Liệp quốc
Chương 29 : Con tim xử nam
Phác thông! !
Một cái cột nước thật lớn bắn lên, ba người một ngựa cùng nhau rơi thẳng vào nước, may mắn đây là ở thượng du, tuy rằng đang là mùa khô thiếu nước, thế nhưng lòng sông vẫn còn một lượng nước khá nhiều, nếu không, từ trên độ cao như thế mà nhảy xuống thì chắc chắn sẽ trở thành một đống thịt vụn.
Mới vừa rơi xuống nước, lực hút còn quá mạnh cho nên trực tiếp đem bọn họ nhấn chìm xuống đáy sông, Hạ Á ra sức giãy dụa, nhưng chỉ cảm thấy rất nhiều nước chui vào trong miệng và mũi, hắn lại ra sức đạp chân, thế nhưng lại hai chân vẫn còn bị kẹt trong bàn đạp ở yên ngựa, vùng vẫy vài lần, không những không thể rút chân ra, ngược lại còn bị quấn chặt hơn vào bàn đạp, trong lòng hắn có chút sốt ruột, vô thức mở miệng hít một khẩu ngụm khí, nhất thời nước theo miệng tràn vào trong người, suýt nữa là sặc chết tại chổ.
Hạ Á chỉ cảm thấy nước tiến vào trong cơ thể càng ngày càng nhiều, tay chân nặng trĩu, thân thể có chút vô lực, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Hắn giãy dụa càng lúc càng yếu.
Ngay lúc này, một cánh tay từ bên cạnh vươn tới, rút lấy thanh hỏa xoa đang nằm bên hông của Hạ Á, dùng sức cắt đứt bàn đạp, sau đó từ phía sau vòng tay ôm lấy nách Hạ Á, hướng thẳng phía trên bơi lên...
Vừa ra khỏi mặt nước, Hạ Á nhất thời cảm giác được một luồng ánh sáng chói mắt, hắn bị miễn cưỡng kéo lê trên lòng sông, vứt nằm lên trên một khối tảng đá.
Kẻ đáng thương đầu tóc ướt sũng, ra sức đem Hạ Á lật người qua, sau đó một quyền đánh thẳng vào bụng Hạ Á.
"Oa! !"
Hạ Á liền mở miệng nôn thốc ra, từng ngụm từng ngụm nước sông từ trong miệng hắn phun ra ngoài, sau đó mãnh liệt ho khan vài tiếng, lúc này mới hít thở bình thường trở lại.
Kẻ đáng thương lo lắng nhìn Hạ Á: "Ê, ngươi cảm thấy thế nào?"
"No rồi..." Hạ Á nửa ngày sau mới trả lời một câu.
Thở hổn hển một hồi. Hạ Á ngẩng đầu lên thì thấy kẻ đáng thương cùng Aokesi đều đã ở bên cạnh mình—— ba người hiện tại đang ở dưới đáy khe sâu, hai bên trái phải đều là nước sông. Mà bản thân ba người đang ngồi trên một tảng nham thạch nỗi lên giữa lòng sông nơi nước cạn. Khối nham thạch này to bằng hai cái bàn ăn nhập lại. Chung quanh đều là nước sông.
Phía trên vực sâu đối diện truyền tới tiếng người hô hoán dừng ngựa. Từ xa nhìn thấy đội truy binh đã dừng lại ở trên khe sâu. Thúc ngựa đi qua đi lại trên vách khe vài vòng, hình như rất không cam tâm nhìn xuống đáy vực sâu một hồi. Cũng vì vách đá phía bên bọn họ đang đứng quá thẳng, lại còn hiểm trở. Do quanh năm bị nước sông bào mòn nên vách đá rất trơn, không thể bám tay vào. Nếu như muốn leo xuống đáy trừ khi bọn kỵ sĩ này biến thành khỉ mới có thể làm được.
Cuối cùng. Bọn người kia quan sát một hồi lâu, đành không cam lòng rời đi. Đại khái bọn hạ thúc ngựa chạy về hạ lưu. Tìm kiếm một nơi bằng phẳng sau đó vượt qua sông. Hạ Á nhớ rất rõ, dọc đường đi địa thế của dòng sông dị thường hiểm trở, nếu muốn tìm đường vượt qua sông, trừ phi là quay trở lại nơi hôm qua bọn họ cấm trại. Chỉ sợ ngay cả kỵ sĩ này cưỡi ngựa mà chạy về, cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, đó là tính việc họ chạy hết lực .
Truy binh vừa rời đi, nơi này tạm thời an toàn. Hạ Á trong lòng nhẹ nhõm,vừa cựa mình liền ho khan một hồi lâu. Sau đó ngẩng đầu nhìn kẻ đáng thương, giọng nói có chút cổ quái: "Vừa rồi là ngươi đem ta ra khỏi mặt nước?"
Kẻ đang thương hung hăng liếc tên dế nhũi một cái, nàng cũng toàn thân ướt đẫm, mái tóc dính lại thành một lọn, đang nghiêng đầu vắt tóc của mình, nghe vậy cả giận nói: "Ngươi còn dám nói! Cái tên gia hỏa nhà ngươi, rõ ràng là không biết bơi, vừa xuống nước là giống như cục tạ chìm thẳng xuống đáy! Đã vậy còn dám thúc ngựa nhảy qua vực?"
Hạ Á chép chép miệng, hắc hắc cười gượng hai tiếng: "Cái này... Ta nghe qua rất nhiều chuyện xưa, bên trong kể lại khi nhân vật chính bị người ta rượt tới vách núi, liền phóng ngựa nhảy qua, dù là khe núi có hơi rộng một chút, cũng có thể nhảy qua giống như có thần linh trợ giúp, thế thì tại sao chúng ta lại không bắt chước? Chắc là tại vì ngươi quá nặng!"
Kẻ đáng thương nghe tới câu cuối cùng trong lòng liền tức giận—— phàm là nữ nhân, mặc kệ là già trẻ lớn bé, xấu xí hay xinh đẹp, đối với trọng lượng cơ thể là luôn luôn đặc biệt mẫn cảm.
Bất quá đối mặt với tên dế nhũi này, kẻ đáng thương cũng lười cùng hắn đấu khẩu tranh hơn thua, chỉ là trợn mắt liếc qua liếc lại hắn vài lần.
Hạ Á không phải đứa ngốc, hắn chỉ thoáng suy đoán liền hiểu rõ tình cảnh lúc đó.
Hắn thúc ngựa nhảy qua vực, lúc rơi xuống nước, bởi vì kẻ đáng thương và vương phi địa tinh chỉ ngồi trên lưng ngựa, rơi vào trong nước cũng rất nhanh thoát ra, thế nhưng chân của hắn lại bị kẹt trong bàn đạp, trọng lượng ngựa lại lớn, trực tiếp kéo hắn chìm xuống đáy. Mà một tên lớn lên từ miền núi như hắn, thì ngay cả nửa điểm kỹ năng bơi lội hắn cũng không có, nếu như không phải kẻ đáng thương cứu hắn, chỉ sợ bản thân hắn hôm nay sẽ chôn xác tại đây.
"Mấy tên kia sợ rằng sẽ rất nhanh đuổi tới, chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây mới được." Hạ Á ngồi dậy, lập tức đau tới nhíu mài, trên vai hắn vẫn còn cắm một mũi tên, mới vừa rồi trong lúc nguy hiểm tới tính mạng hắn cố gắng nhịn đau, hiện tại đang lúc nhàn hạ, nhất thời không nhịn được nữa. Một tay nắm chặt lấy đuôi tiễn, thở hắt ra, thấp giọng chửi bới một câu.
Kẻ đáng thương nhìn thấy bộ dạng của Hạ Á, một bụng đầy tử khí liền tản mát, đi tới gần hắn, ân cần nói: "Thương thế của ngươi không nhẹ, phải đem tiễn nhổ ra mới được."
Nàng thoáng do dự một chút, cầm chặt thanh hỏa xoa, đem áo khoác bên ngoài của Hạ Á cởi ra, Hạ Á nguyên bản mặc bộ bì giáp lột được từ trên người Ni Guer một trong vương thành tứ tú, kẻ đáng thương dùng hỏa xoa rạch một đường, bì giáp lập tức bị cắt đứt, thanh hỏa xoa này nhìn sơ thấy rất cùn và rỉ sét, thế nhưng cư nhiên lại bén đến thế.
Đầu tiễn đâm rất sâu vào trong thịt, nhưng may mắn là trong có xuyên qua người Hạ Á, kẻ đáng thương thấy vết thương máu thịt lẩn lộn, trong lòng cũng phát run, mạnh mẽ trấn áp cảm giác buồn nôn: "Ngươi ráng chịu đau một chút." Liền dùng hỏa xoa cắt vào da thịt nơi bị thương, mở rộng miệng vết thương.
Hỏa xoa vừa mới đâm vào da thịt, chợt nghe thấy Hạ Á đột nhiên gào thét một tiếng kinh thiên động địa, kẻ đáng thương mặc dù không bị máu dọa ngất, nhưng suýt nữa bị tiếng hét thảm này dọa ngã, hỏa xoa trong tay run lên, trừng mắt liếc Hạ Á cả giận nói: "Ngươi kêu la cái gì?"
"Nói thừa! Ngươi để ta đâm ngươi một cái, xem ngươi có biết đau hay không!" Hạ Á hùng hồn đáp.
"Nhìn ngươi lúc cùng người khác liều mạng, bộ dáng không muốn sống thật sự làm cho người khác sợ hãi. Thế tại sao lúc này không làm ra vẻ anh hùng đi?" Kẻ đáng thương có chút buồn cười.
Hạ Á đảo mắt trở thành bạch nhãn: " Nhảm nhí, ai nói anh hùng là không sợ đau? Liều mạng là liều mạng, thế nhưng bị đao chém bị cung bắn, không đau mới là lạ! Ông đây không tính là cái anh hùng gì, không cần phải cắn răng giả bộ không đau." Nói xong, thân mình có chút run run.
"Vậy... Ngươi kiên nhẫn chút nhé." Kẻ đáng thương còn muốn đùa cợt vài câu, thế nhưng nghĩ tới dế nhũi vì cứu mình nên mới bị thương, cho nên nàng không nhẫn tâm tiếp tục nói ra những lời chế giễu, trái lại giọng nói trở nên ôn nhu vài phần, lần nữa tiến cận lại gần, nắm lấy hỏa xoa vô cùng cẩn thận đem vết thương cắt rộng ra thêm một chút.
Hạ Á lại muốn mở miệng hét lên, thế nhưng lúc này đây, tiếng hét vừa tới cổ họng thì bị ngừng lại.
Vì sao?
Lúc này kẻ đáng thương đã cúi người xuống, đầu nàng hầu như dán vào khuôn mặt Hạ Á, cảm giác được hơi thở của kẻ đáng thương nhẹ nhàng phun lên trên mặt mình, trong hơi thở nọ mơ hồ mang theo một cổ mùi vị thơm thơm ngọt ngọt, con tim xử nam của Hạ Á nhất thời theo bản năng đập mạnh, một loại cảm giác tê tê dại dại không cách nào có thể miêu tả từ trong lòng tỏa ra.
Hắn tỉnh tỉnh mê mê, trong đầu sinh ra một ý niệm hoang đường: "Người này đã vài ngày không có đánh răng, làm thế nào mà miệng vẫn không bị hôi ..."
Những việc như thế này thật không cách nào có thể giải thích, đây chính là bản tính trời sinh, hormone đực gặp phải hormone cái sẽ tự nhiên phát sinh rung động.
Hạ Á bị cảm giác này dọa cho sợ hãi, hắn theo bản năng hít sâu một hơi để lấy lại bình tỉnh, thế nhưng không nghĩ tới trái lại còn hít thật nhiều mùi vị toát ra từ trên người kẻ đáng thương, nhất thời trái tim đập loạn nhanh hơn vừa rồi vài phần, mà đúng lúc này, kẻ đáng thương cảm giác được thân thể của Hạ Á hơi nhúc nhích, vô thức xoay đầu qua bất mãn nói: "Ngươi đừng cử động, ta... Ô! !"
Đầu vừa mới nghiêng qua, môi nhưng lại không ngậm cũng không mở, vừa lúc lại chạm vào miệng của Hạ Á đang mở ra...
Trong nháy mắt, hai người đều ngây dại.
Thật ra vừa rồi chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, bất quá chỉ là môi của kẻ đáng thương thoát quét qua miệng của Hạ Á, chạm nhưng lại không chạm, dường như là chạm trúng, nhưng lại phảng phất như có một khoảng cách rất nhỏ, thế nhưng hai người vẫn khăng khăng đều cho rằng cảm giác được là đã đụng vào, loại cảm giác này rất chân thật !
Trong khoảng khắc đó, Hạ Á trong lòng có chút ngỡ ngàng: hèn chi người này nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nguyên lai là môi mềm như vậy...
Một giây đồng hồ sau, hai người cùng lúc hét to, "hưu" một tiếng hai người lập tức rời xa nhau ra, Hạ Á há to miệng, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm kẻ đáng thương, kẻ đáng thương thì sắc mặc đỏ lên, hung hăng chùi miệng của mình.
Kẻ đáng thương trong lòng đau nhói: Xong đời rồi, nụ hôn đầu tiên của ta lại trao cho một tên dế nhũi...
Hạ Á trong lòng cũng đau nhói: Mẹ nó! Lần trước ôm hắn cương, lần này lại hôn hắn! Ông đây cư nhiên bị một người nam nhân hôn! ! !
Hạ Á định mở miệng gầm lên, nhưng vừa mới mở miệng, bỗng nhiên cảm giác được ở vai mình truyền tới một cảm giác lạ, cúi đầu nhìn xuống, nguyên lai kẻ đáng thương vừa rồi vẫn còn nắm chặt đuôi tiễn cắm trên vai Hạ Á, khi hai người vội vàng tách ra, kẻ đáng thương lui mạnh về phía sau, vô tình đem thanh tiễn đang cầm trong tay mạnh mẽ rút ra!
Hạ Á trừng con mắt sau đó là một tiếng hét thảm kinh thiên động địa!
Trên vai, một đạo máu tươi phun ra ..
Truyện khác cùng thể loại
206 chương
501 chương
29 chương
50 chương
141 chương
1284 chương
104 chương
45 chương