăng trừng mắt liếc hắn: "Tiếp theo là đi đường nào, ngươi mau dẫn đường đi!" Lúc này đoàn người chỉ còn có Aokesi là ở bên kia ao đầm, Hạ Á cao giọng nói lớn: "Aokesi! Chờ một chút, ta lập tức làm một sợi dây rồi ném qua, ngươi cằm lấy sợi dây buộc vào trên cây, sau đó theo dây bò qua..." Hắn còn chưa nói hết, tiếng hét của hắn đã làm cho tên địa tinh đang nằm dưới đất vui mừng tỉnh lại. Aokesi từ trên mặt đất nhảy dựng lên, giương mắt nhìn Hạ Á đang ở bên kia, lại nhìn một chút mảnh đất đầy lửa ở giửa hai người, đôi mắt nhỏ của địa tinh đảo mấy vòng, bỗng nhiên cười "ha ha" hai tiếng. "Ouke! Ouke! Tự do! Tự do!" Sau khi la lớn vài tiếng, vẻ mặt của địa tinh vô cùng hưng phấn, quay đầu bỏ chạy. Sắc mặt của Hạ Á nhất thời khó coi, nhìn tên địa tinh đang lắc lắc cái mông chạy trốn, hắn nổi trận lôi đình: "Hỗn đản, tác tác của ta! ! ! Ăn của ta, uống của ta, bây giờ lại muốn chạy!" Cơn điên của người man dã thật là kinh khủng, hắn bổng nhiên cúi người xuống nhặt lên một tảng đá lớn, cầm trong tay tung tung vài cái, sau đó nhắm thẳng về phía xa xa mà ném..... Tên địa tinh kia vừa chạy được vài chục bước, tảng đá kia liền bay tới, "phịch" một tiếng, nện vào phía sau đầu của nó, thương cảm cho vị vương phi tiên sinh rốt cục vui quá hóa buồn, ngã thẳng cẳng trên đất, lần này... hắn thật sự đã ngất xỉu. "Hừ!" Hạ Á vỗ vỗ tay, ngạo nghễ nói: "Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước, trong vòng hai ba giờ tên phản bội kia sẽ không tỉnh lại, chờ lúc chúng ta trở về sẽ đem nó thu thập-- Đó là nếu trong khoảng thời gian này, nó không bị con lang nào tha đi."