Liệp quốc

Chương 30 : Một tia rung động

Hạ Á đau đến nỗi mắt mũi miệng chum lại một chổ, vội vàng dùng lực đè lên miệng vết thương, không ngừng run rẫy một hồi lâu sau đó mới thở hổn hển, cố ý quên đi chuyện nụ hôn đầu tiên vừa rồi, trừng mắt mắng to: "Ngươi muốn giết chết ta sao! !" Kẻ đáng thương rất giận dữ, trong bụng nghĩ thầm tên dế nhũi này vừa rồi chiếm được tiện nghi rất lớn, giờ cư nhiên còn dám quát mắng nàng, phẫn nộ nói: "Ngươi là một tên hỗn đản, vừa rồi..." "Câm miệng!" Hạ Á sắc mặt lập tức biến đổi, dùng lực nghiến răng: "Vừa rồi chẳng có phát sinh chuyện gì! Ngươi tốt nhất là mau quên đi! Ngươi, ngươi không được nói cho người ngoài biết, nếu không thì sau này đừng trách ông đây phân biệt đối xử!" Nói xong, hắn nhìn xung quanh bốn phía, nhìn thấy vương phi tiên sinh địa tinh đang sợ hãi rụt rè ngồi trong gốc, trên mặt hiện lên sát khí: "Còn có ngươi! Ngươi cũng không được nói ra!" Vương phi địa tinh nghe vậy liền sợ hãi gật đầu. Kẻ đáng thương suýt nữa ngất xỉu do tức giận! Bản thân nàng bị tên dế nhũi này chiếm tiện nghi, cũng đã không có thiên lý rồi! Thế nhưng tên hỗn đản này cư nhiên làm ra vẻ hắn đang bị thiệt thòi lớn? ! Mỗi người đều có một khúc mắc, hai người đều xoay đầu lại không muốn nhìn mặt của đối phương. Hạ Á xé một mãnh vãi bố ở trên người, miễn cưỡng đem vết thương băng lại, sau đó ôm đầu ngồi ở trong gốc buồn rầu. Hạ Á đại gia vì sao lại buồn rầu? Nói thừa, có thể không buồn sao? Hắn hiện tại đã bình tĩnh trở lại, liền phát hiện một cái sự thật rất bi phẫn. Chính là... Hạ Á đại gia lại một lần nữa trở thành kẻ nghèo nàn ! Khi nãy một phen chạy trốn, Hạ Á đại gia toàn bộ tài sản vừa mới tích cóp được đã bị đánh mất sạch sẽ! Gia sản của hắn đều gói trong bao quần áo kia, thế nhưng do gấp rút hắn không kịp mang theo! Gặp quỷ. Chết tiệt! Trong đó còn có hơn vài chục kim tệ đấy! ! Còn có thanh chiến phủ của mình, cự thuẩn, toàn bộ đều đã bị phá hủy. Thậm chí ngay cả bộ da của thịt huyết cuồng lang cũng không có lưu lại! ! Hiện tại Hạ Á một lần nữa khôi phục lại bộ dáng khi vừa mới ly khai Dã Hỏa trấn. Không, thậm chí so với lúc đó còn không bằng, khi đó, chí ít trong tay hắn còn một thanh búa cùn, nhưng hiện tại, chỉ còn lại một thanh hỏa xoa. Ân... Ân? ! ! Hỏa xoa! ! Hắn nhặt thanh hỏa xoa đã bị kẻ đáng thương ném trên mặt đất, nâng ở trên tay tỉ mỉ quan sát. Thanh hỏa xoa cùn này đã nhiều năm hun đúc trong than bên trên tràn đầy một tầng màu xám, tầng màu xám này rất dày chỉ sợ có cạo cũng cạo không sạch, toàn thân đen xì, ngay cả một điểm có thể phát sáng cũng không có. Món đồ chơi này từ lúc hắn bắt đầu có nhận thức thì đã được dùng a, cũng không biết nó từ đâu mà ra, hơn phân nửa thời gia là lão gia hỏa vứt nó ở trong lò than, Hạ Á cũng chưa từng phát hiện nó thần kỳ ở chổ nào, thường ngày cùng lắm là xiên than hoặc là trở than trong lò. Về phần sắc bén của nó... Ngươi sẽ không buồn chán tới độ mang một thanh hỏa xoa dùng để khởi lò đi chém vào dao phai để mà thử nghiệm chứ? Trong lúc vội vàng, Hạ Á nhất thời quên đi cơn giận, nhìn kẻ đáng thương một chút, mới nhớ tới nghi hoặc ở trong lòng, ho khan một tiếng: "Ê, à uhm, ngươi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Kẻ đáng thương xụ mặt xoay người lại: "Cái gì!" Hạ Á thở dài, bộ dạng có chút thâm thúy: "Ê... Nếu như ta đoán không sai, những tên truy sát chúng ta cùng ngươi hình như có quan hệ! Lúc nãy tên kỵ sĩ kia có hỏi ta có hay không gặp được một người khác, hơn nữa... Ta chú ý được, ngươi nhìn thấy bọn họ giống như là gặp phải quỷ nga!" Thần sắc của kẻ đáng thương lập tức thay đổi, nàng biết không thể giấu diếm được nữa, hơn nữa lúc này chạy trốn, đối phương cũng đã nhìn thấy nàng, như vậy tất nhiên bọn họ sẽ không chịu buông tha, vẻ mặt bình tỉnh gật đầu: "Không sai... Bọn họ thật sự là tới tìm ta. Những người này, hẳn là do thúc thúc phái tới." "Thúc thúc của ngươi?" Hạ Á nhíu mài, nhìn chằm chằm kẻ đáng thương: "Lẽ nào những người này tới đây là cứu viện cho ngươi?" Nhưng sau đó chính hắn lại lắc đầu: "Không đúng! Ngươi hình như là rất sợ bọn họ tìm được." Kẻ đáng thương mím chặt môi, cuối cùng cũng thấp giọng nói ra: "Ngươi không cần đoán, bọn họ hẳn là phụng mệnh tới... Giết ta ! !" Hạ Á trợn tròn mắt, hắn quan sát kẻ đáng thương từ trên xuống dưới một hồi, kẻ đáng thương bị hắn quan sát cảm thấy trong lòng có chút bất an, âm thầm thở dài, đang do dự, nếu như tên dế nhũi này tiếp tục truy vấn, bản thân nàng có muốn hay không nói thật cho hắn biết, tình huống hiện nay, bản thân nàng cũng chỉ có thể nhờ vào sự bảo hộ của hắn... Thần sắc của nàng có chút bi thương: "Chuyện này nguyên bản là rất bí mật, là gièm pha trong gia tộc ta..." Không đợi nàng tiếp tục nói, Hạ Á nhưng bỗng nhiên cười ha ha hai tiếng, ngăn cản lời nói của nàng, dùng sức vỗ vỗ lên vai kẻ đáng thương, thiếu chút nửa là đem vai của nàng đánh cho trật khớp: "Ha ha! Nói như vậy, ta chẳng phải là một lần nữa cứu ngươi sao? ! Ê, kẻ đáng thương, xem ra nhà của ngươi rất có tiền a, cư nhiên có thể mướn được sát thủ lợi hại như vậy. Nếu như còn mạng trở về, ngươi phải trả ta một số tiền lớn cho việc bảo hộ đó nga!" Kẻ đáng thương há to mồm, có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Á, rốt cục nhịn không được thấp giọng nói: "Ngươi, ngươi không muốn hỏi rõ việc của ta..." "Không cần phải hỏi." Hạ Á khoát tay ngăn lại, sắc mặt của hắn trầm tĩnh lại, thản nhiên nói: "Cho dù biết thì thế nào, có thể cải thiện hoàn cảnh của chúng ta sau? Còn mạng trở về mới có thể tiết lộ những chuyện đó a!" Vẻ mặt trầm ổn của hắn không kéo dài được bao lâu, tiếp đó hắn đột nhiên phát hiện tay mình vẫn còn đặt trên vai của kẻ đáng thương, trong lòng ớn lạnh, vội vàng thu tay lại, toàn thân run rẫy một cái. Không dám tiếp tục nhìn kẻ đáng thương, rất sợ làm cho bản thân hồi tưởng lại "thảm kịch" vừa rồi, Hạ Á nhìn bốn phía một chút: "Đầu tiên phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, những tên kia sẽ không đơn giản bỏ qua, ân, chúng ta..." "Hiện tại đã ra bộ dạng này mà ngươi vẫn còn muốn đi tìm con rồng kia?" Kẻ đáng thương nhíu mài, dáng vẻ có chút lo lắng: "Cho dù ngươi tìm được bảo tàng của rồng, thế nhưng lại bị những người kia ngăn cản, ngươi cũng không có biện pháp đem bảo tàng trở về." Hạ Á khẩu khí trầm trọng, hừ một tiếng: "Không có lựa chọn. Những tên kia đang ở phía nam, hiện tại nếu chúng ta quay lại chẳng khác nào chui đầu vào rọ, cũng chỉ có thể đi về hướng bắc." Lập tức Hạ Á cầm lấy hỏa xoa, nhìn vách đá đối diện, Hạ Á xiết chặt hỏa xoa múa vài cái, sau đó lui về sau một bước, phóng thẳng về phía trước, chạy tới trước mặt vách đá thì nhảy dựng lên. Khí lực của hắn thật là dọa người, lần nhảy này cư nhiên có hơn vài thước cao, lúc chạm vào vách đá, hắn gầm nhẹ một tiếng, đem hỏa xoa hung hắn cắm vào trong vách! Thanh hỏa xoa này cư nhiên cắt đá như là cắt đậu hủ! Có hỏa xoa làm điểm tựa, Hạ Á rút ra một sợi dây thừng, đem đai lưng của hắn buộc chặt, đầu còn lại thả xuống dưới: "cầm lấy sợi dây, ta kéo các ngươi lên". Thể chất của người này quả thật giống như là quái thú, bị thương nhiều chổ như vậy cư nhiên vẫn còn tinh lực. Khi kẻ đáng thương và địa tinh nắm được sợi dây liền đem quấn quanh eo của chính mình sau đó nút chặt, một việc chuẩn bị xong, Hạ Á ở trên vách đá rút hỏa xoa ra sau đó cắt vài cái, cắt thành một lổ hỏng, sau đó đưa tay vào làm điểm tựa, lại đem hỏa xoa rút ra, nỗ lực vươn người thẳng tay đâm hỏa xoa vào vách núi phía trên đỉnh đầu. Dùng biện pháp như thế vài lần, cuối cùng hắn cũng kéo theo kẻ đáng thương cùng với vương phi địa tinh bò lên khỏi vách đá cao mấy chục thước. Hạ Á mệt mỏi ngồi dưới đất thở dốc, vết thương trên vai lại chảy máu, đem y phục toàn bộ nhiễm đỏ. Kẻ đáng thương thấy thế trong lòng có chút sót: "Miệng vết thương của ngươi tại chảy máu kìa..." Hạ Á đau đến hừ hừ hai tiếng, tức giận nói: "Nói thừa, ngươi bị bắn như thế cũng sẽ chảy máu. Chỉ là ở đây không tìm được thuốc cầm máu, mẹ nó..." Nhắc tới thuốc, nhãn tình của kẻ đáng thương sáng lên, nàng lập tức ngồi xuống, rất nhanh cởi giầy của nàng ra, đem chân lộ ra ngoài. Vết thương ở chân nàng, hoàn hảo sáng hôm nay nàng đã thay thuốc mới, lúc này điều kiện eo hẹp, cho nên cũng không quản nhiều ít, đưa tay tới vết thương trên chân của mình cạo ra một ít thuốc còn thừa. Hạ Á vừa nhìn thấy liền nỗi giận: "Ê! Thuốc đó đã bị chân thúi của ngươi xài qua, bây giờ lại đem trát lên vết thương của ta?" Kẻ đáng thương uất ức suýt tý nữa là khóc ra nước mắt, nhưng lại cắn chặt môi: "Ngươi thích dùng thì dùng, không thích thì cứ để vết thương đau tới chết đi!" Chung quy Hạ Á rất có kinh nghiệm sinh tồn nới dã ngoại, biết loại vết thương này nếu không điều trị sẽ liên tục chảy máu cho tới lúc hết máu rồi chết. Mặc dù thể chất của bản thân hắn cường hãn, thế nhưng đối mặc với sinh tử cũng như nguy cơ từ bốn phía, đành phải sử dụng thuốc thừa của kẻ đáng thương. Sau đó ba người lại tiếp tục gấp rút lên đường, chỉ là Hạ Á thụ thương, cùng với kẻ đáng thương khó khăn trong việc di chuyển, kết quả... Aokesi liền thê thảm. Nó bị ép phải cõng kẻ đáng thương cao hơn nó rất nhiều, lảo đảo đi theo phía sau Hạ Á. Đoàn người không dám đi dọc theo bờ sông, mà là hướng về phía đông đi nửa ngày, sau đó tới lúc trời chạng vạng mới chuyển sang hướng bắc. Vì lo truy binh tùy thời sẽ tìm được bọn họ, cho nên bọn họ cũng không có cắm trại mà lại đi suốt đêm. Ba người không có gì ăn, vừa mệt vừa đói, lại sợ bại lộ vị trí trong màn đêm, cho nên bọn họ không dám đốt lửa lên, đi được hơn nửa đêm, ngoại trừ Hạ Á còn miễn cưỡng chống cự, kẻ đáng thương cùng với Aokesi đều có chút chịu không được.. Nhất là kẻ đáng thương, ngày hôm qua nàng bị ngâm trong nước, lúc này lại là mùa đông, ban đêm gió lạnh thổi mạnh, tới lúc trời gần sáng thì mặt nàng đã tái xanh, nằm ở trên lưng Aokesi hàm răng run cầm cập. Hạ Á nhìn thấy thế, trong lòng cũng là có chút lo lắng. Tới lúc hừng đông, mọi người cuối cùng cũng ngồi xuống nghĩ ngơi, đôi chân nhỏ của vương phi địa tinh đã sớm run rẩy, lúc này "phác thông" ngồi xuống cảm giác như không thể nào đứng lên lại được nữa. Hạ Á miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhìn bốn phía tìm tòi một chút, sau đó hắn lật một khồi tảng đá ra, hoan hô một tiếng, liền rút hỏa xoa ra phấn khởi đào móc trên mặt đất. Sau một lát, Hạ Á quay trở lại, đôi bàn tay to đang cầm một đoàn tinh thể màu hồng hồng nhìn giống như là trứng cá. Kẻ đáng thương rét đến nỗi thần trí có chút mơ hồ, thì thấy bàn tay của Hạ Á đưa tới trước mặt mình, cúi đầu nhìn thoáng qua thứ trong tay Hạ Á: "Cái gì vậy?" "Cứ ăn đi!" Hạ Á không có giải thích, trực tiếp cầm lấy cằm của kẻ đáng thương, bức cho nàng há miệng ra, sau đó đem thứ trong tay nhét vào trong miệng nàng. Thứ kia vừa vào trong miệng, mịn mịn giòn giòn, cảm giác có chút chua chua, miệng khô nên không có phân biệt được nhiều, kẻ đáng thương ăn liền hai khẩu, trong bụng có thực vật, nhất thời tinh thần rung lên, cảm giác được trong người có một tia ấm áp, ngẩng đầu nhìn dế nhũi, trong ánh mắt có chút cảm kích: "Đây là cái gì vậy?" Hạ Á liếm liếm đầu lưỡi, nhìn nhìn bàn tay mình -- thứ đồ kia rất ít, kẻ đáng thương một người đã ăn hết sạch. "Trứng kiến đỏ." Hạ Á thản nhiên nói: "Thứ này là đồ tốt, ăn vào có thể no, hơn nữa kiến đỏ thích khô, trứng có thể loại bỏ cơn lạnh. Ngươi lập tức sẽ đổ mồ hôi, sau đó sẽ thoải mái hơn." Kẻ đáng thương còn định hỏi tiếp, nhưng bỗng nhiên thấy cổ họng của Hạ Á giật giật, giống như là đang nuốt nước bọt, liếc mắt nhìn bàn tay trống trơn của dế nhũi, nàng lập tức hiểu ra, nguyên bản thân thể của nàng yếu đuối bây giờ lại càng suy nhược, thế nhưng trong lòng lại ấm áp, trứng kiến đỏ trong bụng mang đến một trận nóng nực, cũng không biết như thế nào cư nhiên cũng làm cho tâm tư của nàng nóng lên, ngơ ngác nhìn tên dế nhũi, một chữ cũng nói không nên lời. Nghỉ ngơi cho tới lúc vầng thái dương xuất hiện, đoàn người lại tiếp tục lên đường, kẻ đáng thương quả nhiên ra một trận mồ hôi, tinh thần cũng khôi phục lại một ít, chỉ là không biết tại sao cứ trầm mặt xuống đất. Không cùng với Hạ Á trò chuyện, dường như là đã không còn hứng thú đấu võ mồm với tên dế nhũi này, chỉ là thỉnh thoảng nhãn thần lưu chuyển, nhịn không được nhìn cái dế nhũi này vài lần. Tên dế nhũi này đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở phía trước, trong cơn gió lạnh lẽo của buổi sáng sớm, rõ ràng có thể nhìn thấy hơi nóng từ hơi thở của Hạ Á phun ra phiêu tán trong không khí, kẻ đáng thương nhìn bóng lưng hùng tráng của Hạ Á, càng nhìn càng trở nên ngây dại...